"Vừa nãy không làm em bị thương chứ?"
"Câu này là em hỏi mới đúng!"
Cố Yên Nhiên dùng bông y tế chấm nhẹ lên vết thương trên tay Giang Khắc, may mắn Giang Khắc thường xuyên luyện tập, mình đồng da sắt, chút vết thương này đối với anh chẳng tính là gì. Đổi lại thành Cố Yên Nhiên, không năm viện mười ngày nửa tháng, chỉ sợ cánh tay báo hỏng.
Giang Khắc vẫn không yên tâm lắm, nhớ lại khung cảnh khi cô lao ra, tròng mắt còn mang theo nước mắt, nhưng cánh tay đang bị Cố Yên Nhiên giữ chặt, chỉ có thể dùng mắt thường quan sát.
Dưới ánh trăng, phần da lộ ra ngoài trắng nõn mượt mà, tựa như mỡ đông thượng hạng, nhìn là biết xúc cảm rất tốt. Hơi hướng lên trên, đôi gò bồng đào cao vút không ngại khoe sắc, dường như còn có chút hồng hồng... ừm, hồng hồng?
Giang Khắc há miệng muốn hỏi, ngờ đâu vừa nhìn lên, lại chạm phải ánh mắt tức giận của ai đó.
"Anh... đồ vô sỉ!"
Cố Yên Nhiên nghiễn răng, vội vàng đem hai tay che trước ngực, cả người như bị luộc chín, vừa quẫn bách vừa xấu hổ. Giang Khắc gian nan rời mắt, muốn nói mình không có ý đó, nhưng nghĩ đến cảnh xuân đẹp đẽ kia, trong lòng bỗng nhiên chột dạ, lời muốn nói ra đều mang theo ba phần yếu ớt....
Chỉ đành gắng gượng chuyển đề tài, "Cái đó... ngày mai mấy giờ em đi?"
Cố Yên Nhiên khẽ "hừ" một tiếng, "Tầm tám giờ, em đi bằng xe quân đội, về đến Bình Châu chắc khoảng mười ngày."
Mười ngày. Mi tâm Giang Khắc nhíu càng sâu, đường xá xa xôi, lại phải sống trên xe liên tục mười ngày, thiếu nữ đối diện anh đây chắc chẵn sẽ ăn không ít khổ.
Nếu có thể, anh rất tình nguyện thay cô chịu khổ cực này, đáng tiếc anh không thể.
Nhưng kinh nghiệm đi xe đường dài, sinh hoạt trên xe anh lại có. Thế là, cả hai ngồi xuống trao đổi kinh nghiệm gần nửa giờ, đến khi mặt trăng nhạt dần, Giang Khắc mới lưu luyển đứng dậy, "Thời gian không còn sớm, em tranh thủ nghỉ ngơi thêm đi... Có thể ngày mai anh sẽ không đến tiễn được, hẹn gặp em ở Bình Châu."
Không phải không đến được, mà là không thể đến. Dương Hướng Đảng yêu cầu trừ khi anh lập được công lao thực sự, có chỗ đứng vững vàng trong quân đội, nếu không trước đó đừng cổ gắng gặp mặt Cố Yên Nhiên, làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Giang Khắc cười khổ, đưa tay xoa đầu Cố Yên Nhiên, "Sủi cảo nhân thịt, anh tự tay chọn thịt nạc thái nhỏ, có rất ít thịt mỡ. Đi đường thấy đói thì lấy ra ăn, đừng bạc đãi chính mình."
Nhắc đến cũng lạ, người thời nay thiếu chất béo, mỗi lần mua thịt chỉ hận không thể tranh càng nhiều thịt mỡ, riêng Cố Yên Nhiên ngược lại, chỉ thích ăn thịt nạc, thịt dính tí mỡ cô cũng ghét bỏ.
Nhưng ai bảo anh đặt cô ở đầu quả tim đây?
Không phải chỉ là nhân thịt nạc thôi sao, anh chiều được.
Cố Yên Nhiên đang đói bụng, nghe vậy thì vô thức nuốt nước miếng, quyết định chút nữa sẽ thử tay nghề của Giang Khắc, "Em không bạc đãi chính mình đâu."
Giang Khắc đạt được câu trả lời vừa lòng, khế cười nhẹ rồi xoay người rời đi, ai ngờ gấu áo bị nắm lấy một cách vội vàng.
"Chờ đã." Cố Yên Nhiên cắn môi, rốt cuộc hỏi ra câu hỏi khiến mình trắn trọc cả đêm, "Anh... cảm thấy Hiểu Nhan thế nào?"
"Hiểu Nhan? Ý em là thanh niên tri thức Lâm?" Giang Khắc có chút sửng sốt, "Sao lại hỏi vậy?"
"Thì anh trả lời em đi, anh thấy cô ấy thế nào?"
Cố Yên Nhiên tập trung quan sát nét mặt của Giang Khắc, chỉ thấy trong mắt anh hiện lên tia nghi hoặc, sau đó mấp máy môi, cẩn thận nói: "Anh thấy thanh niên tri thức Lâm là cô gái tốt, đáng để kết giao."
"Chỉ vậy thôi?"
"Chỉ vậy thôi." Giang Khắc chắc nịch đáp.
"Vậy thì, anh Giang Khắc, lời tỏ tình lúc chiều còn hiệu lực không?