Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma!

Chương 20: Vậy mày liền chết đi!




"Phanh!"



Lục Dực bị Hứa Việt kéo cổ áo, đẩy cả người về phía sau, lưng đụng vào trên xe thật mạnh.



Ngay sau đó một quyền mạnh mẽ nện lên trên người cậu ta.



Lục Dực dùng thân thể nhảy qua, hai người ôm nhau đánh đấm, khóe miệng khóe mắt đều dính máu.



Lục Dực lại bắt đầu bật cười, cười đến làm người sởn tóc gáy: "Hứa Việt, mày là thằng điên! Con hoang! Mày giống ba mày, tên cưỡng hiếp kia đều là cái rác rưởi!"



"Mày mẹ nó câm miệng cho ông!" Hứa Việt cắn chặt răng, đôi mắt hằn lên tia đỏ giống như muốn xé nát người trước mắt, nắm chặt nắm tay không ngừng đấm tới Lục Dực.



Di động cũng vì vậy mà rớt ra từ trong túi, rớt xuống mặt đất, trên màn hình liền xuất hiện vết nứt.



Nhìn thấy mặt Hứa Việt đầy ác độc, trong lòng Lục Dực bùng lên một cảm giác khủng hoảng.



Nhưng đối mặt với kẻ điên hèn hạ này, tuyệt đối cậu ta sẽ không chịu nhận thua!



Cậu ta đột nhiên bị Hứa Việt đè ở trên mặt đất, ở trên nền đất lạnh lẽo cứng rắn đánh ra một tiếng vang giòn. Cậu ta bắt lấy tay Hứa Việt, làm cách nào cũng không thể kéo người ra.



Bị đánh cảm thấy xấu hổ làm Lục Dực không thể cúi đầu trước Hứa Việt.



Từ khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi, Lục Dực bị Hứa Việt đè ở trên mặt đất, mở to đôi mắt đỏ tươi nhìn cậu: "Mày có bản lĩnh liền đánh chết tao, dù sao thì ba mày ngồi tù, mày là con của ông ta, cũng nên đi vào nếm thử mùi vị của địa ngục, ha ha ha!"



Người trước mắt tươi cười hiểm ác cùng người nào đó điên cuồng trong trí nhớ giống nhau, trong mắt Hứa Việt phát ra ra tia sáng đầy căm hận và tàn nhẫn: "Vậy mày liền chết đi!"



Cậu nắm đầu Lục Dực, giây tiếp theo liền phải ấn đầu đập xuống mặt đất..



Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, di động nằm ở bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, trên mặt đất phát ra âm thanh ong ong.



Trên màn hình khó có được ghi tên rõ ràng: Kỷ An An.



Màn hình di động phát ra ánh sáng kéo lại lý trí của Hứa Việt.



Lục Dực nhân cơ hội xoay người đè Hứa Việt lên trên mặt đất, không chút lưu tình đánh vào mặt cậu.



Di động truyền đến chấn động không ngừng, hai người đánh nhau cả người đầy vết thương.



Cuối cùng vẫn là Hứa Việt đoạt lại quyền khống chế, cậu bóp cổ Lục Dực, trong miệng phát ra một chữ tàn nhẫn "biến".



Ném cậu ta ra.



Giống như vứt bỏ một thứ rác rưởi ghê tởm.



Hứa Việt khom lưng nhặt di động, cũng không quay đầu lại đi về hướng cửa nhà.



Lục Dực từ trên mặt đất bò dậy, mu bàn tay lau sạch vết máu trên khóe miệng.



* * *



Kỷ Ức nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được. Cầm lấy di động vừa thấy thời gian còn sớm, cô do do dự dự nửa ngày, liền không thể chịu được liền gọi cho Hứa Việt.



Nhưng gọi liên tục hai cuộc gọi đều không người nghe.



Hôm nay Hứa Việt không về trường học, hiện tại liên hệ không được, làm cô nhớ tới chuyện lần trước, vì thế không ngừng gọi cho Hứa Việt, thậm chí định đứng dậy mặc áo khoác.



Lúc cô muốn đi ra cửa phòng, điện thoại bỗng nhiên có người nghe!



Tay nắm khóa cửa lập tức buông ra, cô cầm di động đặt ở bên tai trái: "Hứa Việt."





"Là tớ."



"Cậu vừa mới đang làm cái gì nha? Sao lâu như vậy mới nghe máy." Cô theo bản năng dò hỏi, nói xong liền hối hận.



Lời này nghe giống như bạn gái đang tra hỏi?



Không đúng, đây là cái so sánh kì quái gì vậy?



Sau khi thi đấu kết thúc cô luôn suy nghĩ lung tung, có chút không thể khống chế suy luận của mình, vì thế Kỷ Ức lại ở trong lòng xem thường bản thân thêm một lần.



Bên kia cách một hồi lâu mới trả lời: "Vừa rồi đang tắm, không nghe được điện thoại."



"Vậy sao?" Hứa Việt giải thích, cô không hề có nghi ngờ.



"Gọi điện thoại cho tớ có việc sao?"



"Hả? Cũng không có việc gì, tớ chỉ muốn nói cảm ơn áo khoác của cậu."



"Ở sân bóng rổ, cậu đã nói cảm ơn rồi."




"Kia.." Đại não chuyển động nhanh, tìm ra lý do tiếp theo: "Tớ muốn nói là hôm nay cậu chơi bóng rất lợi hại, giành được hạng nhất cho trường học chúng ta, rất tuyệt!"



"Ở sân khấu, cậu cũng nói qua."



"..."



Kỷ Ức vỗ tay lên trán, hít sâu một hơi: "Tớ muốn nói là tớ giặt sạch áo khoác cho cậu, ngày mai đưa tới trường học cho cậu được chứ?



Hứa Việt im lặng một lát, mới nói:" Có thể trong vòng một tuần tớ sẽ không đến trường học. "



" Vì sao? "



Vì sao?



Hứa Việt nhìn mặt mình trong gương, khóe mắt khóe miệng đều là máu.



Ở trong điện thoại hắn chỉ đơn giản mà trả lời:" Có chút việc cần xử lý. "



Hôm nay Kỷ Ức tâm trạng vui vẻ, lúc này thể xác và tinh thần đều ở trạng thái thả lỏng, liền cũng không ngại hỏi tiếp:" Chuyện gì nghiêm trọng đến mức cần thời gian một tuần lâu như vậy? "



Cô truy hỏi cặn kẽ làm cho Hứa Việt đau đầu.



Từ trước đến nay cậu không biết cách giải thích cho người khác, lúc này giọng điệu trở nên cứng nhắc:" Kỷ An An, cậu hỏi quá nhiều! "



" Được rồi. "Cô gái nhỏ lại không hỏi tiếp, chỉ là nửa câu nói tiếp theo tràn đầy cảm giác mất mát:" Tớ cho rằng chúng ta là bạn.. Cậu đừng hung dữ, tớ không hỏi. "



Đáng chết!



Cậu không thể chịu được loại giọng điệu này của cô.



Hứa Việt nhíu mày, giọng điệu lại chậm đi rất nhiều:" Kỷ An An, tớ không có hung dữ với cậu, có một số việc không tiện nói. "



Thật muốn cậu nói dối hoàn chỉnh, trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm ra:" Tóm lại.. Không phải như cậu nghĩ đâu. "



Kỷ Ức không trả lời.



Hứa Việt không ngừng lặp lại:" Kỷ An An, tớ thật sự không có hung dữ với cậu! "




Nghe cậu ấy càng nói càng lo lắng, hung dữ giải thích mình không hung dữ, cô gái cầm di động cười đến hết sức vui mừng.



Biết rõ tính cách vai ác lão đại, lúc này đồng ý giải thích với cô, liền chứng minh cậu ấy vẫn xem cô là bạn.



Kỷ Ức nhếch miệng cười lên tiếng, vui sướng nói:" Vậy cậu cần tớ giúp cái gì có thể nói với tớ nha. "



" Được. "



Sau khi kết thúc điện thoại, Kỷ Ức mới thỏa mãn trở lại trong chăn, tiến vào mộng đẹp.



Cô không biết chàng trai vừa rồi nói chuyện điện thoại cùng cô giờ phút này đang đứng ở trước gương, thuần thục mà dùng thuốc xử lý miệng vết thương.



Trên mặt, trên người.



Là người thường ai cũng sẽ có thể đau mấy ngày, cậu lại không hé răng bôi thuốc sát trùng.



Nhìn gương mặt đối diện trong gương, ánh mắt lạnh lẽo cùng với lúc nãy nói chuyện với Kỷ Ức hoàn toàn khác biệt.



Những câu nói ác độc của Lục Dực như ở bên tai.



Cậu nhìn bản thân, ánh mắt tràn ngập chán ghét.



Có lẽ Lục Dực nói không có nói sai, Hứa Việt mày thật là rác rưởi.



* * *



Đại hội thể thao thi đấu cùng bảy trường học, Nhất Trung mang theo vinh dự thắng lợi trở về, ảnh Kỷ Ức và Hứa Việt lãnh thưởng được đặt ở khu dạy học suốt một tuần liền.



Bọn họ được dán lên mục hạng nhất, càng thêm nổi tiếng ở trường học.



Kỷ Ức của năm mười một giống như thay đổi xương cốt, vẻ đẹp của cô dần dần hiện ra, giống như một con thiên nga trắng đang tiến hóa.



Luôn có người tìm lấy lý do đi qua lớp tám, chỉ muốn nhìn xem Kỷ Ức có thay đổi giống trong" Truyền thuyết "hay không?



Càng nhiều người giấu thư tình vào ngăn bàn của Kỷ Ức.



Tống Nhan Khả nhìn thấy thư tình, liền không nhịn cười ra tiếng:" Kỷ Ức quá lợi hại, lại thắng được Kỷ Tâm Phi! "



Giọng nói này của cô ấy cũng đủ người bên cạnh nghe được.




Nếu là trước kia nhất định có rất nhiều người qua cười nhạo, nhưng trải qua thi đấu lần này, đa số mọi người cũng không tùy tiện chửi Kỷ Ức.



Bởi vì, bọn họ không muốn bị vả mặt điên cuồng nha!



Nhưng vẫn có một số người ra mặt cho Kỷ Tâm Phi:" Còn không phải một lần làm đội trưởng đội cổ động viên, dẫm phải vận may cứt chó mà thôi! "



Người nọ nói chuyện thô tục, Kỷ Ức lần này không thể im lặng, quay đầu xem qua, bất ngờ hỏi lại một câu:" Có bản lĩnh cậu cũng đi dẫm một cái? "



" Ha ha ha ha. "Tống Nhan Khả thực nể tình ôm bụng cười cười to, như đang cười nhạo người nọ không có việc gì tìm ngược.



Chuông học vang lên.



Chủ nhiệm lớp ôm sách giáo khoa đi vào phòng học, học sinh còn không yên tĩnh hết, lúc này chủ nhiệm lớp trực tiếp cầm lấy phấn viết bốn chữ to lên bảng đen: Thi giữa kì.



Lập tức trong phòng học lặng ngắt như tờ.



Chủ nhiệm lớp thấy hiệu quả này thực vừa lòng, lúc này mới đặt sách giáo khoa lên bục giảng, đôi tay chống ở trên bục giảng:" Như các em nhìn thấy, tháng 11 tới sẽ thi giữa kì. "




Kỳ thi.. Là ác mộng của học sinh, đối với bạn học lớp tám mà nói càng tàn khốc tra tấn.



Nghe thấy tin tức này, mỗi người bắt đầu thở ngắn than dài.



Chủ nhiệm lớp chỉ nói thời gian thì cho mọi người, cũng không tiếp tục đề tài này.



Thời gian nghỉ ngơi, Kỷ Ức lặng lẽ dùng di động gửi tin nhắn cho Hứa Việt: Hôm nay giáo viên thông báo thời gian thi giữa kỳ, ngày 5- 7 tháng 11.



Không bao lâu Kỷ Ức liền nhận được một tin nhắn: Đã biết.



Tuần này Hứa Việt thật sự không đi học, nhưng bọn họ mỗi ngày đều liên lạc.



Bởi vì tổ chức đại hội thể thao lần thứ bảy nên hủy bỏ kỳ thi tháng 10, trực tiếp thi giữa kỳ.



Đây là kỳ thi đầu tiên cô đi vào thế giới này, phải nghiêm túc thi ra thành tích tốt.



Còn thời gian không đến hai tuần, các môn khác ôn tập và củng cố kiến thức liền OK, duy nhất chỉ có môn tiếng Anh khó nhất.



Cô lấy từ đơn ra viết chính tả, còn học thuộc rất nhiều từ tiếng Anh.



Rõ ràng học thuộc là sở trường của cô, nhưng mỗi lần phải làm câu hỏi, những chữ cái đó liền trở nên lung tung rối loạn làm cô rất đau đầu.



Bỗng nhiên nhớ tới bạn học ngồi cùng bàn là học thần, cô chụp lại một bài viết tiếng Anh gửi cho Hứa Việt, kèm theo icon đáng thương: Cầu phiên dịch!



Rất nhanh sau đó Hứa Việt gửi một tin nhắn thoại lại đây, phiên dịch trôi chảy câu này.



Hai người bắt đầu giao tiếp theo cách này, trong lúc đó Kỷ Ức bị chỉ số thông minh của lão đại khinh bỉ nhiều lần.



Nhưng cô là người không chịu thua, thức đêm chiến đấu hăng hái ba ngày, rốt cuộc thành công.. Bị cảm!



Thời gian đổi mùa dễ dàng sinh bệnh nhất, Kỷ Ức xui xẻo bị trúng bệnh.



Khi gửi tin nhắn thoại cô ho khan hai tiếng, Hứa Việt nhạy cảm phát hiện ra:" Cậu bị cảm? "



" Có khả năng. "Kỷ Ức nhéo nhéo cái mũi không thở nổi.



" Hôm nay không đọc sách, đi uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi. "



" Nha, được thôi. "



Lúc này đã gần 12 giờ xác thật có chút trễ.



Kỷ Ức đi xuống lầu tìm thuốc, tay không đi lên. Nghĩ ngủ một giấc khỏe lên thì tốt rồi, không nghĩ tới sang hôm sau càng nghiêm trọng.



Cô hỏi dì Tô tìm thuốc, dì Tô tìm một chút:" Ai nha, thuốc trị cảm trong nhà dường như dùng hết rồi. "



Lúc này thời gian còn sớm, tiệm thuốc bên ngoài không mở cửa, dì Tô kêu cô lúc đi học mua thuốc uống, Kỷ Ức nhìn thấy bản thân còn sót lại hai tệ tiền mặt, chỉ có thể lựa chọn uống nhiều nước ấm.



Đi vào giờ tự học, tinh thần không tốt lắm.



Lúc giải lao liền nằm lên bàn học, đầu choáng váng.



Giống như có người chạm vào tay cô, cô theo bản năng đẩy ra.



Tống Ngôn Đình đen mặt đứng ở chỗ Hứa Việt, trực tiếp kéo cô lên.



" Kỷ Ức!"