Long Manh Vũ!
Tên này thật sự không biết nên nói gì..
Hơn nữa Long tiên sinh không phải tên Ngao Khí sao, sao tự nhiên bây giờ lại tên Long rồi?
Mục Loan Loan nghĩ nghĩ ——
Có lẽ là sao khi lớn lên một chút, hắn hẳn biết "khí"(vứt bỏ) không phải là từ gì tốt.
Hoặc là, sau khi đắc ý đặt được cho mình cái tên đó, chạng vạng lại lấy hết can đảm cùng những thú nhân kia lớn tiếng hô lên tên mình, lại nhận được một tràng cười nhạo.
Cho nên, cho dù đến khi hắn đã thành thủ lĩnh Long tộc rồi, cũng không thèm nghĩ đến việc tìm cho chính mình một cái tên, thậm chí, cũng sẽ không có ai hỏi hắn.
Trong mắt bá tánh, hắn là cường giả, là thủ lĩnh thống trị; trong mắt thần tử m, hắn là quân thượng, là bạo quân thực lực cường đại; trong mắt những con rồng ghen tị căm ghét hắn, hắn là một con rồng cô nhi huyết thống ti tiện nhưng họ đánh không lại.
Cho nên hắn tên là gì, có gì quan trọng đâu?
"Chờ Manh Manh ra, chúng ta cùng nhau nói cho nó."
Anh rồng nhẹ nhàng cùng nàng nói chuyện, cho dù đã cách xa thời thiếu niên thật lâu rồi, nhưng ở trước mặt nàng, những thứ ngụy trang cao ngạo, lãnh đạm cùng kiêu căng cũng tan biến, như là lột lớp vỏ thiết bọc kẹo ấm áp, lộ ra bộ dáng nguyên bản bên trong nhất.
Anh rồng của nàng nha, càng ngày càng giống bé Long tiên sinh.
Ước chừng là "tỉnh lại" một lúc lâu rồi, Mục Loan Loan hơi cảm thấy choáng váng, ý thức dần dần rơi vào bóng đen.
Sau khi nàng ngủ, Long tiên sinh không tiếp tục nói chuyện nữa, ngón cái xẹt qua chỗ hắn vừa mới đặt một nụ hôn nho nhỏ, rồi để lại trên môi mình, đáy mắt xẹt qua tia sáng ngời ——
Hắn vừa vào cửa liền nhận ra, nụ hoa Mộc Linh trước giờ không có phản ứng gì bỗng truyền đến một tia dao động, ước chừng là phu nhân có ý thức.
Nhưng hắn vẫn có chút vô sỉ...... Làm bộ không biết lén hôn nàng......
Cảm giác hôn lén và cảm giác hôn thật sự cũng có điểm không giống nhau nha......
Long tiên sinh chịu không nổi chớp chớp mắt, nếu là phu nhân tỉnh lại thì tốt rồi, hắn rất nhớ nàng.
......
Sáng sớm ngày thứ bảy sau khi Mục Loan Loan chuyển sang kiếp khác, Long tiên sinh liền rất khẩn trương ——
Dựa theo Hoa thẩm nói, sau bảy ngày, Mục Loan Loan có thể thành công chuyển sang kiếp khác.
Đã nhiều ngày nay hắn không dám rời nàng lâu lắm, cho nên đều chỉ loay hoay ở khu vực gần vực sâu lấy một ít thứ giàu linh lực, hiệu quả cũng thực tốt, đến ngày thứ bảy, nụ hoa Mộc Linh của Mục Loan Loan đã cao gần hai mét, bề ngoài cũng gần như hoàn toàn trắng, cánh hoa chen chúc lấp lên nhau, thoạt nhìn như có khả năng nở bất cứ lúc nào.
Đám người Cửu Khuynh cũng chờ mong hồi lâu, chỉ là anh rồng bá đạo, không cho phép người khác tiến vào phòng của hắn cùng phu nhân →_→
Cho nên, mọi người chỉ có thể ở dưới lầu chờ.
Thực mau, liền đến lúc chuyển sang kiếp khác, Long tiên sinh chờ mong nhìn vào giữa phòng, nụ hoa to lớn sớm đã không có có cách nào dùng gấm vóc bọc lại.
Tầng cánh hoa ngoài cùng bắt đầu cuốn ra bên ngoài.
Mục Loan Loan cũng đã tỉnh, nàng có thể cảm giác được tầm mắt nóng hổi của anh rồng ở bên ngoài, chạm đến hai cánh tay thon dài của hắn, rồi hai bàn tay trống không không có một vật gì, đột nhiên nghĩ tới cái gì, xấu hổ sờ sờ chính mình trong nụ hoa.
Ôi chết thật, nàng hình như là không có cộng sinh luôn cả quần áo! Hơn nữa nụ hoa Mộc Linh sau khi hoàn toàn mở ra sẽ biến mất, vậy nàng......
Ý thức được nếu lại cứ để nụ hoa Mộc Linh tuỳ nở ra như vậy, liền phải xuất hiện trong cảnh tượng mà mình không thể đối mặt được, Mục Loan Loan nắm chặt vài cái cánh hoa cuối cùng sắp mở ra, để lại anh rồng bên ngoài đang dần dần rơi vào khủng hoảng.
Sao nở một nửa lại không thèm nở tiếp??
Hoa thẩm nói sau khi chuyển sang kiếp khác tuy rằng từ người sẽ biến thành yêu, nhưng thực lực lại lùi lại vài cấp, thần thức cùng linh lực tạm thời cũng không thể sử dụng, nên hắn không dám tùy tiện động vào Mộc Linh.
Sau khi gồng cứng thân thể đợi một lát, Long tiên sinh liền quyết đoán rời khỏi phòng, đi tìm cứu viện.
Hoa thẩm vốn dĩ đang ngồi phía dưới tửu lầu uống trà, nghe được âm thanh bước chân vội vàng của hắn, nghĩ tới cái gì, lập tức liền đứng lên.
Cửu Khuynh kế bên cũng nói, "Ta cũng đi cùng."
Long tiên sinh đột nhiên nhìn về phía nàng, đôi mắt mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ, nhưng vẫn không ngăn cản lại.
Tận sâu trong đáy lòng Cửu Khuynh trợn trắng mắt, cùng Hoa thẩm đi lên lầu.
"Ngươi ở bên ngoài chờ chúng ta đi." Hoa thẩm chặn anh rồng đang muốn tiến vào ở bên ngoài.
Cửu Khuynh nhìn sắc mặt hắn có chút trắng bệch, không biết xuất phát từ nỗi niềm gì trong lòng, làm bộ sợ hãi hỏi Hoa thẩm bên cạnh vừa mới chuẩn bị đi vào, "Loan Loan có khi nào bị mất trí nhớ không?"
Khi giọng nói nàng rơi xuống, liền cảm thấy biểu tình của anh rồng trước mặt lập tức ngưng lại, đôi mi dài màu đen hạ xuống, xẹt qua tia tái nhợt, thân thể cũng giống như trong nháy mắt cứng đờ, làm hắn thoạt nhìn có điểm yếu ớt.
Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật là đùa hơi quá rồi.
"Trước giờ đều không có." Hoa thẩm cũng không vạch mặt Cửu Khuynh ngay tại chỗ, Mộc Linh chuyển sang kiếp khác làm gì có chuyện mất đi ký ức chứ, "Thôi được rồi, đi vào thôi."
Cửu Khuynh đóng cửa lại trước, thấy ánh mắt lo lắng lại sợ hãi hướng nhìn vào bên trong của anh rồng, cảm thấy hắn thật đáng thương, lại cảm thấy con rồng này thật sự ngốc. Nói gì cũng là một nhân vật cường đại như vậy rồi rồi, đối mặt với chuyện của người mình yêu thương lại không có chút kiến thức nào. Ngày thường thoạt nhìn giống như rất đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt cũng không biết phải chuẩn bị cho phu nhân mình quần áo.