Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 114: Cái này ta nhận




Vẻ mặt Đoạn Thư Lăng hoang mang. Trong mắt hắn phản chiếu lôi vân trên bầu trời, hắn khó tin nói: "Khả năng luyện khí của Tôn thượng đã đạt đến trình độ này rồi sao?"

Hắn thường thấy Bùi Huyền Trì luyện đan nhiều hơn, phần lớn đồ luyện khí đều là đồ chơi nhỏ cho mèo, nhưng chưa bao giờ kéo lôi kiếp đến giống như hôm nay.

Vân Lạc Đình nhìn lôi vân cách đó không xa, cậu thử tản linh lực của mình vào trong đó. Không có sát khí quá mạnh, ý thức của Thiên Đạo đã bị tiêu diệt, lôi kiếp này chỉ là sản vật ngưng tụ tự nhiên, không hề có hại.

Nếu Bùi Huyền Trì muốn trốn, có khả năng lôi kiếp này cũng không thể chạm được vào Bùi Huyền Trì cho dù chỉ là một chút.

Vân Lạc Đình ngồi xổm trên mái đình, cái đuôi của cậu nhàn nhã rũ ở sau lưng, chóp đuôi lắc nhẹ, hiển nhiên tâm trạng của cậu rất tốt.

Cậu biết Bùi Huyền Trì đang luyện cái gì.

Tầm nhìn trước mặt tốt lại. Vân Lạc Đình quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Đoạn Thư Lăng đang ngồi bên cạnh cậu, đôi mắt hắn sáng rực nhìn phòng luyện khí ở nơi xa.

Phòng luyện khí cũng không phải là đại viện, đứng trên cao không thể nhìn thấy bên trong.

Vân Lạc Đình mơ hồ nhớ tới lúc trước Bùi Huyền Trì luyện đan. Trưởng lão biết luyện đan cũng có vẻ mặt như thế này. Cậu không khỏi hỏi: "Ngươi cũng biết luyện khí sao?"

Đoạn Thư Lăng lắc đầu: "Không biết."

Dù là luyện khí hay luyện đan hắn đều không biết. Nhưng hắn thích xem. Luyện đan sư, luyện khí sư bình thường sẽ không cho người khác xem kỹ xảo và động tác của họ, đều giấu đi sợ bị học trộm. Nhưng Bùi Huyền Trì lại không để ý đến những thứ này.

Đoạn Thư Lăng cũng từng gặp qua luyện khí sư quen biết với mình. Nhưng không có gì để xem, còn lãng phí thời gian.

Thuộc hạ của hắn thường xuyên bán một ít đan dược, Pháp khí linh tinh ở nhà đấu giá. Cho nên hắn giao thiệp với không ít luyện đan sư, hiểu biết nhiều, cũng không muốn đi xem bọn họ luyện khí như thế nào nữa.

Nhưng Đoạn Thư Lăng lại không nghĩ tới Bùi Huyền Trì muốn luyện chế Pháp khí cao cấp như thế.

Cấp bậc của Pháp khí này, cho dù là toàn bộ Tu chân giới, chỉ sợ cũng chỉ có một cái này thôi.

Ít nhất hắn tận mắt nhìn thấy nó ra đời, cũng chỉ có một cái này.

Nếu biết sớm hơn, hắn nhất định sẽ ——

Nắm đấm đang siết chặt của Đoạn Thư Lăng đột nhiên dừng lại. Hắn chậm rãi cúi đầu, khẳng định...... Ở lại chăm sóc linh thú sao.

Chuyện tôn thượng giao cho, sao hắn có thể không làm theo.

So với việc nhìn Pháp phí cao cấp ra đời, khẳng định tiểu linh thú càng quan trọng hơn.

Đây chính là cục lông mà Ma Tôn nâng trong lòng bàn tay, vẫn là tiểu linh thú quan trọng hơn.



Vân Lạc Đình nhìn Đoạn Thư Lăng, nước miếng của hắn đã muốn chảy ra. Chỉ hận không thể móc đôi mắt của mình xuống, ném đến phòng luyện khí để mình có thể nhìn thấy.

Cậu biết nếu mình mở miệng kêu Đoạn Thư Lăng qua, hắn nhất định sẽ lấy lý do bảo vệ cậu để từ chối. Vân Lạc Đình dứt khoát nói: "Đi thôi, qua đó nhìn xem."

Nói xong, Đoạn Thư Lăng còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, Vân Lạc Đình đã nhảy xuống.

Đoạn Thư Lăng vội vàng đuổi theo: "Từ từ, không phải ngươi muốn phơi nắng sao? Không cần nhường nhịn ta, ta ở đây cũng có thể nhìn thấy được."

Hắn dắt tiểu linh thú đi loanh quanh lâu như vậy mới tìm được một chỗ có thể phơi nắng. Tiểu linh thú còn chưa nằm được hơn một nén nhang.

Không thể vì ham muốn của bản thân mà làm cản trở chuyện phơi nắng của tiểu linh thú được.

Vân Lạc Đình không để ý: "Đuổi theo."

- --

Bên ngoài phòng luyện khí, hai hàng thủ vệ đứng trái phải bảo vệ trước cửa.

Lúc Vân Lạc Đình chạy vào không để ý. Sau khi cậu phát hiện ra, cả người mèo đã nhảy qua ngưỡng cửa.

Trong nháy mắt, đám thủ vệ nhao nhao cúi đầu nhìn qua đây.

Vân Lạc Đình: "???"

Cái này có nghĩa là không cho đến gần sao?

Móng vuốt đang giơ lên của cậu không biết có nên hạ xuống hay không. Hay là nói, giẫm xuống sẽ bị tấn công?

Tuy nhiên, thủ vệ không hề có ý đuổi cậu đi. Mà thay vào đó đám thủ vệ hơi dừng một chút, cúi người nâng tay lên, hành đại lễ của Ma tộc.

"Cung nghênh tôn thượng!"

Âm thanh thủ vệ đều đều, vang dội có lực, ở trong viện không lớn này mơ hồ có tiếng vang.

Lúc Đoạn Thư Lăng đuổi kịp thì nghe thấy câu này, hắn không khỏi nhướng mày: "Tiểu linh thú, tôn thượng thế mà lại ra lệnh cho thủ vệ phải kính trọng ngươi. Ở nơi này ngươi có địa vị rất cao đó, có thể thấy tôn thượng coi trọng ngươi đến mức nào."

Nói xong, Đoạn Thư Lăng cảm thấy lời mình nói rất có đạo lý. Lại tự lẩm bẩm: "Nhưng mà cũng đúng. Là linh thú có thể hóa hình, tu vi còn không thấp, đúng là hiếm có trên thế gian, trân quý như vậy, nên có địa vị cao cũng đúng."

"......"

Không phải, có lẽ ngươi đã hiểu lầm cái gì rồi.

Cái này không liên quan đến việc có phải là linh thú hay không, quý hay không quý.

Muốn luyện ra Pháp khí đặc cấp cần tốn không ít thời gian.

Có rất nhiều luyện khí sư phải lãng phí hơn nửa đời người mới có thể luyện ra một món Pháp khí. Huống chi, loại mà Bùi Huyền Trì luyện ra, còn là Pháp khí có cấp bậc cao hơn đặc cấp, tất nhiên là càng khó hơn.

Nhưng với trình độ luyện khí của Bùi Huyền Trì, hiển nhiên không thể đánh đồng với người bình thường.

Lôi kiếp vừa ra, Pháp khí này cũng đã thành.

Vân Lạc Đình đứng ở bên ngoài không đi vào. Đoạn Thư Lăng cũng canh chừng ở bên ngoài. Hắn muốn đi vào, nhưng không dám đi vào.

Hắn sợ đến lúc đó mình đi vào sẽ bị tôn thượng đánh bay ra ngoài.

Nếu hắn đi vào với tiểu linh thú, rất có khả năng cuối cùng là tiểu linh thú được ôm trong lồng ngực, còn hắn bị đánh bay ra ngoài.

Cho nên Đoạn Thư Lăng tuyệt nhiên không mở cửa ra.

Dù sao lúc Pháp khí ra lò, căn phòng này nhất định này sẽ không thể ngăn cản được, bị linh lực của nó đẩy ra. Lúc nó bay tán loạn sẽ bị trận pháp ngăn cản lại, đến lúc đó hắn có thể nhìn thấy hình dáng của Pháp khí ra lò.

Lo lắng cho tiểu linh thú bên cạnh mình. Đoạn Thư Lăng còn ngưng tụ một trận pháp phòng ngự bao bọc Vân Lạc Đình ở bên trong, kết quả ma khí vừa mới ngưng tụ, đã tự động tản ra.



Vân Lạc Đình đang truyền âm cho Bùi Huyền Trì, nên không để ý đến Đoạn Thư Lăng đang làm cái gì.

Đoạn Thư Lăng nhướng mày, thử lại một lần nữa.

Kết quả vẫn không được.

Tê ——

Nếu mà lát nữa đá vụn rơi xuống làm tiểu linh thú bị thương. Thì đầu của hắn cũng có thể chuyển chỗ được rồi.

Ngay khi Đoạn Thư Lăng đang cố gắng ngưng tụ ra ma khí. Thì đột nhiên, linh lực trên người mèo trắng nhỏ dâng lên. Tạo thành một lớp mỏng trong suốt, ngăn cản ma khí của hắn ở bên ngoài. Ma khí xen lẫn với linh lực ngưng tụ thành trường kiếm hướng về phía hắn.

Đoạn Thư Lăng: "?!"

Hình như trận pháp phòng ngự hiểu lầm hắn có dị tâm, hắn nhanh chóng thu ma khí của mình lại.

Vân Lạc Đình cũng thu hồi trận pháp: "Sau chuyện lần trước, Huyền Trì đã làm cho ta rất nhiều trận pháp phòng ngự, có cả công cả thủ. Ngươi không bị thương chứ?"

Trận pháp này rất nhạy bén, cậu không biết khi nào nó sẽ tự mở ra.

Đoạn Thư Lăng lắc đầu: "Trận pháp này của ngươi không tệ. Nếu mà khắc thành hoa văn trận pháp, nhất định sẽ có rất nhiều tu sĩ đổ xô đến nhà đấu giá đòi mua."

Trận pháp có thể tấn công, cũng có loại trận pháp có thể phòng thủ. Nhưng lại không thể hợp nhất hai loại này với nhau được. Chuyện đó quá khó khăn, vả lại tiêu hao quá nhiều linh lực.

Trận pháp sư sau khi bán trận pháp sẽ mang linh vật và linh thạch đi. Ai lại quan tâm đến việc nó có dùng được không chứ. Nó đều là đồ bán xong sẽ bị lấy đi, sẽ không có người phí công sức vào cái này.

Nếu thật sự cần, chỉ cần chồng hai loại trận pháp này lên nhau, miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đoạn Thư Lăng nhìn thấy loại trận pháp này.

"Không bán." Trận pháp này là do chính tay Bùi Huyền Trì sáng tạo ra. Đặc biệt tặng cho cậu, tất nhiên sẽ không mang ra bán.

Đoạn Thư Lăng suy nghĩ một chút. Hắn đang muốn mở miệng, ý đồ dùng lý lẽ để thuyết phục. Đồng thời tập hợp tất cả những lời cảm động trong đầu ra để thuyết phục Vân Lạc Đình, thì nghe thấy một tiếng "Ầm" lớn vang lên.

Lôi kiếp treo trên đỉnh đầu rơi xuống.

Đoạn Thư Lăng vô thức đưa tay muốn giúp mèo nhỏ bịt tai. Nhưng mèo nhỏ đã trực tiếp nhảy qua tay hắn, chạy vào bên trong phòng luyện khí.

Thủ vệ tất nhiên sẽ không ngăn cản, còn cẩn thận ngăn cản đá vụn rải rác trên đường đi.

Linh khí ngút trời xen lẫn ma khí đánh nát nóc nhà của phòng luyện khí, khí tức của pháp khí ra đời cứng rắn bổ tan đạo lôi kiếp đầu tiên.

Tiếng ầm vang không ngừng vang lên, sấm sét biến mất khỏi bầu trời.

Linh lực dao động, xua tan đám mây đen đang che chắn ánh nắng mặt trời. Tầng ma khí của Ma tộc cũng bị xuyên thành một cái lỗ lớn. Một chùm tia sáng chiếu vào, một chiếc nhẫn tròn lẳng lặng trôi lơ lửng ở bên trong.

Nhìn qua chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường, bên trên còn được điêu khắc hoa văn tinh xảo. Màu trắng bạc nổi bậc nên rất khó có thể nhìn rõ hoa văn trên đó. Đoạn Thư Lăng còn chưa kịp nhìn kỹ, thì chiếc nhẫn đã đột nhiên rơi xuống.

Đoạn Thư Lăng chớp mắt. Mặc dù chiếc nhẫn kia nhìn qua chỉ là chiếc nhẫn bình thường. Nhưng bản chất của nó là Pháp khí đặc cấp còn cao hơn cả Pháp khí cao cấp, tất nhiên không chỉ là một chiếc nhẫn.

Vẻ ngoài càng khiêm tốn càng có thể mê hoặc người khác. Đoạn Thư Lăng làm buôn bán, nên biết rõ đạo lý này.

Bên trong phòng luyện khí.

Vân Lạc Đình nhảy qua đá vụn trên mặt đất, chỉ vài bước đã chạy tới bên cạnh Bùi Huyền Trì: "Meo meo!"

Cậu theo áo ngoài chạy lên vai Bùi Huyền Trì: "Meo ~"

Bùi Huyền Trì lập tức cong đầu ngón tay cọ cằm mèo nhỏ. Hắn cầm chiếc nhẫn trắng nhưng không vội vàng đeo lên cho mèo nhỏ. Hắn định đợi đến khi mấy đạo lôi kiếp đánh xuống mới đeo lên cho Vân Lạc Đình.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, hắn không đợi được lôi kiếp. Lôi vân bị đánh tan kia cũng không có ý định ngưng tụ lại lần nữa. Ngược lại coi cái động bị phá tan thành trung tâm, nhanh chóng tiêu tan.

Không có lôi kiếp, ma khí cũng tan đi, trong phòng luyện khí có một ít ánh nắng mặt trời chiếu vào.



Bùi Huyền Trì ôm mèo nhỏ xuống, đi ra khỏi phòng luyện khí, nhàn nhạt nói: "Thu dọn sạch sẽ."

Đoạn Thư Lăng cúi người đáp: "Vâng."

- --

Pháp khí ra đời, động tĩnh không nhỏ, không chỉ có ma khí suốt ngày tràn ngập Ma tộc bị đánh tan, mà ở bên ngoài Tu chân giới cũng có thể cảm nhận được Ma tộc rung chuyển.

Mấy ngày gần đây Ma tộc nhiều việc, tu sĩ có tin tức linh thông trong Tu chân giới cũng đại khái biết được chút gì đó. Chuyện liên quan đến Ma Tôn, bọn họ không dám lộ ra, đều tự phòng bị.

Quay về đại điện của Ma cung, trên bàn Bùi Huyền Trì có thêm hai cuộn giấy, nói rõ trong vòng một canh giờ, đã có thêm mấy tu sĩ lang thang bên ngoài Ma Uyên.

Bùi Huyền Trì đẩy cuộn giấy qua một bên. Hắn đặt mèo nhỏ lên trên bàn: "Chiếc nhẫn này có thể thay đổi kích thước, ngày thường ngươi cứ coi như đeo vòng tay. Bởi vì ngươi tu luyện vũ khí nhiều, kiếm pháp thuận tay nhất, sau khi rót linh lực vào nó sẽ biến thành trường kiếm, đồng cấp với nhẫn."

"Vũ khí khác, cũng có thể thay đổi tuỳ theo suy nghĩ trong lòng ngươi. Lúc không cần dùng thì đeo lên, cho dù ngươi có biến về hình mèo cũng không cần lo lắng nó sẽ rơi ra."

......

Nhìn thì giống như một cái nhẫn đơn giản, nhưng lại có rất nhiều công dụng.

Lúc Bùi Huyền Trì luyện nó luôn lấy Vân Lạc Đình làm chủ. Hắn nghĩ đến Vân Lạc Đình sẽ thích cái gì. Pháp khí có thể làm gì để chăm sóc Vân Lạc Đình. Tất cả đều dung nhập vào bên trong Pháp khí này.

Bên trong nó còn giấu một phần thần thức của hắn.

Nếu Vân Lạc Đình thật sự gặp phải chuyện phiền phức không thể giải quyết được. Cậu chỉ cần rút đạo thần thức kia ra, muốn giải quyết người có tu vi Chân Thần cũng không thành vấn đề.

Vân Lạc Đình hóa thành hình người, cậu ngồi ở trên bàn, nghịch chiếc nhẫn trong tay. Nhìn có vẻ lạnh băng, nhưng lúc cầm nó trong tay lại thấy ấm áp. Khi đầu ngón tay cậu lướt qua dấu ấn phía trên, nó không giống trận pháp, ngược lại giống chữ khắc trên hoa văn hơn.

Bùi Huyền Trì nói: "Đây là lễ vật lập khế ước ta tặng ngươi, có thích không?"

"Tất nhiên là thích." Đôi mắt Vân Lạc Đình cong cong, cúi đầu hôn hắn một cái, đùa giỡn nói: "Của hồi môn này, ta sẽ giữ thay ngươi."

Bùi Huyền Trì chậm rãi nhướng một bên lông mày.

Vân Lạc Đình mỉm cười. Cậu đang muốn nói chuyện, đột nhiên eo mình bị siết chặt. Cậu chợt ngước mắt lên, chỉ thấy Bùi Huyền Trì cúi đầu xuống, rồi sau đó bên tai có hơi ấm áp, nghe thấy Bùi Huyền Trì trầm giọng nói: "Của hồi môn?"

"Chờ, chờ đã......" Cả người Vân Lạc Đình cứng đờ: "Sẽ có người tiến vào đại điện......"

"Sẽ không."

"Ưm!"