"Đừng đi!"
Cố Yên Nhiên giật mình choàng tỉnh, ngơ ngơ ngác ngác nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Hình ảnh trong mơ loạn hết cả lên, nhưng ánh mắt thâm tình tựa sao trời và giọng nói trầm ấm của Giang Khắc vẫn quanh quanh quẩn bên tai: Vĩnh viễn, vĩnh viễn có hiệu lực.
Cố Yên Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, rũ mi, có chút thất thẩn.
Thời hạn ba năm, chỉ còn chưa đến nửa tháng.
Trong ba năm này, ngoài nửa năm đầu tiền bọn họ thường xuyên thư từ qua lại với nhau, nhưng sau đó bị Cố Minh Chiếu phát hiện, báo cho Dương Hướng Đảng, từ đó cô không nhận được bất cứ bức thư nào từ Giang Khắc
ทนี้ล.
Cố Yên Nhiên nghiến răng, vì chuyện này, cô đã chiến tranh lạnh với Cố Minh Chiếu gần ba tháng, nhưng sau đó chị dâu cả sinh cháu trai thứ hai cho nhà họ Cố, Cố Yên Nhiên cũng không thể cắn chết không buông chuyện này được, coi như là nể mặt cháu trai, quan hệ giữa cô và Cố Minh Chiếu tạm hòa hoãn.
Tại sao lại gọi là "tạm"?
Vì Cố Minh Chiếu cực kỳ đề phòng Giang Khắc, sợ anh dùng thủ đoạn gì khác liên lạc với cô, thế nên kè kè như hồ rình mỗi, đồng thời cho người chặt đứt những đường dây giúp cô tìm hiểu thông tin về Giang Khắc.
Ngay cả Triệu Vương, cấp dưới thân cận bên cạnh Giang Khắc cũng không thoát khỏi số phận bị liên lụy!
Cố Yên Nhiên vò đầu, ngồi trên giường ngẩn người thêm mấy phút thì xuống giường đi vệ sinh cá nhân.
Càng về những ngày cuối cùng, cô càng thấp thỏm, lo âu. Nhiều hơn nỗi sợ Giang Khắc thất bại là nỗi sợ Giang Khắc bị thương khi làm nhiệm vụ.
"Cốc cốc cốc..." Đúng lúc này, từ bên ngoài có người gõ cửa, vọng vào là tiếng nói thanh thoát, âm vang như chuông bạc của Cố Thanh Uyển: "Tiểu Nhiên, mau dậy chuẩn bị vệ sinh cá nhân đi. Hôm nay là ngày em tốt nghiệp, không thể qua loa được!"
Ồ đúng, hôm nay là ngày tốt nghiệp của cô.
Với thành tích học tập xuất sắc, cô tốt nghiệp sớm một năm, đồng thời trở thành thủ khoa đầu ra của trường, điểm tốt nghiệp cao ngất ngưởng.
Điều này khiến cha mẹ Cố nở mày nở mặt, ông ngoại vui mừng, tổ chức tiệc mừng cô tốt nghiệp vào tối nay.
Cố Yên Nhiên nghĩ mà đau đầu, cô không thích tiệc tùng, nhưng nhà họ Cố cũng coi như gia tộc lớn trong thành phố, có chuyện lớn không thể cứ im ỉm đi được. Bữa tiệc này, dù cô không thích thì vẫn phải tổ chức.
Sau khi đáp một tiếng, Cố Yên Nhiên bước đến trước tủ quần áo, mở tủ lấy ra một bộ váy màu trắng được thiết kế tinh xảo, bộ váy được làm từ lụa, phần tay và chân váy được may đen xen mấy lớp vải, trồng mềm mại mà không mất đi sự thanh lịch, cao quý, phần cổ áo hơi trễ, có thể dùng phụ kiện để tôn lên cần cổ trắng ngần... đây là bộ váy mà Giang Khắc tặng cô khi bọn họ lén lút qua lại bằng thư từ, cô cất giữ cần thận, đến nay cũng đã hai năm.
Không thể không nói, Giang Khắc hoàn mỹ đến mức quá phận. Anh biết nấu ăn, tính tình tốt, làm người chính trực, có hoài bão, lại có gu thẩm mỹ nữa! Bộ váy này, ném đến những bữa tiệc ở thế kỷ 21 cũng không cảm thấy lỗi thời!
Cố Yên Nhiên yêu thích vuốt ve chiếc váy, nhắm mắt tưởng tượng cảnh mình khoác lên chiếc váy này, kinh diễm tứ phương
Nhưng người cô muốn kinh diễm nhất... lại không có ở đây, nhìn cô tỏả sáng.
Trong mắt Cố Yên Nhiên xẹt qua tia thất lạc, nhưng rất nhanh, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục ngày dài với hàng tá hoạt động.