Ý thức bị thứ gì đó lôi kéo, Mục Loan Loan ban đầu có hơi khó chịu, muốn giãy giụa vài cái, dần dần tỉnh táo lại.
Chỉ là lúc này, mở to mắt ra nhìn lại không phải là căn phòng quen thuộc phòng cùng Long tiên sinh kế bên, mà là cảm thấy mình đã đi tới một nơi thật xa lạ ——
Dưới chân là những phiến đá xanh dơ bẩn, ghép nối lộn xộn, dưới những khe hở đều là nước bùn dơ bẩn, trong không khí tràn ngập mùi hôi của rác rưởi, một giọt nước mưa từ trên bầu trời âm trầm rơi xuống, rớt thẳng vào trên lông mi cô, nhưng chỉ là rớt qua tầm mắt mơ mơ hồ hồ trong một chớp mắt, không có cảm xúc va chạm gì.
Mục Loan Loan mau chóng ý thức được có gì đó không thích hợp, cô thử giẫm lên mặt đất vài cái, tuy giày vải thô vẫn không bị dây vào chút nước bùn nào, nhưng cảm giác ẩm ướt không xong thì vẫn có, cảm giác nước mưa rơi vào đầu bộp bộp thật khó chịu nhưng khi cô sờ đầu thì một giọt nước cũng không có.
Cô đây là...... đang nằm mơ sao?
Ý thức được mình đang nằm mơ, Mục Loan Loan liền không còn quá khẩn trương nữa.
Từ sau khi xuyên thư tới đây, cô đã thật lâu rồi không có nằm mơ, à có cũng có một lần, đó là mơ thấy mình kiếm được rất nhiều rất nhiều linh thạch nha, còn chọi thành một đống bên cạnh Long tiên sinh.
Nhưng mà cảnh trong giấc mơ này có phần hơi quá thật nhỉ, ngay cả tiếng nước mưa rơi trên mặt đất đều rất rõ ràng.
Mục Loan Loan đi phía trước hai bước, hơi hơi nhăn mi ——
Giấc mộng này thật là quá âm u, chung quanh tất cả đều ẩm ướt, xơ xác, vách tường trên ngõ nhỏ đều rất dơ bẩn đổ nát.
Tầm mắt thoáng nhìn một góc, trong lòng Mục Loan Loan nhảy dựng, hơi e ngại, nơi đó đang tích lại toàn là vết máu.
Cô hơi sợ, vội vàng bước nhanh hơn rời khỏi cái hẻm nhỏ này, đi mãi cũng không biết được bao lâu, rốt cục cũng thấy người, à, mà chính xác là thấy một hài tử, một hài tử đang chạy trốn ——
Bộ dáng nó khoảng tám, chín tuổi, ăn mặc rách nát lại nhưng có thể nhìn ra là cũng nỗ lực duy trì áo choàng màu xám sạch sẽ, ánh mắt hung ác, trên cánh tay và mặt đều là vết máu. Nó nhanh chóng chạy vụt qua người Mục Loan Loan, đầu tóc dài hỗn độn, tay bị thương đang cố gắng kéo mũ áo choàng của mình, nhưng Mục Loan Loan vẫn thoáng thấy được trên đầu của nó, kế bên phần sừng không tính là dài lắm, còn có một đôi lỗ tai lông xù màu trắng.
Đây là...... Long tiên sinh?
Mục Loan Loan kinh ngạc, cô do dự một giây, bé Long tiên sinh phiên bản nhỏ liền chạy xa, cô nhìn qua màn mưa cũng chỉ thấy sau lưng nó đang kéo theo cái đuôi thật dài.
Ha.
Còn có chóp đuôi của nó...chóp đuôi còn non nớt hồng hồng phủ lên một lớp lông mao màu trắng cũng dính máu, làm cô vừa thấy đau lòng vừa cảm thấy có chút buồn cười.
Cái chủng loại rồng gì mà lại có lông xù kia chứ?
Trong đầu xẹt qua cái ý tưởng này, Mục Loan Loan đang chuẩn bị đuổi theo hướng hắn đang chạy trốn thì sau lưng liền vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn độn.
"Mẹ nó, thằng tạp chủng!" Mấy tên bộ dáng như thiếu niên Long tộc, nổi giận đùng đùng chạy tới, bọn họ thoạt nhìn bề ngoài cũng không tốt lắm, áo choàng trên người cũng rách tung tóa, sừng rồng và cả trên người đều dơ bẩn, còn có mùi hôi thúi.
So với Long tiên sinh, quả thực là quá không chú ý vệ sinh.
Mục Loan Loan hơi ghét bỏ.
"Má nó! Thằng tạp chủng này, lại dám lục thùng rác trước chúng ta." Vảy rồng màu đen trên mặt thiếu niên cầm đầu như ẩn như hiện, thoạt nhìn là một Hắc Long tính tình rất kém cỏi, "Các huynh đệ, hôm nay nhất định phải gϊếŧ chết hắn cho ta, cho người ta thấy ai mới là lão đại của khu hẻm tối này."
Mục Loan Loan: "........"2
Sau khi hắn ra lệnh một tiếng, mấy con rồng còn lại đều hứng thú ngẩng cao đầu khẽ rên một tiếng, trong thanh âm tràn đầy ảo tưởng vui sướиɠ cùng sảng khoái sau khi ngược đánh Long tiên sinh một trận.
Mục Loan Loan hơi lo lắng, cô thấy một đám rồng này chưa kể đông mà còn to hơn Long tiên sinh rất nhiều, cô sốt ruột cũng chạy theo hướng Long tiên sinh chạy trốn. Nhưng mà Long tiên sinh này, rõ ràng thoạt nhìn bị thương nghiêm trọng, tuổi lại nhỏ nhưng chạy thực mau, cô cùng đám rộng thiếu niên kia lẩn quẩn tìm cả buổi chiều trong mộng cũng chưa thể tìm được hắn.
"Mẹ nó, tiểu tử này chạy trốn kỹ thiệt." Thiếu niên Hắc Long mệt muốn chết, xua xua tay ý bảo mấy con rồng khác dừng lại, "Đi thôi, sắc tối rồi, mấy tên rồng ở hẻm kế bên nói không chừng sẽ đến giành địa bàn, đi thôi."
Mấy con rồng khác cũng túng túng đi theo hắn phía sau, đi mất.
Mục Loan Loan đứng bên cạnh bọn họ, đưa tay xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán, nhìn bọn họ chạy đi tự nhiên lại có một niềm tự hào cũng chua xót không biết từ chỗ nào tới ——
Hoá ra Long tiên sinh trong lòng cô khi còn nhỏ phải trải qua cuộc sống thê thảm như vậy sao?
Lục thùng rác, bị một đám rồng giang hồ đuổi theo đánh?
Cô có chút dở khóc dở cười, không biết mình khi nào mới có thể tỉnh, dứt khoát liền muốn nhìn kỹ xem hoàn cảnh sinh hoạt của Long tiên sinh khi còn bé ở trong mộng như thế nào.
Lúc chiều khi cô cùng thiếu niên Hắc Long một đường chạy hết toàn bộ khu hẻm tối số 7 vứt đi này, nói là hẻm tối thì có hơi khách sáo rồi, kỳ thật cái chỗ này nếu gọi là xóm nghèo nơi biên giới cùng với bãi rác hỗn hợp thì tương đối đúng hơn.
Cô cũng không biết cái này chỗ rốt cuộc là ở đâu, nhưng ngẫm một chút, theo cô quan sát, sinh hoạt ở chỗ này phần lớn là Long tộc, cũng có một ít thú nhân và các chủng tộc khác có thực lực. Ngư long hỗn tạp, có rất nhiều cô nhi cùng trẻ nhỏ của các tộc.
Trừ mấy chỗ sáng sủa một chút đó ra, nơi nơi đều có các loại chuột, sâu, còn có một ít sinh vật cấp thấp, thậm chí còn có cửa hàng cùng khách sạn, giống như hình thành một đường phố hoàn chỉnh.
Sắc trời dần dần hơi tối lại, Mục Loan Loan rốt cuộc đến một cái hẻm nhỏ hẻo lánh không thu hút lắm, trực giác cô cho biết là bé Long tiên sinh sẽ tránh ở bên trong cái ngõ nhỏ này. Ngõ nhỏ liếc mắt một cái nhìn không đến đầu bên kia, địa thế rất thấp, bên trong nhìn qua đều là nước bùn dơ bẩn