Nhà này thật trầm thấp, Mục Loan Loan một lát sau mới hoàn toàn thích ứng được cái hoàn cảnh u ám tối mò mò này, có chút ánh sáng thông qua mấy kẽ hở tiến vào, thấy bé Long tiên sinh nghiêm túc nhìn chằm chằm kia hai cái linh trứng gà màu trắng kia, cẩn thận thu móng vuốt hơi sắc nhọn, biến thành hình bàn tay người, nhè nhẹ sờ sờ hai quả trứng kia.
"Đại Bảo." Thanh âm nó thực non nớt, tiếng nói mang một chút khàn khàn, nhẹ nhàng kêu tên cái trứng to hơn một chút trong số hai cái linh trứng gà đó, Mục Loan Loan nghe được đều thấy hơi ngơ ngác, cảm thấy hình như mình không biết linh trứng gà thì phải.
Cô có điểm ngốc ra, không nhịn được lặng lẽ đi tới bên cạnh bé Long tiên sinh, xác nhận rất nhiều lần hắn sờ đến đúng thật là linh trứng gà mà——
Linh trứng gà màu trắng, lớn hơn phân nửa bàn tay, đặt ở trên bàn, ư cẩn thận dùng bố bao lại.
"Tiểu bảo." Long tiên sinh lại kêu ra một cái tên của cái linh trứng gà còn lại, vẫn sờ sờ cái phần đầu mượt mà của nó, Mục Loan Loan đứng nhìn lại càng ngốc lăng.
Bé Long tiên sinh kêu xong tên hai cái linh trứng gà thì hiển nhiên tâm tình tốt lên rất nhiều, hai con ngươi hắc diệu thạch mang lên một tia ý cười, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nó cẩn thận thu tay về, sờ sờ mái tóc dài vừa ướt vừa rối loạn, ghét bỏ nhíu nhíu mày, đi tới cửa, đem áo choàng dơ bẩn cởi xuống dưới, run run treo trên một cái giá gỗ bên cạnh cửa.
Mục Loan Loan lúc này mới chú ý tới hoá ra mặt sau của cái cửa gỗ điêu tàn kia còn có mấy khúc gỗ làm thành cái giá, nhìn bé Long tiên sinh quy củ đem áo choàng treo lên cẩn thận, còn cầm cây lược nhỏ không biết làm bằng thứ gì chải sơ mái tóc dài.
Hắn không có khăn, cũng không có khăn lông, nhưng lại cố gắng dọn dẹp cho mình như là một thằng bé rồng đầy thể diện.
Hình như vẫn còn hơi lạnh, hai lỗ tai trên đầu nó vẫn luôn run run, phải phẩy phẩy rất nhiều lần mới tốt một chút.
Hốc mắt của Mục Loan Loan tự nhiên thấy hơi xót, cô thừa dịp trời chưa tối đen, tầm mắt đảo qua toàn bộ căn "nhà" ——
Một màu đen tuyền, bên trong và bên ngoài thoạt nhìn đều đơn sơ như nhau.
Nhưng mà vẫn có cửa, có giường nằm và có cả bàn.
Cửa gỗ rách xơ xác, nhưng giường thì lại thật là lớn, vừa nhìn là biết từ trong bãi rác nhặt ra, có một chân giường bị gãy nên phải dùng hòn đá chêm vào, mặt trên có một cái nệm chỉ còn một nửa và cái chăn chỉ phủ được nửa giường, thoạt nhìn hình như là bị người nào cãi nhau bạo lực xé rách.
Nhưng mà bé Long Tiên Sinh đã xử lý thực tốt, bên phần bị rách te tua đã được may lại cẩn thận, mép giường còn có một cái gối đầu nhỏ sạch sẽ.
Cái bàn này, hẳn là tự làm. Nó xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại rất rắn chắc. Phía trên để hai kiện quần áo chỉnh tề cùng với hai cái trứng lúc nãy, thật ngoài ý muốn là nhìn rất phù hợp với cái " nhà " này.
Ừ, là nhà.
Nhà của bé Long tiên sinh.
Mục Loan Loan thấy nó chầm rãi chú ý vệ sinh bản thân thật gọn gàng nhưng lại không thèm chú ý chút nào tới miệng vết thương trên chân, nó đi đến bên cạnh bàn, móc một cái màn thầu con con giấu trong túi ra.
Màn thầu thoạt nhìn vẻ ngoài có vẻ không được ngon cho lắm, da có hơi màu xanh xanh tái tái, nhìn giống như lên mốc rồi thì phải, chỉ được cái trên màn thầu này cũng không có dấu răng, chắc chưa bị ai cắn qua.
Mục Loan Loan nhìn hắn cẩn thận đem lớp da xanh xanh ở mặt ngoài cái màn thầu lột xuống, lại hơi gian nan nuốt nuốt nước miếng đánh "ực" một cái, sau đó......
Bẻ hơn phân nửa ra đặt bên cạnh hai quả trứng, "Cha mang đồ ăn về cho hai ngươi đây."
Hắn nói xong, vốn dĩ muốn ăn, nhưng nghĩ nghĩ vẫn đem gần nửa cái màn thầu trong tay buông xuống, lại đưa mắt nhìn hai quả trứng, không biết có phải đang giải thích hay không, "Ta ngày hôm qua ăn mấy thứ đó vẫn còn no, không đói bụng."
Nói bừa nha, cô còn nghe thấy bụng hắn thì thầm kêu.
Một tiếng một tiếng, kêu thực vang.
Mục Loan Loan có chút chịu không nổi, cho dù đây có là giấc mộng cô cũng muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Cái giấc mộng này quá mức chân thật, thậm chí cô có thể cảm nhận được thời tiết ướt lạnh, tiếng giọt mưa rơi trên nóc nhà đơn sơ, còn có bé Long tiên sinh đói khát, tuy rằng từ trên khuôn mặt như mặt than của nó thì không nhìn ra được gì cả.
Nhưng mà thanh âm của con rồng bị bỏ rơi này thật như là có quỷ, luôn luôn vang lên ở bên tai cô, làm cô chua xót muốn chết, hận không thể tiến lên đem cái màn thầu kia nhét vào miệng thằng nhãi rồng chết sĩ diện khổ thân này, sau đó đem người trói lại xức thuốc cẩn thận, xử lý miệng vết thương.
Vết thương trên mặt hắn cùng trên tay thì xem như còn đỡ đi, nhưng còn bàn chân cùng cái đuôi đều đang đổ máu.
Thậm chí, cô rất muốn nhanh chóng tỉnh lại, tự nhéo bản thân mình rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao làm như thế nào vẫn chưa tỉnh lại được. Cô không làm được cái gì để thoát ra, mà ở lại cũng không làm được gì.
Chỉ có thể cùng bé Long tiên sinh đang làm bộ làm tịch không đói bụng đứng ở phía trước bàn, nhìn chằm chằm hai quả trứng kia.
Xem một hồi đôi mắt cô đều đỏ.
Bên ngoài dần dần tối đen, Mục Loan Loan cơ hồ như nhìn không thấy cái gì.
Cô có chút bực bội, cảm thấy mình thật là nhọc lòng làm chi không biết, dù sao chỉ là một giấc mộng, cái con rồng này không muốn ăn cơm thì không ăn, muốn dưỡng linh trứng gà như dưỡng hài tử thì cứ dưỡng. Mục Loan Loan hơi hờn dỗi sờ soạng ngồi xuống mép giường, có chút bực bội nằm ngang tàng một chút, thậm chí bá chiếm gối đầu của nó.
Giường hơi cứng, gối đầu lại mềm mại, không có mùi gì lạ, chỉ có một chút hương vị của Long tiên sinh, cũng giống như hắn lúc trong trạng thái rồng thực vật, không có khó ngửi.
Là long khí hử?
Mục Loan Loan không nhịn được cọ cọ hai cái, chợt ý thức được mình đang làm cái gì thì khuôn mặt đều đỏ ửng.
Cô đúng là bị trúng độc rồi!
Năng lực nhìn trong bóng đêm của Mục Loan Loan không tốt, sau khi sắc trời hoàn toàn đen thui rồi, trên cơ bản cái gì đều nhìn không thấy, phòng an tĩnh thật lâu, cũng không biết từ khi nào, bụng của bé Long tiên sinh cũng không còn kêu nữa.