"Hiểu Nhan, cậu đến rồi."
Thấy người đến, Cố Yên Nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười mười phần chân thật, không hề có ý giả dối nào.
Lục Diên Lễ bất đắc dĩ đứng chẳn trước hai cô gái, ai oán mở miệng: "Mừng tốt nghiệp, Yên Nhiên."
Nửa năm trước, vì có sự trợ giúp của Cố Yên Nhiên, chưa cần đến lúc có chỗ đứng, Lục Diên Lễ đã thành công vạch mặt lão cha sói mắt trắng, trả thù cho mẹ mình. Mẹ kế Lục Diên Lễ thấy tình thế không ổn, lập tức lên kế hoạch bắt cóc Lâm Hiểu Nhan, ai ngờ người bà ta thuê đến còn chưa chạm được cọng tóc trên đầu Lâm Hiếu Nhan, đã bị Triệu Vương năm vùng bắt lại.
Vì chuyện đó, ngoài áy náy với Lâm Hiểu Nhan ra, Lục Diên Lễ còn nợ cô ân tình. Lâm Hiểu Nhan tốt lắm, thường xuyên dùng chuyện này làm lý do đến thăm cô. Chỉ cần là ngày nghỉ, đều hận không thể mọc thêm mấy cái chân chạy đến Cố gia.
Vì vậy, thời gian hẹn hò riêng tư giữa Lâm Hiểu Nhan và Lục Diên Lễ ít hẳn.
Lục Diên Lễ có oán, lại không có lý do chính đáng ngăn cản.
Càng nghĩ, Lục Diên Lễ càng cảm thấy bất bình, khuôn mặt tối sầm lại, thêm khí chất nghiêm nghị được rèn luyện trong trường cảnh sát, thành công dọa lui mấy tên đàn ông có ý định ngo ngoe tới gần.
Đợi người dần tản đi, Lâm Hiểu Nhan lôi kéo Cố Yên Nhiên đến góc khuất, thì thầm hỏi: "Kỳ hạn ba năm sắp tới, cậu nhận được tin gì của đồng chí Giang chưa?"
Cố Yên Nhiên ủ rũ lắc đầu, "Chưa... lần cuối cùng Triệu Vương truyền tin đến, nói rằng anh ấy đang nhận một nhiệm vụ đặc biệt, vì tính chất nhiệm vụ, thông tin truyền về bị cao tầng che giấu, chính Triệu Vương cũng không hiểu rõ tình hình."
Nói xong, Cố Yên Nhiên thở dài, Lâm Hiểu Nhan cũng thở dài.
Cô ấy tự trách chính mình vô dụng, không thể giúp bạn mình lúc khó khăn. Tính ra, số lần Cố Yên Nhiên giúp mình sắp vượt quá hai bàn tay, thế mà cô ấy vẫn chưa làm gì có ích giúp Cố Yên Nhiên cả.
Nhưng nếu để Lâm Hiểu Nhan biết, mai sau khi cô ấy trở thành chủ nhiệm bộ giáo dục, đã trả lại Cố Yên Nhiên không ít, thậm chí nhiều gấp đôi ân tình, có lẽ sẽ không cảm thấy bản thân vô dụng nữa.
Vì dù sao, trên người cô ấy mang ánh sáng nữ chính, ở phương diện sự nghiệp, đúng là như hổ thêm cánh, thẳng tắp bay cao.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Tiểu Nhiên, cuối cùng cũng tìm thấy em rồi! Ôi, Hiểu Nhan cũng ở đây đó à, đúng là hai vì tinh tú sáng nhất đêm nay!"
Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên không hẹn mà cùng cảm thấy cạn lời. Đây là Tạ Kiến Vinh, đồng nghiệp của Cố Minh Chiếu, làm người nhiệt tình, hào sảng, miệng dẻo quẹo không khác kẹo kéo là bao, mặc dù hai cô cảm thấy
Tạ Kiến Vinh không đến mức đáng ghét, nhưng thấy hắn phiền...
Cố tình, cha mẹ Cố và Cố Minh Chiếu đều rất vừa ý hắn ta, cảm thấy hắn ta suy nghĩ thông thoáng, chịu được cái miệng độc của Cố Yên Nhiên, thêm nữa nhà họ Tạ và nhà họ Cố ở trong cùng một đại viện, nếu hai nhà kết thân, cha mẹ Cố cũng dễ dàng qua lại thăm con gái.
Nhưng điều khiến bọn họ ưng ý nhất ở Tạ Kiến Vinh, cũng không phải tính cách và năng lực của hắn, mà là gia thế môn đăng hội đối và đôi cha mẹ thông tình đạt lý, khéo hiểu lòng người của Tạ Kiến Vinh.
Mặc dù Lâm Hiểu Nhan kiên trì chèo thuyền của Cố Yên Nhiên và Giang Khắc, nhưng không thể không thừa nhận, Tạ Kiến Vinh là chàng rể hoàn hảo.