Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 39




Cũng giống như ngày hôm qua, bé Long tiên sinh an an tĩnh tĩnh cởϊ áσ choàng, chải vuốt mái tóc dài của mình một chút, kéo đuôi nhẹ nhàng đi sờ sờ hai cái trứng gà nhưng bảo bối đó của hắn, sau đó cẩn thận khắc chế ăn một nửa phần màn thầu hôm qua hắn mang về tới.

Mục Loan Loan lần đầu tiên nhìn thấy Long tiên sinh tỉnh táo ăn uống.

Thực hoàn toàn không giống lúc hắn nằm như thực vật, đôi tay nâng niu miếng màn thầu không lớn, miệng nhỏ nhấm nháp từng chút một, ăn thật ưu nhã như vậy nhưng lại có vẻ không phù hợp với không khí trong phòng này cho lắm.

Bé Long tiên sinh chỉ ăn xong phân nửa cái phần còn lại này, Mục Loan Loan đứng phía sau hắn, nhìn bé Long tiên sinh còn chưa cao tới ngực mình đang hơi hơi rũ đầu, trên lông mi thật dài còn vương cả bọt nước nãy giờ chưa rơi xuống.
Cô đột nhiên thấy đau lòng.

Cô thật sự muốn mình mau chóng tỉnh lại từ trong giấc mộng này đi, cô không muốn nhìn thấy Long tiên sinh như vậy nữa.

Sau khi ăn một chút xíu màn thầu thỏa mãn cơn đói một chút, bé Long tiên sinh đã hoàn thành bữa ăn cho cả ngày hôm nay rồi. Nhưng hôm nay nó không đi nghỉ ngơi giống ngày hôm qua mà chỉ là đi tới bên cạnh cái bàn, từ trong ngăn kéo móc ra mấy tấm ván gỗ.

Mục Loan Loan lúc trước cũng chưa chú ý tới, cái bàn này vậy mà còn có ngăn kéo.

Hắn nửa ngồi xổm xuống, một bàn tay biến thành móng vuốt rồng sắc nhọn, bắt đầu...... xoa tấm ván gỗ?

Bé Long tiên sinh cầm một tấm ván gỗ có hơi ẩm ướt, đầu tiên bẻ gẫy hết mấu chỗ bị nước thấm hơi mục đó, sau đó lại dùng móng vuốt sắc nhọn đó bắt đầu tạo hình cho phần gỗ tốt còn lại.
Mục Loan Loan nhìn hồi lâu mới phát hiện nó đang làm cái gì, năm miếng ván gỗ khép hờ lại bên nhau thành hình một cái giường nho nhỏ.

Từ lúc đó cho đến khi trời tối hẳn nó vẫn luôn ngồi lăn lộn mấy tấm ván gỗ này. Khi trời bắt đầu đen như mực, Mục Loan Loan không thấy gì nữa cả đành phải ngồi xuống giường, mãi đến khi cô sắp ngủ rồi thì bé Long tiên sinh mới dừng động tác lại.

Có lẽ thực vừa lòng với tác phẩm mới của mình, đôi mắt của bé Long tiên sinh đều sáng lấp lánh, lóe lên vầng sáng ánh vàng rực rỡ, trên môi Mục Loan Loan không tự giác mang lên một tia ý cười ——

Cho dù Long tiên sinh về sau lại lật trời đổ đất như thế nào, hắn hiện tại cũng chỉ là một con rồng nhãi con, ấu trĩ như vậy cũng nhất định thật bình thường đúng không?

Nhưng cô còn chưa vui mừng được bao lâu, liền nghe thấy thanh âm non nớt khàn khàn của hắn, "làm xong giường cho Đại Bảo rồi đây."
Mục Loan Loan: "........"

Mục Loan Loan: "???"

Cho nên đây không phải món đồ chơi, là giường của Đại Bảo??

Cô có chút nói không nên lời, tiếp theo liền nghe thấy Tiểu Long tiên sinh ngượng ngùng xin lỗi nói, "Không có nhiều gỗ, giường của Tiểu Bảo ngày mai cha làm nha."

Mục Loan Loan: "........"

Long tiên sinh trịnh trọng làm ra vẻ thản nhiên đảm bảo với "Đại Bảo, Tiểu Bảo" là không có gì khó khăn cả, sau đó mới lê cái đuôi rồng còn mấy vết thương, nằm thăng tắp trên tấm ván gỗ.

Mục Loan Loan có thể thấy vẻ mặt của hắn ——

Thực bình tĩnh, trong đôi mắt đen lay láy ngẫu nhiên xẹt qua một tia chờ mong, mày giãn ra, không biết nghĩ tới cái gì thỉnh thoảng bên môi sẽ mang một tia nhợt nhạt ý cười.

Rõ ràng trên người hắn còn có rất nhiều vết thương, nàng có thể cảm giác được hắn đau đến sắc mặt tái nhợt.

"Ngủ ngon, Đại Bảo, Tiểu Bảo."

Long tiên sinh thấp giọng nói một câu, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Nó cực kỳ mệt mỏi, không bao lâu đã ngủ rồi, hô hấp có hơi nặng nề, một hơi lại ngừng, lại một hơi lại ngừng, đuôi cũng quét qua quét lại trên giường hai cái, vết máu uốn lượn theo độ cong của cái đuôi.

Mục Loan Loan nhìn gò má vẫn còn đầy tính trẻ con của bé Long tiên sinh, lòng chua xót ——

Cô nghĩ rằng bé Long tiên sinh này là vì quá cô đơn, là vì không có ai nói chuyện với mình nên mới đối đãi với hai quả linh trứng gà này như vậy sao?

Mục Loan Loan chậm rãi duỗi tay, muốn sờ sờ đầu nó, nhưng chỉ có thể sờ đến vết nước lạnh ngắt còn dính trên đầu hắn, không có cách nào an ủi nó dù chỉ một chút.

Cô mím môi, trợn tròn mắt, không biết sao lại không thể ngủ được.

......

Mục Loan Loan ở trong giấc mộng không mong muốn này rốt cục cũng được ba ngày, ngày thứ tư mở mắt ra nhìn thấy trần nhà rách nắt của bé Long tiên sinh, đã vô cùng bình tĩnh.

Cô ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, đi đến cái bàn bên cạnh, nhìn hai cái trứng gà làm như chúng thật sự đã nở thành gà rồi vậy, chào hỏi, "Đại Bảo, Tiểu Bảo, chào buổi sáng."

Sau đó thừa dịp thằng nhóc rồng đang loay hoay chải tóc chải lông, cô chống cằm nhifnngawsm nó một hồi, rồi đứng lên chắp tay sau lưng đi theo phía sau nó.

Cô hiện tại đang ở trong trạng thái linh thể, ngoại trừ một chút cảm xúc này nọ thì cũng sẽ không đói bụng, "Bé Long tiên sinh, hôm nay vẫn đi qua chỗ đó đi săn sao?"1

Cô làm bộ như hắn có thể nghe thấy, "Nếu không thôi bỏ đi, cái con Bạch Long kia không dễ chọc vào đâu, ngày hôm qua ngươi còn không phải bị nó cho một vuốt suýt bay luôn rồi sao? May mắn ngươi nhanh chân chạy trốn đó."

"Vẫn là nên đi khi dễ tên Hắc Long to con ngốc nghếch kia thì hơn."

Mục Loan Loan đứng một bên chân thành kiến nghị, sau đó nhìn bé Long tiên sinh đã tự mình vệ sinh sạch sẽ, sửa lại áo choàng xong, trước khi đi lại sờ sờ Đại Bảo cùng Tiểu Bảo rồi ra cửa.

Mục Loan Loan bẹp bẹp miệng, rốt cuộc vẫn đi theo phía sau hắn, nhưng không biết là hôm nay vì sao trong lòng luôn có chút cảm giác bất an.

Lúc này, bé Long tiên sinh không có đến lãnh địa của con Bạch Long không dễ chọc kia, cũng không có đi khıêυ khí©h thiếu niên Hắc Long ngây ngốc. Nó một đường tránh né đường lớn đông người rồi đi đến nơi rất xa.