Sau Khi Xuyên Sách, Ta "Cung Phụng" Hoàng Đế Nước Địch

Chương 79: Môi lướt qua mặt nàng




“ Ngươi nói tiệm trà lâu ở phố tây kia à? ”

Sở An Nhan nhìn qua bên kia, quả thật chỉ một tiệm trà lâu, hơn nữa trà lâu này trên danh nghĩa vẫn là của nàng.

Lúc trước xử lý cửa tiệm, trà lâu này là bớt lo nhất, không phí bao lớn sức để sửa lại, về sau phát triển cũng không tồi, cho nên nàng không thường xuyên tới đây.

“ Đúng vậy, ta thấy trà lâu kia làm ăn cũng không tệ, nghĩ đến hẳn là có lá trà độc lạ, nên muốn đi nhìn thử ”

Giang Thanh nói đủ lý do để người ta tin phục, chỉ là hắn ta lại không biết trà lâu kia là của Sở An Nhan.

Sở An Nhan có chút hoài nghi nhìn tên này, chẳng lẽ người này qua lại với nàng là muốn ăn trộm cơ mật làm ăn của nàng?

Thân phận tiểu phú bà của nàng bị bại lộ?

“ Làm sao vậy An tiểu thư, ngươi không muốn đi cùng ta sao? ”

Giang Thanh có chút mất mát.

“ Không phải không phải, tiệm trà kia ta đã từng vào, đều là lá trà bình thường, chỉ là bên trong có tiên sinh kể chuyện rất hay, không có gì đặc biệt, nếu ngươi bán lá trà, nói không chừng có thể đi tìm bọn họ để hợp tác ”

“ An tiểu thư nếu không muốn đi cùng tại hạ, vậy đợi lát nữa tại hạ tự mình qua ”

Thần sắc Giang Thanh chợt lãnh đạm, chỉ là vì hắn biết, Sở An Nhan chịu không nổi dáng vẻ này.

Quả nhiên, Sở An Nhan vội vàng đồng ý:

“ Được được, đợi lát nữa đi cùng ngươi, hoành thánh mang đến rồi, ngươi mau nếm thử ”

Sở An Nhan đem bát hoành thánh đẩy đến trước mặt hắn, cẩn thận dỗ, chờ Giang Thanh mở miệng cười tha thứ với nàng, Sở An Nhan mới bắt đầu ăn hoành thánh của mình, mà nội tâm lại chửi thầm:

Nam nhân bây giờ sao lại khó chiều thế, Lăng Giang cũng vậy, không làm theo mong muốn thì liền nổi giận với nàng, như con nhím xù gai.

Trai đẹp giờ chán thật, về sau nàng vẫn nên ôm rương tiền nhỏ mà chơi đùa vui vẻ thôi.

Ăn xong hoành thánh, Sở An Nhan đúng hẹn đi theo Giang Thanh đến trà lâu.

“ Sở An Nhan! ”

Lăng Giang thấp giọng gọi Sở An Nhan, hắn đã chờ ở chỗ này từ lâu, chỉ là không nghĩ tới bây giờ Sở An Nhan mới tới.

Chẳng qua lúc này cũng vừa vặn, Sở An Nhan còn chưa đi vào, hắn vẫn có cơ hội dẫn nàng rời đi.

Hắn đi tới bên cạnh Sở An Nhan, cầm lấy tay nàng rồi kéo nàng đi.

Có người thấy Lăng Giang xuất hiện, lập tức liền vây lại, chỉ là không nhiều, kế hoạch ban đầu của bọn họ là ở trong phòng bố trí thiên la địa võng, không nghĩ tới Lăng Giang sẽ lựa chọn xuất hiện ở chỗ này.

Cũng không nghĩ tới Lăng Giang tới nhanh như vậy, đều là do Giang Thanh về trễ.

Đám người nhìn thấy thế trận như vậy, lập tức đều kinh hãi tản ra.

“ Đi theo ta ”

“ Lăng Giang, có chuyện gì vậy? ”

Sở An Nhan có chút thất thố nhìn về phía Lăng Giang, vậy mà cũng có người ngồi xổm ở đây đợi ám sát nàng à?

“ Lăng Giang, ngươi quả nhiên tới, không nghĩ tới vì Sở An Nhan mà ngươi nguyện ý chui đầu vào lưới ”

Nơi phát ra thanh âm đúng là Gianh Thanh vẫn đang đứng cạnh Sở An Nhan.

“ Ngươi, dọc đường đi ngươi đều gạt ta? ”

Sở An Nhan nhìn sắc mặt Giang Thanh biến hóa có chút không thể tin được, lúc này mới hiểu được hôm nay đều là cái bẫy.

“ Đương nhiên, các ngươi cũng không cần hy vọng xa vời hộ vệ kinh thành có thể tới đây kịp thời cứu các ngươi. Bọn họ à, đã bị người của chúng ta dẫn dụ rời đi rồi, cho nên hôm nay hai người các ngươi đều phải chết. Người tới, xông lên cho ta! ”

Vẻ mặt Giang Thanh đắc ý, nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân như là nghe thấy được thắng lợi.

“ Lão bản đi mau, chúng ta giúp ngài giữ chân bọn chúng! ”

Một lão nho giả đi ra, đao trong tay trực tiếp kề trên cổ Giang Thanh.

“ Các ngươi là người phương nào? ”

Giang Thanh hoảng sợ vô cùng, hắn ta trơ mắt nhìn đám người không phải người của hắn từ phía sau đi đến, bọn họ trực tiếp lao ra ngoài động thủ, võ công cũng không thấp.

“ Lão bản đi mau, chúng ta chỉ có thể kéo dài được một lúc! ”

Sở An Nhan còn chưa kịp hoàn hồn, Lăng Giang đã kéo nàng bỏ chạy.

“ Lăng, Lăng Giang, người vừa rồi cầm đao, hình như là tiên sinh kể chuyện của trà lâu ”

Hơn nữa không chỉ như thế, mấy người này nàng cũng thấy quen quen, hình như đều là người của trà lâu, những người này nhìn không đơn giản.

Lăng Giang không trả lời Sở An Nhan, với hoàn cảnh hiện tại, bọn họ chạy về phủ công chúa mới là an toàn nhất, chỉ vì trong phủ công chúa có rất nhiều ám vệ hoàng thượng để lại cho Sở An Nhan.

Lần này Sở An Nhan đi ra ngoài, rất có thể là vụng trộm mò ra.

“ Ám vệ phủ công chúa còn ở phủ không? ”

“ Hả, ta để vài người nghỉ phép, hiện chỉ còn vài người, nhưng mà vẫn còn hộ vệ phủ công chúa ”

Lăng Giang nhíu mày, động tĩnh này khẳng định sẽ kinh động đến người trong kinh thành, hiện chỉ là vấn đề thời gian thôi, bọn họ cần phải kéo dài thời gian, về phủ công chúa lại nghĩ biện pháp khác.

“ Lăng Giang! Phía sau có người đuổi theo, chúng ta chạy mau! ”

Sở An Nhan vốn muốn quay đầu lại nhìn một cái, kết quả thấy vài tên vác đao đuổi theo bọn họ.

“ Bên này, đi theo ta! ”

Sở An Nhan lôi Lăng Giang vào một ngõ nhỏ, lớn lên ở kinh thành, nguyên chủ vô cùng quen thuộc nơi này.

“ Người có chút nhiều, võ công của bọn chúng đều không thấp ”

Lăng Giang vừa rồi đại khái nhìn thoáng qua, mấy người này có chút khó giải quyết, nhưng nếu lựa lúc mà xuất thủ, khả năng vẫn có thể đối phó được.

Loanh quanh ở hẻm nhỏ, lại còn không có ngọn đèn dầu, có chút nhìn không rõ đường.

“ Suỵt, đừng lên tiếng ”

Lăng Giang dùng sức kéo Sở An Nhan đến một góc tường, duỗi tay bịt kín miệng nàng.

Ở trong tối, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau, còn có tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Trong lòng Lăng Giang biết bây giờ căn bản là không bỏ chạy được, bị Sở An Nhan đưa tới đây, hắn đã nhớ không rõ phương hướng chạy về phủ công chúa.

Hơn nữa hiện tại, hắn rõ ràng phát hiện nội lực của hắn không đủ, đại khái là do vết thương lần trước tái phát.

Sở An Nhan nỗ lực bình ổn nhịp tim đập bùm bụp, sợ hãi nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Hôm nay ở chỗ này, nếu Lăng Giang đánh không lại bọn chúng, khéo khi nàng ngỏm luôn.

“ Lăng…… ”

Sở An Nhan tính mở miệng, nhưng lại bị nàng lập tức nuốt vào trong bụng, hiện tại nói chuyện lúc này không khác gì tự tay dâng cho địch.

Có lẽ Sở An Nhan khẩn trương nên đã nắm lấy góc áo Lăng Giang, ngón tay nhịn không được run rẩy.

Nàng ở bên ngoài sao lại có thể dễ dàng tin người khác như vậy, nếu hôm nay Lăng Giang không tới, nàng sẽ ngỏm ngay tại chỗ.

“ Đợi lát nữa chạy về hướng bên trái, nhớ là đừng quay đầu lại, cứ chạy về phủ công chúa, không cần lo cho ta ”

Thần sắc Lăng Giang ngưng trọng, xem ra hôm nay không thoát được, chẳng qua hắn nói được thì làm được, hắn sẽ dồn hết toàn lực để Sở An Nhan rời đi.

“ Ngươi, còn ngươi? ”. Thanh âm Sở An Nhan run rẩy, bây giờ nàng thật sự bắt đầu sợ rồi đấy.

“ Sở An Nhan, về sau ta không còn nợ ngài ”

Lăng Giang cúi người, ở bên tai Sở An Nhan đè thấp thanh âm, hơi thở ấm nóng gần như muốn đem nàng nuốt chửng, lúc dời đi, hắn hình như cố ý, môi nhẹ nhàng lướt qua mặt Sở An Nhan.