Edit: qinyiBeta: EnochRuTìm Được NgươiNơi Lăng Phong sống là khu bình dân tràn ngập chướng khí mù mịt. Nơi này là mảnh đất giáp ranh của Đế tinh nhưng vì khoa học kỹ thuật tiên tiến lái phi hành khí cũng sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Thời đại này tuy rằng đã có được nền văn minh tinh tế mạnh mẽ nhưng chênh lệch giai cấp vẫn là một vấn đề ngoan cố tồn đọng, hơn nữa có lẽ một khoảng thời gian rất dài nữa cũng không có cách giải quyết.
Bởi vì muốn quyết định địa vị của một người không chỉ xét đến tài phú và quyền lực mà còn dựa vào thực lực thiên phú.
Ở khu bình dân, đại đa số đều có tư chất bình thường không có một chút tinh thần lực. Nhưng Lăng Phong là ngoại lệ, dù sao cũng là Thái Tử thật! Phượng hoàng thật! Là rượu thơm không sợ hẻm sâu*, là vàng thật không sợ lửa, là... Khụ.
*có tài năng thì ở nơi xa xôi cũng có người biếtTóm lại, hắn trời sinh có tinh thần lực và thể chất cấp SS, hơn nữa ở phần sau truyện càng đánh quái giá trị kinh nghiệm ngày càng tăng. Thiên phú trực tiếp bạo tăng đến SSS+, có thể điều khiển tinh hạm có độ khó cực cao, trở thành cường giả trong lòng vô số người.
Nhưng đó đều là việc của đời trước.
Không biết vì sao, Lăng Phong rõ ràng đã trọng sinh, theo lý mà nói năng lực của hắn hẳn là phải lùi lại mới đúng nhưng đời này thực lực của hắn lại vẫn giữ nguyên ở thời kỳ đỉnh cao đời trước.
Nói cách khác, chỉ cần hắn muốn vinh dự và tài phú người bình thường mong muốn hắn đều có thể đạt được dễ như trở bàn tay.
Cánh cửa cũ kỹ bị Lăng Phong đẩy ra, bởi vì trước đó không lâu mới mưa trong phòng còn có chút mùi ẩm mốc.
Người mẹ không có một chút quan hệ huyết thống của Lăng Phong ngã vào giữa những bình rượu đã uống hết, thi thoảng còn mơ hồ gọi rượu.
Nàng thấy Lăng Phong đã trở lại, sự bực bội giữa mày ngưng lại thành một cái khe: "Ô, cuối cùng cũng về, đến bây giờ bà đây còn chưa có cơm ăn đâu."
Lăng Phong không trả lời nàng, vẻ mặt lạnh nhạt lập tức đi vào phòng ngủ.
"Mẫu thân" này của hắn tên Chu Mai, việc ôm sai này cũng phải quay ngược về thời điểm hắn mới sinh ra.
Lúc đó Đế quốc và Liên Bang đang khai chiến, chiến hỏa bay ngập trời.
Lúc ấy Đế quốc có phản đồ, gã trộm đi tiểu Điện hạ đang quấn tã lót từ trong phòng Vương phi, lúc ấy hoàng đế bận việc chiến sự, thậm chí còn chưa nhìn qua đứa nhỏ lấy một lần.
Ý đồ của phản đồ là dùng tính mạng Hoàng tử ra để uy hiếp Đế quốc đầu hàng nhưng hắn xui xẻo nửa đường lại bị pháo bắn trúng, hắn ngửa mặt lên trời mắng Đế quốc xong liền ngất đi.
Ngay lúc này, Chu Mai cõng hài tử chạy nạn đi ngang qua thấy.
Vương phi đối với tiểu điện hạ yêu thương có thừa,còn đeo cho hắn một chiếc vòng hộ thân giá trị liên thành.
Nhìn bề ngoài đây chỉ là một cái vòng tay chất ngọc trong suốt tinh xảo sang quý vạn phần.
Thực ra đây là một cái vòng công nghệ cao có thể bảo vệ hắn ở thời khắc mấu chốt.
Trong mắt Chu Mai lại càng đơn giản -- thứ đồ chơi này chính là tiền!
Nàng đỏ cả mắt muốn gỡ cái vòng tay kia xuống, trong mắt đều là tham lam.
Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện món đồ chơi này không tháo ra được.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp Liên Bang đã sắp đánh tới nơi này, Chu Mai rối rắm, dứt khoát đổi hai đứa nhỏ đi, dù sao nàng đối với đứa nhỏ này cũng không có cảm tình gì.
Đó là đứa con của nàng cùng với tình nhân sau khi nàng mang thai thì tên kia liền bỏ rơi nàng.
Giữ lại đứa nhỏ này chẳng qua là muốn đòi thêm chút tiền của gã kia thôi.
Cũng chính lúc ấy cuộc đời của Sở Diễn và Lăng Phong rẽ sang một hướng khác... Tuy rằng, cũng không đổi lâu lắm.
***
Thật ra trước khi trọng sinh Lăng Phong có một đoạn thời gian rất dài cố gắng vượt qua tháng ngày mất đi Sở Diễn.
Từ lý mà nói, hắn không nên sinh ra bất kỳ cảm xúc gì đối với một người như Sở Diễn, nếu cần phải có thì cũng chỉ có thể là chán ghét.
Muốn ở lại trong Hoàng cung yêu cầu hao phí tinh lực rất lớn, nơi này ngươi lừa ta ta gạt ngươi so với bên ngoài cũng không kém chút nào thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.
Có đôi khi cảm thấy mỏi mệt, hắn sẽ nhìn cuốn nhật ký Sở Diễn lưu lại một cái, nhìn chăm chú vào linh hồn trong ngoài không đồng nhất của người nọ.
Tuy rằng không biết vì sao y lại làm như vậy, chẳng lẽ y bắt buộc phải bị mọi người chán ghét sao? Nào có ai thích bị người khác chán ghét đâu.
Nhưng không thể không nói, cuốn nhật ký kia xác thật cần có người giải đáp, du là với người viết nhật ký hay là người đọc nó.
Sau khi Lăng Phong trọng sinh rất nhiều chuyện đều về điểm bắt đầu.
Chỉ là cuốn nhật ký này vậy mà vẫn luôn ở bên người hắn làm hắn rõ ràng những chuyện trước khi trọng sinh hết thảy đều không phải mộng.
Ngay lúc này, Chu Mai châm điếu thuốc, lắc mông đến ban công hít mây nhả khói, trong miệng nói với gã thậm chí không biết họ tên kia: "Tôi bảo đảm tôi lập tức có tiền, anh chừng nào thì tới tìm?"
Nàng tính toán rằng hôm nay thừa dịp Lăng Phong làm nhân viên tạp vụ nhân cơ hội trà trộn vào, sau đó đi tìm được đứa con được lên làm phượng hoàng đòi một chút tiền, như vậy những ngày sau của nàng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng không nói cho Lăng Phong về thân thế của hắn, đừng đùa nếu nói cho hắn khi hắn trở về làm Đại hoàng tử lại trả thù nàng thì sao, tại sao mấy năm nay nàng đối với hắn hà khắc như vậy.
Còn không bằng hố con ruột của mình tới sảng khoái.
Nhưng hôm nay, nàng lỡ uống quá say, uống đến ngủ quên mất, bỏ lỡ mất thời cơ tốt.
Nhưng không sao, cái thời cơ tiếp theo cũng sắp tới rồi.
Đó là thời gian trường quân đội Sâm Tiêu khai giảng.
Mỗi vị hoàng tử đều phải đi vào trường quân đội Sâm Tiêu học tập làm sao trở thành một người lãnh đạo có thể đảm đương một phía.
Trùng hợp là, Lăng Phong vừa vặn lấy thành tích đứng đầu bắt được thông báo trúng tuyển của trường quân đội này.
***
Sau khi không thấy nhật ký Sở Diễn có thể nói là hoảng loạng cực kỳ.
Biết vậy chẳng làm -- người đứng đắn ai lại đi viết nhật ký!
Tuy rằng tới thời gian về hưu có chút sớm cuốn nhật ký cũng không có viết nhiều, nhưng mà nhiều ít bản thân cũng có chút lộ.
So với việc đó, y càng thêm lo lắng chính là rốt cuộc người từng vào phòng y có nhìn thấy những bức ảnh rung động lòng người đó không.
Nếu những thứ kia bị nhìn thấy thật, y sẽ điên luôn mất!
Thời điểm y đang suốt ngày lo lắng y lại phát hiện một việc càng tuyệt vọng hơn --
Y còn có một đống hồ bằng cẩu hữu*.
*Hình như là bạn bè cùng nhau làm chuyện xấu hoặc là bè mà không phải bạnViệc này nói ra thì rất dài.
Mấy hôm trước y vừa mới bị Hoàng đế chỉ vào mũi mà mắng một trận.
Hoàng đế Đế quốc tên là Sở Thiên Khoát, không thể không nói đến trình độ văn hóa ít nhất so với y thì cực kỳ không tồi.
Nguyên nhân mắng đương nhiên là vì bài thi đầu vào của Sở Diễn biểu hiện thật sự quá cùi bắp khiến hắn hoài nghi chính mình có phải đội nón xanh* hay không.
* bị cắm sừngBởi vì... Y xếp cuối.
Sở Diễn cảm thấy thật oan ức, bởi vì thiết lập của Đại hoàng tử chính là một tên phế vật làm gì cũng không được chuyên tìm đường chết, y cũng dính phải thiết lập này.
Nhưng với Sở Diễn đã trải qua lễ rửa tội đời trước hệ thống cho y một chút phúc lợi nho nhỏ, hiện giờ thực lực của y cũng đã tàm tạm, chỉ là y mới vừa về hưu mấy ngày còn không có cơ hội bày ra một chút.
Nhưng dù thế, y cũng không tính biểu lộ bản thân, rốt cuộc y còn phải nhanh nhanh trả lại vị trí thuộc về Lăng Phong.
Nhưng là hồ bằng cẩu hữu của hắn cảm thấy chuyện Sở Diễn bị mắng còn lớn hơn trời, bởi vì Sở Diễn bị mắng sẽ tức giận, nguy hơn là y sẽ tìm bọn họ xả giận!
Vì sợ sự tức giận này sẽ cháy đến trên người họ, bọn họ cực kỳ thuần thục tìm một người chết thay đó chính là kẻ đứng đầu bảng bình dân, Lăng Phong!
Trước mắt, Sở Diễn đỡ trán nghe bọn họ thương lượng nên tìm đường chết như thế nào.
Tiểu đệ số một phẫn nộ lên tiếng: "Ngài đừng nói gì điện hạ, tôi sẽ cho người ngáng chân hắn khiến hắn dưới mí mắt hiệu trưởng đến trễ!"
Sở Diễn đen mặt bình luận: "Thô bạo."
Tiểu đệ số hai âm trầm mà cười: "Trực tiếp phế đi tay chân hắn không phải tốt hơn sao, xem hắn làm sao vào được trường quân đội nữa."
Sở Diễn che mặt bình luận: "Âm hiểm."
Đương nhiên, những từ ngữ với nghĩa xấu trải qua mạch não diệu kỳ của các tiểu đệ sẽ chuyển hóa thành: Thật hay! Rất có trí tuệ!
Không thể không nói, đời trước kết cục của Sở Diễn thảm như vậy có một phần nguyên nhân là do đám hồ bằng cẩu hữu này xui khiến.
Nhìn bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của họ Sở Diễn không thể không ở trong lòng vì bọn họ thắp một ngọn nến.
Tuổi còn trẻ đã luẩn quẩn trong lòng, dám đối nghịch với vai chính, đời này y trăm triệu lần cũng không dám làm, y muốn một lần nữa làm người, y phải là tiểu đệ của Lăng ca, y muốn chủ động đem địa vị cao quý của chính mình dâng tặng cho Lăng ca!
Không hổ là y, loại giác ngộ này nếu như ngươi lười biếng học tập sẽ không thể có được.
Nhưng thân là người đứng đầu đám người này, Sở Diễn cảm thấy mình nên cho bọn họ một khóa giáo dục với ý vị thâm trường, mục đích không phải đánh thức lương tâm còn sót lại của bọn họ mà là giảm bớt gánh nặng công tác hỏa táng tràng(?).
Kết quả là, Sở Diễn lời lẽ chính đáng nói: "Các ngươi cảm thấy làm như vậy thật sự nên sao?"
Các tiểu đệ lâm vào trầm tư.
Sở Diễn thấy có hiệu quả, tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Đừng ngây thơ, hành vi này thực sự không hề có ý nghĩa, thiên hạ này chỉ có một chữ có thể thu phục lòng người, đó chính là chữ đức!"
Các tiểu đệ nhìn lão đại có tư tưởng giác ngộ như vậy mạc danh lại nhớ tới lúc trước lão đại xé nát 《 Đạo Đức Kinh 》.
Lúc ấy lão đại nói là: "Người xấu không cần có đạo đức! Có đạo đức còn có thể gọi là người xấu sao? Chuyên nghiệp lên các huynh đệ! Chúng ta không xấu xa vai chính làm sao có thể được yêu thương! Một chút chức nghiệp tu dưỡng này đều không có sao?"
Hoang mang: Làm sao để uyển chuyển nhắc nhở những lời điện hạ đã từng nói qua? Online chờ.
Khi Sở Diễn còn muốn bịa thêm vài câu chuyện để nhắc nhở, y bỗng nhiên thấy phía xa xa Chương Tuyển đang ở cùng hiệu trưởng trường quân đội Sâm Tiêu nói chuyện với nhau vui vẻ, hơn nữa còn đang hướng nơi này mà đến, trong lòng không khỏi toát mồ hôi lạnh một phen.
Người này là người khiến y sợ hãi nhất.
Vừa nhắc tới liền đau đớn vạn phần.
Bởi vì, những thống khổ hắn mang cho y thật sự quá tàn nhẫn, cũng quá thô bạo.
Chương Tuyển đối tất cả mọi người là hổ mặt cười*, phơi bày ra bộ mặt tàn nhẫn nhất của hắn cho y.
* người nhìn thì hiền hoà thực chất lại gian xảo mưu môThế nên mỗi lần Sở Diễn nhìn đến gương mặt phúc hậu vô hại tươi cười kia của hắn thân thể đều sẽ phản xạ có điều kiện phát run.
Y cảm giác bản thân hô hấp có chút không nổi, nhưng chỉ có thể an ủi chính mình nhiều người như vậy y sẽ không bị phát hiện.
Thời điểm cách y tầm 50 mét, Sở Diễn thấy Chương Tuyển cùng hiệu trưởng kết thúc nói chuyện bắt đầu đi tới, y liền xoay người đi office building.
Khi y còn đang mừng thầm, Chương Tuyển đột nhiên liếc mắt nhìn y một cái, giống như đã sớm phát hiện ra y lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Cái cười kia giống như ác quỷ nói nhỏ: Tìm được ngươi rồi.
Một khắc kia, Sở Diễn cảm giác máu trong người cũng lanh một nửa, linh hồn giống như bị cầm tù ở những năm tháng không có biện pháp thoát đi, một lần nữa trải qua cảm giác đe dọa cùng tra tấn vô tận.