Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!

Chương 19: Quá Khứ không thể chịu đựng..




Hứa Việt nghiêng đầu, đồng tử đen nhánh giống như phát ra tia sáng nhỏ: "Chuẩn bị sẳn cho tớ?"



"Đúng vậy."



Mỗi một lần hỏi cô, cô đều cười trả lời thản nhiên, giống như mọi thứ vốn nên như thế.



Ánh mắt Hứa Việt từ trên mặt cô di chuyển đến trên người.



Thân hình nhỏ xinh mặc áo khoác đen rộng thùng thình, rõ ràng lớn nhỏ không thích hợp. Cậu vừa rồi cố ý cho Trác Nhất Hàng kêu người ra ngoài, mà cô thế nhưng liền thản nhiên mặc đến chỗ cậu.



Cô không biết hậu quả làm như vậy sẽ là cái gì sao?



Rất có khả năng từ bây giờ cô và Hứa Việt cậu sẽ bị đồn thổi.



Bên kia, Kỷ Tâm Phi cũng cầm chai nước khoáng mới trong tay đưa cho Tống Ngôn Đình.



Cô bị người xung quanh đánh giá đến đỏ mặt, tư thế ngại ngùng mười phần, còn có người nói hai tiếng "Nha nha", dùng ánh mắt ám muội nhìn hai người bọn họ.



Tống Ngôn Đình dùng sức vặn nắp chai ra, chai nước đặt ở bên môi, ngẩng cổ một hơi uống một hớp lớn.



Vệt nước giảm phân nửa, mới vặn chặt nắp chai, một tay cầm chai nước nhìn về phía Kỷ Ức bên kia.



Thấy cô cười dịu dàng với Hứa Việt, trong lòng tức giận liền không có chỗ đánh!



Khi mọi người trêu chọc quan hệ ba người họ, Kỷ Ức lại cố tình đưa chai nước cho Hứa Việt, không phải là cố tình đối đầu với cậu ta sao!



Kỷ Tâm Phi đưa nước cho Tống Ngôn Đình, mà Kỷ Ức đưa nước cho Hứa Việt.



Về chuyện Kỷ Ức yêu thích Tống Ngôn Đình, mọi người lại suy nghĩ ra nhiều kịch bản.



Có người nói: "Kỷ Ức nhất định là sợ bị cự tuyệt trước mặt mọi người, cho nên mới cố ý đưa nước cho Hứa Việt."



Trác Nhất Hàng nghe được lời này thật là nhịn không được, trực tiếp gõ một cái lên đầu người nọ: "Không biết nói liền câm miệng!"



Cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua đương sự..



Đương sự Hứa Việt đang nói chuyện vui vẻ với bạn nhỏ ngồi cùng bàn.



Kỷ Ức thấp hơn Hứa Việt một cái đầu, lúc này đứng tương đối gần, khi cô nói chuyện hơi hơi ngẩng cổ.



Áo khoác rộng thùng thình che khuất hai bên, chỉ có Hứa Việt đối mặt với cô mới có thể thấy rõ ràng, ánh mặt trời dừng ở trên cổ cô gái trắng nõn, tạo thành một loại xinh đẹp không tì vết.



"Vừa rồi cậu đánh bóng thật sự giỏi, trận kế tiếp cũng phải cố lên!"



Tay Hứa Việt cầm bình nước thật chặt: "Cậu nhìn thấy?"



"Đương nhiên, nếu không phải tớ không mang theo di động, nhất định tớ giúp cậu quay phim lại."



"Đợi chút."



Hứa Việt rời đi trong một lát lại trở về, không biết từ chỗ nào biến ra một cái di động đưa cho cô: "Di động."



Kỷ Ức vừa thấy liền hỏi: "Cho tớ di động làm gì?"



Hứa Việt liếc mắt nhìn cô, hỏi ngược lại: "Không phải muốn quay phim?"



"..."





Lão đại, tôi chỉ muốn khen ngài một chút!



Nữ phụ yếu thế nên lựa chọn thuận theo lão đại, cô cầm di động cười đến ngoan ngoãn bảo đảm: "Yên tâm, nhất định tớ sẽ quay thật đẹp!"



"Ừ." Hứa Việt nhẹ giọng đáp, ý cười trên khóe miệng thiếu chút nữa không ngăn chặn lại được.



* * *



Nhất Trung phô diễn hết tài năng giỏi nhất trong tất cả trường ở Nham Thành, điểm trung bình các hạng mục chia ra đều hạng nhất.



Hiệu trưởng và giáo viên vui vẻ ra mặt, giáo viên dẫn đầu mang theo đội trưởng đội cổ động viên và bạn học được trường học chọn ra cùng nhau lên sân khấu lãnh thưởng.



Kỷ Ức cho rằng mình lại phải giả vờ cười chụp ảnh với Tống Ngôn Đình, cho đến khi cô thấy Hứa Việt đối diện đi tới, đôi mắt đều trừng to.



Nhưng lúc này không tiện nói chuyện, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống lòng hiếu kỳ, đi theo giáo viên dẫn đầu lên sân khấu, nhận thưởng, phát biểu cảm nghĩ, chụp ảnh, mọi quá trình đều giống như phía trước diễn tập.



Chỉ có một điều khác trước là người đứng ở bên cạnh cô biến thành Hứa Việt.



Hứa Việt?



Nhìn vừa mắt hơn so với Tống Ngôn Đình nhiều!



Nghĩ như vậy, cô đang nhìn về hướng Hứa Việt liền lộ ra tươi cười tự nhiên, cảnh tượng này bị nhiếp ảnh gia bắt được, cô gái trong ảnh chụp, trong ánh mắt giống như cất giấu ngôi sao.



Từ trên đài đi xuống, thẳng đến phía sau màn Kỷ Ức mới thở phào nhẹ nhõm.



Cô và Hứa Việt ngoài ý muốn đi cùng tốc độ, vừa lúc nhỏ giọng hỏi chuyện: "Hứa Việt, sao lại là cậu nha?"



Bước chân Hứa Việt dừng lại, hơi hơi cúi người về phía cô: "Sao nào? Nhìn thấy tớ rất thất vọng sao?"



Khi nói chuyện hơi thở giống như thổi qua bên tai cô, Kỷ Ức vội vàng lui về phía sau một bước, xua tay phủ nhận: "Sao có thể, tớ chỉ ngạc nhiên thôi. Lúc trước giáo viên sắp xếp Tống Ngôn Đình.."



Thân thể Hứa Việt đứng thẳng, không mặn không nhạt mở miệng nói: "Cậu ta thua."



"Cái gì?"



"Chúng tớ đánh cược, ai ở trên sân bóng lấy được nhiều điểm nhất, người đó liền lên sân khấu lãnh thưởng."



"Hả.. Như vậy sao."



Nghe được Hứa Việt trực tiếp giải thích, Kỷ Ức gật gật đầu, một bộ dáng "tớ hiểu".



Trong lòng cô lại suy nghĩ là: Thì ra nam chính và nam phụ tranh giành nhau làm cho Hứa Việt muốn thắng thua, nam chính quá yếu, xem ra vẫn là vai ác lão đại lợi hại nhất!



*



Đại hội thể thao chấm dứt, xe buýt đưa bọn họ về đường cũ.



Cô đã cầm lấy áo khoác của Hứa Việt, vốn định chờ đến sau khi về trường học đưa cho cậu ấy, nhưng xuống xe liền không thấy Hứa Việt đâu cả.



Trường học thông cảm bọn họ dự thi vất vả, cho phép bọn họ trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.



Kỷ Ức không chờ được Hứa Việt, cô ôm áo khoác ở trên tay, vẫn như cũ có thể ngửi được trên mặt mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.



Rất dễ ngửi.




"Vẫn nên đem về giặt sạch sẽ trả lại cho cậu ấy."



Cô đem áo khoác Hứa Việt về nhà, tránh dì Tô mà tự mình giặt sạch áo khoác, lại lấy về phòng treo lên.



Vì thế áo khoác màu đen nam tính và váy ngủ màu trắng của cô hôm qua tắm xong thay ra treo ở cùng nhau, hình ảnh này làm cô cảm thấy quái dị, trong lòng còn dâng lên một loại cảm giác tê tê dại dại.



Cô liền kéo màn lên, nhìn không thấy liền sẽ không nghĩ nhiều.



Nhưng qua thật lâu, gương mặt vẫn như cũ thực nóng.



"A a a.."



Không cần lại suy nghĩ!



Vì sao trong đầu đều là Hứa Việt a!



* * *



Sân vận động tổ chức đại hội thể thao đang phát sóng trực tiếp.



Đại hội thể thao chấm dứt, Hứa Việt cũng không có về chỗ ngồi. Sau khi cậu lên sân khấu lãnh thưởng liền xin giáo viên rời khỏi.



Thiếu niên này là một sự tồn tại đặc biệt của trường học, không quản được cậu, nhớ xin giáo viên nghỉ đã làm giáo viên cảm thấy thật sự vui mừng.



Hứa Việt ra khỏi sân vận động, liền đến ven đường gọi xe, lên xe trực tiếp báo địa điểm.



Nửa giờ sau đến cửa nhà.



Cậu trở lại phòng mình mân mê linh kiện máy móc, sau đó lại bắt đầu vẽ vẽ thêm lên tờ giấy.



Màn đêm buông xuống, cậu đeo một cái ba lô to đi tới một quán bar ở vị trí hẻo lánh trong thành phố.



Khu vực quán bar có hai tầng, không lớn lắm, đứng ở cửa đều có thể nghe thấy tiếng ồn bên trong.



Nhìn thấy cảnh tường xa hoa truỵ lạc, Hứa Việt hạ mi mắt một chút, bước vào đại sảnh quán bar. Theo đường cũ đi thẳng đến lên lầu, ở góc tìm được người muốn gặp.



Một người đàn ông mập mạp vỗ vỗ mặt bàn, ý bảo Hứa Việt đi qua.




"Cuối cùng cũng tới, nhưng làm ta phải chờ thật lâu."



Hứa Việt không trả lời, trực tiếp tháo ba lô trên vai xuống, đặt ở trên bàn.



Ba lô nặng nề đặt ở trên mặt bàn còn phát ra tiếng va chạm.



"Đồ vật ở trong ba lô."



Người đàn ông mập mạp dùng đôi mắt hạt châu nhìn ba lô to nặng, muốn vươn tay lấy lại.



Hứa Việt giơ tay lên, ngón tay thon dài hơi hơi uốn lượn, khớp xương cứng cáp đánh vào mặt bàn: "Đốc! Đốc!"



Người đàn ông mập than nhỏ, ngón tay lùi về, cầm lấy di động gạt ra một dãy số, nói với người bên kia điện thoại: "Đồ vật nhận được, chuyển số tiền kia qua."



Hứa Việt liền đẩy ba lô về phía trước.



Giao dịch thành công, đồ vật bên trong ba lô liền hoàn toàn thuộc về người đàn ông mập kia.




Người đàn ông mập gấp không chờ nổi mở khóa kéo ra, thật cẩn thận lấy ra một cái máy mô hình mini từ bên trong, còn có thiết kế độc nhất vô nhị kia.



Người đàn ông mập nhìn thấy hai món đồ vật, mừng rỡ như điên: "Được, cậu thật sự là thiên tài! Còn nhỏ tuổi thế nhưng có thể làm ra đồ tốt như vậy."



Người đàn ông mập khen Hứa Việt giống như mây khói thoảng qua.



Dáng người cậu thẳng tắp đứng ở nơi đó, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ.



Người đàn ông mập lại lần nữa tung ra lời mật ngọt với chàng trai thiên tài kiêu ngạo này: "Hứa Việt, cậu thật sự không suy nghĩ cùng chúng tôi ký hợp đồng? Tần Sơn tôi cam đoan với cậu, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ một lần chi một khoản tiền thù lao lớn cho cậu, hơn nữa về sau cậu vẽ ra thiết kế có ích, chúng tôi đều sẽ cho cậu tiền thù lao càng cao!"



Đề cao tiền thù lao có thể mê hoặc rất nhiều người.



Nhưng đối với Hứa Việt không có tác dụng: "Không cần."



"Vậy được rồi." Tần Sơn có phần tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Chỉ cần cậu thay đổi chú ý, bất kì hợp đồng nào đều có hiệu lực!"



Hứa Việt đi không lâu, lại tới một người ngồi ở đối diện Tần Sơn: "Nó vẫn không chịu?"



Trên mặt Tần Sơn ta thấy tươi cười như vừa, cả người vừa nhìn có chút âm hiểm: "Thằng nhóc này quá kiêu ngạo, chúng ta đưa ra tiền thù lao nhiều cũng không quan tâm. Nếu không phải muốn lấy được thiên phú hơn người của nó, Tần Sơn ta đã sớm dẫn người đánh nó cho đến nghe lời thì thôi!"



"Không cần hành động thiếu suy nghĩ, nó còn tác dụng với chúng ta."



Bọn họ muốn lấy thiết kế của Hứa Việt, liền không có cách trực tiếp đè ép cậu ta, hơn nữa đến bây giờ cũng chưa tìm được nhược điểm để uy hiếp.



Một khi làm phiền Hứa Việt, không biết thằng nhóc kia sẽ làm ra chuyện gì.



*



Hứa Việt từ lầu hai đi xuống, xuyên qua sảnh lớn, có cô gái lá gan lớn đến cản đường cậu: "Anh đẹp trai, uống rượu không?"



"Biến!"



Cậu lạnh nhạt đẩy người che ở trước người cậu, một thân đầy khí chất lạnh lẽo, cùng quán bar ồn ào dường như không hợp nhau.



Ai cũng không biết mấy năm cậu liều mạng muốn sống, tại loại chỗ dơ bẩn này trải qua bao nhiêu đau khổ.



Rời khỏi quán bar, Hứa Việt trực tiếp gọi xe về đến nhà.



Cậu mới từ trên xe xuống dưới, đang muốn bước lên cầu thang, cửa xe một chiếc xe hơi màu đen bên cạnh đột nhiên mở ra, bên trong đi xuống tới một nam sinh mang mắt kính, cao cao gầy gầy, vừa nhìn liền biết một bộ dáng hào hoa phong nhã.



"Hứa Việt." Nam sinh gọi tên của cậu.



Lại nói: "Lần trước trong nhà bị phá, liền không hé răng dọn nhà mới, thật là giỏi."



"Vì tìm được mày, tao phải tốn chút thời gian."



Hứa Việt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lạnh giọng nói: "Lục Dực, mày có bệnh?"



Lục Dực đẩy mắt kính, trong mắt hiện lên tia sáng làm cho người ta sợ hãi: "Là mày đã quên, lúc trước tao đã cảnh cáo mày, yên ổn sống ở Nham Thành, mày lại muốn trở nên nổi bật? Thật là cảm ơn cuộc thi thể dục hôm nay phát sóng trực tiếp, nếu không hiện tại tao cũng sẽ không đứng ở chỗ này."



Nhìn chàng hề đứng nhảy nhót, Hứa Việt không trả lời mà lập tức đi trên thang lầu.



Lục Dực vô cùng chán ghét cái loại biểu cảm không thèm để ý này của cậu, xúc động chỉ vào cậu ta: "Hừ! Một đứa con trai kẻ cưỡng hiếp có tư cách gì được mọi người khen thưởng! Ngày mai tất cả mọi người sẽ biết, trong cơ thể Hứa Việt mày chảy dòng máu dơ bẩn, ti tiện đến trong xương cốt!"



Tử Ni: Hứa ca thật đáng thương a!