“ Khiến công chúa đợi lâu, là tại hạ không phải ”
Giang Thanh treo một nụ cười tươi xin lỗi, ôn tồn lễ độ, đem hoa trong tay đưa tới trước mặt Sở An Nhan.
“ Cũng không chờ quá lâu ”
Sở An Nhan có chút ngượng ngùng nhận lấy hoa, Giang Thanh này giống như yêu tinh vậy.
Cũng vì vậy, Sở An Nhan theo thói quen không để Giang Thanh gọi nàng là công chúa.
Vì để thuận tiện, nàng cũng không nói cho Giang Thanh biết nàng là công chúa, ngay cả khi nói tên cho hắn cũng chỉ dùng hai chữ An Nhan.
“ Giang mỗ từ nơi khác tới, hôm nay mong rằng cô nương sẽ dẫn ta đi du ngoạn mọi nơi ”
“ Được chứ, không thành vấn đề, chỉ là ta không biết ngươi thích gì? ”
Sở An Nhan sợ mình đưa hắn tới chỗ mà hắn không thích, Giang Thanh là từ nơi khác tới, rất nhiều đồ ở kinh thành cũng không biết hắn có dùng quen không.
“ Không sao, chỉ cần cô nương ở cạnh ta thì đều được hết ”
Giang Thanh trước sau như một đều treo nụ cười tươi nhẹ, ánh mắt nhìn Sở An Nhan giống như thật sự yêu nàng mất rồi, chẳng qua chờ đến khi Sở An Nhan quay người lại, trong con mắt hắn liền nổi lên một tia tính kế.
Buổi tối ngày thất tịch vô cùng náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, đám người đông vui nhốn nháo, trên đường cái có rất nhiều nam nhân tuấn tú.
Lăng Giang cùng Sở An Bình đi trên đường, dọc theo đường đi, Lăng Giang đều chỉ trầm mặc đi theo, đôi mắt thường xuyên nhìn ngó chung quanh, tìm kiếm bóng dáng Sở An Nhan.
Vừa rồi Sở An Bình nói, gần đây Sở An Nhan hình như hay qua lại với một tên nam nhân khác.
A, khó trách nàng tích cực muốn hoàng thượng tìm công việc cho hắn, chẳng qua là không muốn hắn ở phủ công chúa, rồi sau đó tìm cơ hội ra ngoài.
Từ khi nàng ngã xuống vách núi, phỏng chừng liền bắt đầu tính kế.
Bởi vì trong ba người ngày hôm ấy, hắn biết có một người là Vân Nhất, có một tên bị bắt trở về, tự khai là người của Triệu Đình Đình, chiếu theo đó mà suy nghĩ, vẫn còn một người nữa.
Hắn hoài nghi, người kia chính là ám vệ của Sở An Nhan, cũng là Sở An Nhan xử lý chuyện này.
Đang thất thần, cơ thể bị người ta đụng mạnh một chút, ngay sau đó, tay nhiều thêm một vật.
“ Lăng công tử không có việc gì chứ? ”
“ Không…… Hôm nay ta còn có việc, không thể đi cùng tứ công chúa, cáo từ ”
Lăng Giang nắm chặt cây trâm trong tay, đó là cái mà Sở An Nhan gần đây thường xuyên cài.
Theo đó còn có một tờ giấy đi kèm: Muốn cứu Sở An Nhan, tới trà lâu ở phố tây.
Lăng Giang lúc thấy những từ này cũng không thèm suy nghĩ, cáo từ với Sở An Bình liền đi thẳng đến trà lâu ở phố tây.
Khi đang chạy vội, đột nhiên có người bưng kín miệng hắn, dùng sức kéo cánh tay hắn, đem hắn kéo vào một bên.
“ Chủ thượng, là ta! ”
Vân Nhất vừa xuất hiện, đem Lăng Giang kéo vào một ngõ nhỏ không người.
“ Có chuyện gì? ”
Lăng Giang có chút không kiên nhẫn, hắn lo lắng Sở An Nhan sẽ gặp nguy hiểm, cho nên vội vàng muốn chạy tới nơi đó.
“ Chủ thượng, người của chúng ta phát hiện ra người của đại hoàng tử xuất hiện ở phụ cận trà lâu phố tây, thuộc hạ nghi ngờ đại hoàng tử rất có thể đã phát hiện ra người, nên đặc biệt tới nói cho chủ thượng biết đêm nay đừng đi tới đó ”
“ Làm sao lại cũng là trà lâu ở phố tây? ”
Trong lòng Lăng Giang đột nhiên nhảy dựng, giống như có một loại dự cảm không lành.
Chẳng lẽ là người của đại hoàng tử bắt Sở An Nhan?
Sở An Nhan chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao, đại hoàng tử bắt nàng hơn phân nửa chính là vì áp chế hắn, xem ra là chuyện lần trước đã bị lộ.
“ Đi dẫn người lại đây, lát nữa tới trà lâu ở phố tây tìm ta ”
“ Chủ thượng không thể, người của chúng ta ở Sở quốc không nhiều, mà đại hoàng tử phái đến rất nhiều cao thủ, chúng ta hiện tại không thể lấy cứng đối cứng với chúng, để bại lộ chính mình ”
Vân Nhất ngăn cản Lăng Giang, hắn ta không rõ vì sao Lăng Giang lại xúc động chạy tới trà lâu như vậy, hiện tại qua đó không khác gì dê vào miệng cọp, đến lúc đó nếu bị đại hoàng tử phát hiện, nhất định sẽ thừa dịp chủ thượng còn chưa về mà nhổ cỏ tận gốc.
“ Cũng không sao, một mình ta đi, sẽ không liên lụy tới các ngươi, bọn họ tất nhiên sẽ không phát hiện ra ta có quan hệ với các ngươi, đúng rồi, ngọc bội trước mắt đưa ngươi bảo quản ”
Lăng Giang giơ tay lên, cây trâm của Sở An Nhan rơi xuống, hắn vội vàng đem đồ nhặt lên, chỉ là vẫn bị Vân Nhất nhìn thấy.
Hắn ta lúc trước ngày ngày bảo vệ Lăng Giang, làm sao có thể chưa thấy qua cây trâm trên đầu của Sở An Nhan.
Hắn ta nhìn thần sắc Lăng Giang hoảng loạn, trong lòng đã có kết luận.
“ Chủ thượng, Sở An Nhan bị người của đại hoàng tử bắt đi rồi? ”
“ Đây là chuyện của ta ”. Lăng Giang đem ngọc bội đưa cho Vân Nhất, không muốn chậm trễ một khắc nào nữa.
“ Mong chủ thượng suy nghĩ lại! ”
Vân Nhất bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
“ Nếu người của đại hoàng tử có thể tìm được Sở An Nhan, vậy chứng minh bọn họ đã hoài nghi tới trên đầu người rồi! Chủ thượng hiện tại đi chính là tự chui đầu vào lưới, huống chi ngày trước Sở An Nhan đối đãi với người như vậy, chủ thượng, kẻ như vậy không đáng để người mạo hiểm. Huống chi, nói không chừng người không đi thì Sở An Nhan còn an toàn một chút, người của đại hoàng tử thấy không có ai đến tự nhiên sẽ thả nàng ra ”
Giọng Vân Nhất thành khẩn, chủ thượng đã tín nhiệm hắn ta như vậy, nguyện ý đem ngọc bội hiệu lệnh toàn bộ ám vệ Vân gia giao cho hắn ta, hắn ta cũng phải vì chủ thượng mà suy nghĩ.
Vân gia thật vất vả mới tìm được chủ tử, không thể lại để hắn xảy ra chuyện.
“ Vân Nhất, đây là chuyện của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ bình an trở về, ngọc bội ngươi bảo quản cho tốt, không thể để rơi vào tay người khác ”
Lăng Giang sao có thể không nghĩ tới lời Vân Nhất vừa nói.
Chỉ là kẻ này nếu tìm tới hắn, vậy chứng minh bọn họ ngay từ đầu đã muốn một hòn đá ném trúng hai con chim.
Thông qua Sở An Nhan dụ hắn ra đương nhiên là tốt nhất, nếu dụ không ra, bọn chúng khiến Sở An Nhan của Sở Quảng Văn bị thương nặng thì cũng không lỗ vốn.
Nếu hắn không đi, Sở An Nhan khéo khi phải chết.
Coi như vì ân tình lúc trước Sở An Nhan đã cứu hắn khỏi tay bọn buôn người, ngày sau bọn họ không ai nợ ai.
Vân Nhất ngăn cản không được Lăng Giang, chỉ có thể nhìn hắn rời đi, hắn ta cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, hạ quyết tâm đi về một hướng khác.
Thôi, tóm lại là chủ thượng của bọn hắn, sao có thể không giúp.
Bên kia, Sở An Nhan vẫn không hề hay biết gì, nàng hứng thú bừng bừng ngắm nhìn phong cảnh trên đường, cũng không biết Lăng Giang cùng Sở An Bình có ra ngoài với nhau không.
Nghĩ tới bọn họ làm gì, đôi tình nhân người ta làm chuyện gì thì đến phiên nàng để tâm à.
“ Hoành thánh đây, bán hoành thánh đây, hoành thánh vừa nóng vừa thổi, ăn ngon lại mới mẻ đây! ”
Nghe thấy tiếng thét to, Sở An Nhan mới chú ý tới phía trước có một cửa hàng nhỏ bán hoành thánh, người rất nhiều, thoạt nhìn làm ăn không tệ.
Vừa lúc nàng cũng có chút đói bụng, mùi thơm của hoành thánh bay thẳng vào mũi.
“ An tiểu thư muốn ăn hoành thánh sao? ”
Giang Thanh ở cạnh Sở An Nhan đúng lúc mở miệng.
“ Muốn ăn, chúng ta cùng đi qua nếm thử ”
Sở An Nhan hưng phấn, nàng đã lâu lắm rồi không ăn hoành thánh.
“ Được ”
Vẻ mặt Giang Thanh sủng nịch cười cười với nàng, kỳ thật ánh mắt thấy bên kia có người ra ám hiệu cho hắn.
Hắn ta là đang nói, Lăng Giang đã mắc câu đi đến phố tây, để hắn bên này đẩy nhanh tốc độ.
Giang Thanh nhìn nhìn, nơi này cách phố tây không xa.
Sau khi ngồi xuống cùng Sở An Nhan, hắn mới cười mở miệng:
“ An tiểu thư, ta vừa rồi thấy bên kia có một trà lâu, nhà ta cũng bán lá trà, không biết lát nữa An tiểu thư có thể cùng ta đi vào nhìn một chút không? ”