Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 117




"Ừ." Bên tai truyền đến giọng trầm mang theo chút nức nở, trên môi rơi xuống một nụ hôn hết sức cẩn thận, lông mi giống như có gì đó rơi xuống, ướt dầm dề.

Tại sao mà đã lâu như vậy, Long tiên sinh vẫn không có tiến bộ gì. Lúc trước ở trong phòng hôn trộm nụ hoa Mộc Linh đều có lực hơn so với hiện tại →_→

Mục Loan Loan cảm thấy có hơi không thoải mái, liền ôm chặt eo hắn, hiếm khi chủ động một hồi.

Anh rồng kia cũng không có phản ứng gì, thực ngoan ngoãn đong đưa theo nàng, chỉ nhẹ nhàng lại cẩn thận đáp lại nàng, giống như hơi dùng sức một chút nàng liền biến mất vậy.

Nụ hôn này lâu dài lại tinh tế, hắn càng thêm ôn nhu so với dĩ vãng, thế cho nên Mục Loan Loan cũng chưa chú ý tới tư thế của hắn hơi có chút ủy khuất.

Cửu Khuynh xa xa quét mắt đến bên này, chỉ liếc một cái liền thu hồi tầm mắt, chặn Hải Cửu đang từ dưới lầu đi lên muốn kiến thức một phen bộ dáng chân thật của Mục Loan Loan là thế nào ——
Cái con rồng ưa ngượng ngùng kia cong eo, đứng có hơi nghẹn khuất, ngoan ngoãn bị Loan Loan bắt lấy quần áo, cũng không dám đứng dậy, tư thế mất mặt như vậy vẫn là đừng để cho người khác thấy đi.

Thật lâu sau, hai người mới tách ra, Mục Loan Loan nhìn hắn vẫn còn lệ quang trong con ngươi, cười, "Sao lại còn khóc chứ?"

Long tiên sinh hơi hơi quay mặt đi, không muốn để nàng biết mình vì lo lắng nàng mất trí nhớ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng mà......

Tốt rồi, nàng không có việc gì.

Cũng không có quên hắn.

Bàn tay lớn của hắn xoa xoa gò má nàng, cùng nàng trán chống trán, lông mi quét qua trên mí mắt Mục Loan Loan, ngứa, "Đẹp."

Mục Loan Loan cười một cái, "Thật sao?"

"Ừ." Long tiên sinh nói xong cũng cười, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má.

......

Hai người nói một lát, bắt đầu đi về hướng phòng.
Long tiên sinh nắm tay nàng, hậu tri hậu giác chú ý tới quần áo trên người nàng, mặt mày đen nhánh nhíu lại một mạt quẫn bách.

Hắn có hơi choáng váng nghĩ, hắn đại khái biết vì sao phu nhân cứ mãi ở trong Mộc Linh không muốn ra rồi.

Là hắn có chút suy xét không chu toàn.

Hắn hơi hơi nắm chặt tay Mục Loan Loan, khi nàng giương mắt nhìn qua, hắn mím môi, "Chờ trở về."

Mục Loan Loan: "?"

"Mua cho nàng thật nhiều, thật nhiều váy áo đẹp." Hắn nói xong liền cảm thấy mặt hơi nóng, đầu lỗ tai nhô ra bên ngoài đã đỏ một mảnh.

"Ừ." Mục Loan Loan cũng có chút đỏ mặt, quanh mắt một vòng đều nong nóng.

Long tiên sinh chú ý tới quần áo trên người nàng, có phải hắn đã đoán được vì sao vừa rồi nàng không muốn ra ngoài?

Mục Loan Loan có hơi mất mặt nghĩ, không được không được, nàng phải nhanh chóng thích ứng một chút với anh rồng ngây ngô hay ngượng ngùng này, về sau con đường bọn họ đi còn rất dài, hai người, phải có một người không ngại ngùng quá như vậy mới được.
Vào phòng, nhìn kết giới còn đang thiêu đốt, nhưng ngọn lửa đã nhỏ hơn trước rất nhiều, cũng có thể mơ mơ hồ hồ thấy rõ vật bên trong.

Mục Loan Loan cau mày, nhìn đồ vật nho nhỏ kia, nghĩ đến bộ dáng Manh Manh lúc đại chiến, đau lòng xoa kết giới, "Manh Manh khi nào mới có thể ra tới vậy?"

"Vũ Nhi còn cần mấy ngày mới có thể một lần nữa hóa thành trứng phượng hoàng, chờ nó nở ta một lần nữa cũng phải mất mấy tháng." Long tiên sinh cũng đem bàn tay to ấn lên trên kết giới.

Mục Loan Loan: "......"

Nàng ôm tâm trạng giãy giụa một phen, hy vọng không chừng có thể vãn hồi cái tên Long tiên sinh đặt cho Manh Manh, nghi hoặc hỏi, "Vũ Nhi?"

"Long Manh Vũ, đại danh của Manh Manh." Đôi mắt Long tiên sinh sáng lấp lánh nhìn nàng, "Phu nhân, dễ nghe không?"

Đối diện với tầm mắt vui vẻ đến phạm quy như vậy của hắn, Mục Loan Loan trầm mặc hai giây, trong lòng nói Manh Manh mẫu thân thực xin lỗi ngươi, tương lai còn dài, chờ ngươi lớn lại sửa tên, đáp lại ánh mắt chờ mong của Long tiên sinh, trái lương tâm gật gật đầu, "Cũng...... Cũng khá tốt l."

Vì thế, con chim mập mập thân còn ở niết bàn liền bị lão mẫu thân bán như vậy →_→

Hai người nhìn nhìn lại ôm ôm hôn hôn, chờ phục hồi tinh thần lại, trời đều sắp tối l.

Thật lâu không có nghênh đón hoàng hôn ngắn ngủi trong Y Pháp Thành.

Ánh mặt trời màu cam hồng cắt qua tầng mây đen dày nặng, đem những kiến trúc cũ nát của Y Pháp phác hoạ viền vàng.

"Loan Loan, hai người có muốn xuống dưới cùng mọi người ăn cơm chiều không?"

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cửu Khuynh, Mục Loan Loan đáp "muốn" một tiếng, rồi lôi kéo Long tiên sinh đi xuống lầu.

Khi bọn họ từ thang lầu xuống dưới, bàn ăn ngồi đầy người vốn đang vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy bọn họ phần lớn lập tức an tĩnh.

Mục Loan Loan hơi ngốc một chút, sao bọn họ vừa xuất hiện, mọi người đều không nói nữa?

"Ngồi bên này đi." Trần thúc nhìn bọn họ vẫy vẫy tay, chỉ chỉ hai vị trí trống không trên bàn của mình, Mục Loan Loan liền cùng Long tiên sinh qua ngồi.

Trì Yên nhìn Mục Loan Loan mờ mịt, hơi có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mọi người an tĩnh như vậy không phải bởi vì Mục Loan Loan, là bởi vì Long tiên sinh đang cùng nàng nắm tay a!

Khi Mục Loan Loan còn chưa tỉnh lại, cái con rồng hung tàn này mỗi ngày đều tiêu tốn ba bốn giờ "đi săn", nơi này đa số cư dân đều là ma vật, đối với loại chuyện đi săn này cũng thực không sao cả.

Nhưng có một lần một con ma vật sắp đến lục giai hóa thành nguyên hình đang hấp thụ ma khí ở gần vực sâu, chính mắt trông thấy con rồng này nhẹ nhàng xách lên một con ma vật vực sâu thất giai cường đại, sau đó cắt cái đuôi đáng giá nhất trên người con ma vật vực sâu kia xuống, cứ như vậy kéo đi, bị dọa đến suýt nữa thần hồn đều bay mất.

Cái này làm mọi người gia hoàn toàn thanh tỉnh. Trước mặt bọn họ là nhân vật so với ma vật vực sâu thất giai còn cường đại hơn rất nhiều lần, là nhân vật mạnh nhất đại lục, chỉ cần một ngón tay là có thể làm cho bọn họ hồn phi phách tán.