Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh

Chương 90: NỤ HÔN ĐẦU




Dưới gối cha mẹ Tạ có bốn người con, hai nam hai nữ, Tạ Kiến Vinh là con út, được chiều chuộng không thua kém

Cố Yên Nhiên. Hai chị gái của Tạ Kiến Vinh, một người gả cho hiệu trưởng trường cấp ba, một người gả cho doanh trưởng trong quân đội. Anh cả của Tạ Kiến Vinh càng không chịu thua kém, đầu năm trước đã mở chi nhánh thứ năm tại Bình Thành, là người giàu có nổi tiếng trong đại viện. Có gia cảnh thâm hậu như vậy, Tạ Kiến Vinh cũng được cha mẹ chú trọng đầu tư, không thua kém anh chị mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn vào thực tập trong sở cảnh sát, vừa kết thúc kì thực tập đã trở thành tiểu đội trưởng của nhóm cảnh sát nhỏ, con đường thăng tiến còn có phần rộng mở hơn Cố Minh Chiếu.

Nếu không có sự xuất hiện của Giang Khắc, có lẽ Cố Yên Nhiên sẽ nghe theo cha mẹ, gả cho Tạ Kiến Vinh, nhưng trong mắt cô bây giờ, ngoài Giang Khắc ra, ai cũng như ai cả thôi.

Cố Yên Nhiên khẽ gật đầu, "Cảm ơn anh đến tham gia lễ mừng tốt nghiệp của em, anh Minh Chiếu đang ở sảnh tầng hai, anh qua đó tìm anh ấy nhé."

Tạ Kiến Vinh cười thật thà, "Anh tìm tảng băng di động đó làm gì. Tiểu Nhiên, hôm nay em đẹp quá!"

Đột nhiên bị khen, Cố Yên Nhiên có chút sững sờ, Lâm Hiểu Nhan cảm thấy nguy cơ thay Giang Khắc, lại không biết chen lời thế nào, luống cuống khẽ đẩy Lục Diên Lễ.

Lục Diên Lễ thở dài trong lòng, thầm nghĩ, chỉ những lúc thế này hai người mới nhớ đến tôi đúng không?

Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Diên Lễ lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, nhảy ra chặn bước chân của Tạ Kiến Vinh, "Anh Tạ, lâu lắm không gặp, anh còn nhớ tôi chứ?"

"Anh là?"

Tạ Kiến Vinh khẽ cau mày, có hơi không vui khi chuyện tốt bị Trình Giảo Kim từ đâu nhảy ra phá đám.



"Tôi là Lục Diên Lễ, sinh viên năm ba trường cảnh sát... Tính ra, anh Tạ là đàn anh của tôi đấy!"

"Ô... Là Diên Lễ đó à, nếu không có chuyện gì thì..."

"Ngưỡng mộ đại danh anh Tạ dã lâu, hiểm khi có dịp gặp mặt, nhất định phải mời anh hai chén. Nào nào, hướng này."

Lục Diên Lễ lôi kéo Tạ Kiến Vinh đến bàn rượu, Lâm Hiểu Nhan lo lắng Lục Diên Lễ vì đối phó Tạ Kiến Vinh mà uống quá chén, sau khi nói thêm vài câu thì bất an chạy theo.

Đợi Lâm Hiểu Nhan đi khuất, Cố Yên Nhiên cảnh giác quan sát xung quanh, xác định không có ai để ý, lẳng lặng trốn đến vườn hoa sau nhà.

"Hít hà..." Không khí lạnh lẽo mà trong lành của buổi đêm phả vào mặt, khiến Cố Yên Nhiên có cảm giác như được sống lại. Cô đưa tay giật phắt hai cúc áo trên của cổ áo ra, cần thận cảm nhận từng đợt se lạnh lướt qua gò má.

Âm thanh ổn ào trong sảnh tiệc như bị khóa chặt. Cả vườn hoa chìm vào tĩnh lặng, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng nhạc và tiếng nói chuyện, chạm chén.

Bỗng có một bóng đen phủ lên người Cố Yên Nhiên, bóng đen cao lớn, đĩnh đạc, như muốn nuốt trọn thân hình nhỏ bé của cô. Trong mắt Cố Yên Nhiên xẹt qua tia hoảng hốt, vội ngước mắt nhìn chủ nhân bóng đen kia.

Ngay khi chạm mắt, ký ức xa xưa ùa về. Tròn ba năm, đôi mắt ấy vẫn sáng ngời như năm nào, chỉ là hình bóng cô phản chiếu trong đôi mắt ấy càng thêm rõ ràng, càng thêm nóng bỏng.

Chưa để Cố Yên Nhiên kịp phản ứng, Giang Khắc đã sát lại gần. Khuôn mặt điển trai nam tính đột nhiên phóng đại, dọa Cố Yên Nhiên lùi về sau vài bước. Ai ngờ Giang Khắc cường thế vòng tay qua eo cô, cánh tay hơi dùng sức, đem cả người cô ôm vào trong lòng. Cố Yên Nhiên cảm giác có thứ gì đó lướt qua môi mình, lành lạnh, như chuồn chuồn lướt nước.