Trong đại điện, một vài trận pháp lặng lẽ hạ xuống.
Đám thủ vệ ở bên ngoài đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt bọn họ dừng trên trận pháp kia. Một lát sau, bọn họ im lặng đi ra ngoài.
- --
Vân Lạc Đình nằm trên giường, nhắm mắt lại. Cậu có hơi mệt mỏi nhưng cậu lại không buồn ngủ. Hình như đã rất lâu rồi cậu không song tu với Bùi Huyền Trì.
Lúc trước bị chuyện của ma tộc cuốn lấy nên không có thời gian. Sau đó lại quay về Tộc linh thú, bị nhiều linh thú nhìn chằm chằm. Đừng nói đến việc hạ trận pháp, chỉ cần bọn họ cảm thấy có hơi kỳ lạ liền chạy qua hỏi một câu.
Tộc trưởng càng theo dõi chặt chẽ hơn.
Hiện tại song tu, cậu cảm thấy thể lực của mình có hơi không theo kịp.
Một bàn tay đặt lên eo cậu, nhẹ nhàng xoa bóp. Vân Lạc Đình thuận thế xoay người lại: "Lên trên một chút."
Bùi Huyền Trì vừa xoa bóp cho cậu vừa nói: "Nếu thật sự mệt mỏi, chúng ta ngồi phi thuyền, nhanh chóng quay về Tộc linh thú."
Những vật cần chuẩn bị để lập khế ước hắn đã chuẩn bị xong. Việc còn lại là giao chúng cho tộc trưởng. Sau đó chọn ra ngày tốt, để hắn lập khế ước với Vân Lạc Đình là được.
Mặc dù những việc này nghe vào thì ít, nhưng thực tế muốn xử lý chúng lại rất phiền toái. Mọi việc đều cần phải cẩn thận, chỉ cần xảy ra sai xót ở một chỗ, thì có khả năng phải làm lại tất cả.
Không biết có phải do hắn đã chờ chuyện này quá lâu rồi không, càng đến việc quan trọng càng cảm thấy nóng lòng, chỉ hận không thể suốt đêm làm xong.
Vân Lạc Đình nhắm mắt lại, không có sức lực nói: "Ngươi nóng lòng quay về như vậy sao? Phụ thân của ta tìm đến?"
"Đều không phải, chỉ là......"
"Tôn thượng!" Đoạn Thư Lăng ở bên ngoài cao giọng hô: "Đã xảy ra chuyện rồi tôn thượng!"
Lời của Bùi Huyền Trì dừng lại: "Chỉ là......"
"Ở bên ngoài có rất nhiều linh thú đang giằng co với thủ vệ. Ta nhìn thấy linh thú dẫn đầu có vài phần giống với tiểu linh thú, vội vàng ngăn cản bọn họ lại, nghĩ chờ hỏi qua tôn thượng mới quyết định."
Vân Lạc Đình đột nhiên ngước mắt lên: "Giống nhau?". Truyện BJYX
Chỉ cần nghe hai chữ này trong lòng cậu liền cảm thấy kỳ lạ.
Có thể vừa dẫn đầu linh thú vừa có chỗ giống với cậu. Chỉ từ hai điểm này, toàn bộ Tu chân giới cũng chưa chắc có thể tìm ra mấy người.
Hơn nữa cậu vừa mới rời khỏi Tộc linh thú không lâu, rất có khả năng tộc trưởng chạy ra ngoài đuổi theo cậu.
Bùi Huyền Trì trấn an nói: "Đừng lo lắng, ta ra ngoài nhìn xem."
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, mặc quần áo: "Ta đi với ngươi."
Đoạn Thư Lăng ở bên ngoài hét xong liền lẳng lặng chờ. Nếu Ma Tôn hạ lệnh tiêu diệt, hắn sẽ không nói hai lời quay đầu đi ra ngoài khai chiến với đám linh thú kia.
Thật ra, Linh thú hình mèo rất hiếm thấy, mèo trắng lớn dẫn đầu thật sự rất giống bộ dạng sau khi lớn lên của tiểu linh thú.
Lúc trước Cầu Gia Minh đi cùng với nhóm tiểu linh thú đến Tộc linh thú. Khi quay về liền nhắc qua tộc trưởng Tộc linh thú với hắn, cùng với thân phận thật sự của tiểu linh thú là thiếu tộc trưởng Tộc linh thú.
Vừa nãy nhìn thấy nhiều linh thú như vậy, Đoạn Thư Lăng nhất thời không nắm chắc. Cầu Gia Minh không ở trong ma cung, muốn nhờ hắn giúp nhìn một chút. Nhưng lại không kịp đi ra ngoài tìm người, liền khẩn trương giao phó những thủ vệ đó đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ, còn mình thì qua hỏi Ma Tôn.
Không bao lâu sau, cửa mở.
Đoạn Thư Lăng hành lễ nói: "Tôn thượng......"
Một cơn gió thổi qua, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, căn bản không nhìn thấy bóng người.
Đoạn Thư Lăng: "......"
Như này rồi còn có chỗ chưa rõ nữa sao?
Đoạn Thư Lăng cũng vội vàng ngưng khí bay ra ngoài.
- --
Mèo trắng lớn đứng ở cửa ma cung, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm đám thủ vệ.
Hắn tới tìm bé con, nên chỉ dùng một đòn để cảnh cáo sau đó thì không tiếp tục động thủ nữa.
Thủ vệ được lệnh cũng không dám tùy tiện lộn xộn, hai bên cứ thế đứng từ xa nhìn nhau.
Lúc Vân Lạc Đình đi ra, thì thấy một màn này.
Mèo trắng lớn ngẩng đầu lên, tầm mắt hắn dừng đúng trên cái tay đang đặt trên eo Vân Lạc Đình, hắn lập tức nheo mắt.
Vân Lạc Đình dựa theo lực của Bùi Huyền Trì đứng vững, nói: "Phụ thân."
Mèo trắng lớn hơi ngẩng đầu lên, hắn đang muốn gật đầu.
Bùi Huyền Trì nói: "Phụ thân."
Mèo trắng lớn đột nhiên dừng lại, xù lông nói: "Gọi lung tung cái gì vậy?! Ai là phụ thân của ngươi!"
Lúc tức giận hắn không dùng truyền âm, cũng không dùng ngôn ngữ của linh thú.
Bùi Huyền Trì không để ý lắm, nghiêm túc nói: "Ma giới lãnh lẽo, phụ thân vào ma cung nghỉ ngơi trước đã, chuyện khác nói sau."
Cách đây không lâu ma khí bên trong ma cung bị linh lực luyện khí đánh tan. Hiện tại vẫn chưa ngưng tụ lại, vừa lúc thích hợp để linh thú ở.
Ít nhất tốt hơn ma khí trải rộng toàn bộ Ma giới.
"Không cần, ta......"
"Phụ thân, ngài vào nghỉ ngơi một lát đi. Ngày mai chúng ta cùng về Tộc linh thú." Vân Lạc Đình đúng lúc tiến lên. Cậu đứng trước mặt mèo trắng lớn, nói: "Nếm thử đồ ăn ở Ma tộc có hợp khẩu vị hay không. Rồi tìm một chỗ tốt ở Ma tộc có thể bế quan tu luyện, ngày sau lui tới. Những thứ này vẫn rất quan trọng."
Trong Tộc linh thú không có tu sĩ có tu vi cao. Nhiều năm như vậy tộc trưởng cũng không tu luyện, lại không có tu sĩ nào có thể tăng cao tu vi vượt qua tộc trưởng. Có lẽ liên quan đến việc Tộc linh thú tránh né thế giới bên ngoài.
Cậu và Bùi Huyền Trì ở bên nhau, Bùi Huyền Trì đã thành Ma Tôn. Hiện tại trong Ma tộc có rất ít tu sĩ. Nếu có thể để Tộc linh thú ở chỗ này tu luyện, hẳn là sẽ có ích với tu vi của linh thú.
Dựa vào ai không bằng dựa vào chính mình, linh thú vẫn cần phải tăng thực lực của mình lên.
Mèo trắng lớn không muốn đi. Hắn cúi đầu, cọ bé con, muốn khuyên bé con về Tộc linh thú với mình: "Meoo......"
"Đến đây đi."
"Meo."
Được rồi.
Thấy tộc trưởng dựa vào người mình gần như vậy, hô hấp của Vân Lạc Đình có hơi đình trệ một chút. Cậu sợ hắn ngửi thấy mùi ma khí ở trên người mình.
Có thể vì đang ở Ma giới, ma khí ở khắp mọi nơi, quấy nhiễu đến phán đoán của tộc trưởng.
Bùi Huyền Trì xua tay, Đoạn Thư Lăng đang không ngừng tăng nhanh tốc độ đuổi theo. Hắn thấy thế, lập tức hiểu ý tứ trong đó, xoay người lập tức đi chuẩn bị phòng cho khách ở lại.
Tính cả tộc trưởng có tổng cộng năm người đến. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng Đoạn Thư Lăng cũng không dám chậm trễ, chuẩn bị một cái sân riêng cho mỗi người.
Ma cung rất lớn, giữa sân và viện cách nhau rất xa, hơn ở chỗ yên tĩnh.
Đoạn Thư Lăng chính là nghĩ, đường xa chạy qua đây, tất nhiên sẽ muốn ở nơi có hoàn cảnh thật là yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Vân Lạc Đình đi đằng trước, nói: "Sao đột nhiên phụ thân lại ra ngoài tìm ta? Bên chỗ Tộc linh thú sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Mèo trắng lớn lắc đầu: "Không có việc gì. Tộc linh thú đã được phụ thân an bài hết rồi."
Vân Lạc Đình lại hỏi: "Phụ thân không nhìn thấy truyền tin ta để lại sao?"
"Nhìn thấy." Mặc dù bé con nói là sẽ về rất nhanh, nhưng hắn không muốn chờ. Hiện tại đối với hắn mà nói, chuyện gì cũng không quan trọng bằng bé con. Hắn lập tức đẩy tất cả mọi việc ra sau, để trưởng lão ở trong tộc thu xếp, còn mình thì mang mấy linh thú tu vi không thấp ra cửa tìm người.
Mèo trắng lớn dừng một chút, khen: "Chữ viết không tệ."
Hắn đang định tỉ mỉ miêu tả lại thế chữ kia, cẩn thận nói một chút.
Liền nghe thấy bé con nói: "Là Huyền Trì viết đấy ạ."
Mèo trắng lớn: "...... Nhìn kỹ thì thấy bình thường."
Vân Lạc Đình nghe vậy, cậu không nhịn được bật cười.
Đang đi vào trong, tộc trưởng bỗng nhiên phát hiện ra. Vỗn dĩ Vân Lạc Đình đứng bên trái hắn, không biết đi như thế nào lại đứng ở bên phải, dán lên Bùi Huyền Trì vỗn dĩ đứng ở bên phải hắn.
Mèo trắng lớn lập tức nhíu mày, sau đó hóa thành hình người, đứng ở giữa hai người bọn họ.
Ngăn cách nhóc con nhà mình với Ma tộc.
Tộc trưởng nhàn nhạt nói: "Ma Tôn trăm công ngàn việc, ngươi đi trước đi. Trước khi lập khế ước hai bên không được phép gặp mặt. Chờ ngày mai ta đi tìm ngươi bàn bạc ngày lập khế ước. Trước đó, các ngươi không được phép gặp nhau."
Có quy củ không được gặp mặt trước khi lập khế ước, hắn chỉ nghiêm khắc dựa theo tổ huấn mà làm thôi.
Cái chính vẫn là...... Hắn không ngăn cản được bé con lập khế ước với tên Ma tộc đáng ghét này. Vậy thì kéo dài thời gian ra một chút, để thời gian bé con ở một mình nhiều ra một chút.
Vân Lạc Đình giơ tay, từ phía sau vòng qua tộc trưởng. Cậu nhẹ nhàng chọc Bùi Huyền Trì, đôi mắt cậu cong lên, cái gì cũng không nói.
Bùi Huyền Trì lại hiểu ý của cậu: "Vậy thì tiểu...... dẫn đường cho tộc trưởng đến tẩm điện nghỉ ngơi trước, ta đi thư phòng."
Tộc trưởng: "Được."
Vân Lạc Đình cùng ở trong ma cung với Bùi Huyền Trì. Cậu nghe thấy vậy liền biết Bùi Huyền Trì nhường lại đại điện trong ma cung.
Tộc trưởng thấy hắn đi rồi, không khỏi hỏi: "Hắn mang ngươi về Ma cung làm cái gì thế?"
Vừa ngủ dậy, bé con được bảo vệ nghiêm ngặt đã biến mất trong Tộc linh thú. Mặc dù có để lại thư, cũng biết bé con không gặp nguy hiểm, có Bùi Huyền Trì bảo vệ, không xảy ra chuyện được, nhưng vẫn không thể yên tâm.
"Luyện vũ khí." Trong lúc Vân Lạc Đình nói chuyện, tay cậu vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên tay: "Lễ vật để lập khế ước là do hắn tự luyện ra."
"Vốn hắn muốn vụng trộm luyện ra để làm con vui vẻ. Nhưng con biết hắn phải về Ma tộc, liền quấn lấy hắn đòi về cùng. Pháp khí vừa ra lò liền đeo lên cho con."
Khả năng Bùi Huyền Trì cũng không biết phải từ chối cậu như thế nào. Nói trước về Ma tộc, là sợ lúc cậu tỉnh dậy không tìm thấy người sẽ lo lắng.
Mặc dù không có cảm giác bí mật, nhưng tấm lòng của Bùi Huyền Trì cậu có thể cảm nhận được.
Muốn luyện ra Pháp khí bình thường đã cần đủ loại linh vật. Còn muốn đặc biệt luyện ra đồ, loại Pháp khí cao cấp chưa bao giờ xuất hiện trong Tu chân giới. Khẳng định trước đó Bùi Huyền Trì phải tự chế đồ đã, sau đó dùng các loại linh vật có khả năng làm ra để thử.
Cuối cùng Pháp khí mới có thể ra lò.
Nghĩ lại cũng thật là rắc rối.
Tộc trưởng nghe xong, hắn cảm giác lúc nói chuyện giọng điệu của Vân Lạc Đình đều nhiễm vài phần nhẹ nhàng, thật sự là rất thích Bùi Huyền Trì.
Bé con thích, tất nhiên hắn cũng muốn theo bé con.
Tộc trưởng giơ tay vỗ bả vai Vân Lạc Đình: "Hắn chịu để tâm tới con là tốt rồi."
Hắn không quan tâm đến việc luyện ra cái gì, tất cả đều ở chỗ để tâm.
- --
Bầu trời ở Ma giới tối sớm.
Vân Lạc Đình đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đêm. Ma khí vào ban đêm có vài phần ngưng tụ, xen lẫn một vài vầng sáng còn sót lại vào ban ngày, lơ lửng trên không trung, nhìn có hơi đẹp mắt.
Đầu ngón tay cậu xoa nhẫn trữ vật, không chút để ý truyền âm cho Bùi Huyền Trì: "Ngươi đang làm gì thế? Chuyện trong ma tộc vẫn chưa xong ư?"
Phụ thân đã ngủ, một mực chạy từ Tộc linh thú tộc ra đây, tắm rửa xong liền đi vào phòng trong.
Mặc dù như thế, cậu cũng không thể đi ra ngoài tìm Bùi Huyền Trì, chỉ cần có một chút động tác nhỏ, liền có thể đánh thức phụ thân.
Cậu đã quen có người ở bên cạnh. Hơn nữa ban ngày nhắm mắt dưỡng thần, nên không hề buồn ngủ.
Bùi Huyền Trì rất nhanh truyền âm lại nói: "Ma tộc ít người, việc cũng ít. Đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mấy cái gai gây sự đều đã chết, còn sống đều rất thành thật. Việc có thể đưa tới ma cung tất nhiên không phải mấy việc nhỏ thượng vàng hạ cám, hắn cũng không có gì phải vội.
Vân Lạc Đình chớp mắt, vô tội nói: "Không ngủ được."
Do sự một chút, cậu nhỏ giọng nói: "Nhớ ngươi."
Nói xong, Bùi Huyền Trì không nói chuyện, mặt Vân Lạc Đình bắt đầu nóng lên. Mới qua có mấy canh giờ, sao có thể...... Cậu ho nhẹ, ý đồ tùy tiện nói cái gì đó để đè lời này xuống: "Bây giờ ngươi về tẩm điện sao, hay là......"
"Ta cũng nhớ ngươi." Bùi Huyền Trì nghiêm túc nói: "Lúc ở trong thư phòng luôn cảm thấy bên cạnh thiếu cái gì đó."
Đôi mắt Vân Lạc Đình cong lên: "Ta cũng không quen không có ngươi ở bên cạnh."
"Ta muốn gặp ngươi." Bùi Huyền Trì hỏi: "Ngươi ở đâu?"
"Ta cũng muốn." Đôi tay Vân Lạc Đình đỡ bệ cửa sổ, rối rắm không biết nên nhảy xuống như thế nào mới không kinh động đến phụ thân đang nghỉ ngơi ở bên trong.
Lúc cậu đang do dự, lại nghe thấy Bùi Huyền Trì truyền âm: "Vậy ngươi nhìn xuống đi."