Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 10




Lộ Ý Trí ôm Đô Đô vào trong lòng, chọc bé mấy câu, bé mập vui đến sắp không tìm được phương hướng.

Chơi một lát không hiểu sao xe của Lộ Ý Trí bị bé để ý, a a hai tiếng giơ cái tay mũm mĩm ra chỉ xe rồi như trẻ con học đòi làm người lớn vỗ cánh tay Lộ Ý Trí.

Lô Ý Trí bây giờ đã hiểu ý bé, không cần Cảnh Thời phiên dịch.

"Muốn ngồi?"

Đô Đô hơi xấu hổ, vùi gương mặt mũm mĩm của mình vào bả vai anh cọ cọ.

Lộ Ý Trí bật cười, bế bé ngồi vào ghế lái, cho phép Đô Đô dùng cân nặng của mình đè lên vô lăng, không nói gì bé.

Cảnh Thời rất lo lắng bé mập làm hư siêu xe của Lộ Ý Trí, đóng gói bán cậu và Đô Đô cũng đền không nổi.

"Đô Đô, con cẩn thận chút, đừng làm hư xe chú."

Đô Đô ngẩng mặt nhìn cha, rồi lại nhìn Lộ Ý Trí.

Lộ Ý Trí sờ đầu bé, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu Đô Đô, sẽ không hư."

Lúc này Đô Đô có thêm tự tin, tăng thêm sức lên vô lăng, còn lấy ngón tay nhỏ ngắn mũm mỉm móc chữ cái ở giữa.

Hơn nữa còn móc đến quên mình, không hề quan tâm cha ruột đáng thương của bé.

Đợi một lát, Cảnh Thời hết kiên nhẫn, cậu thò nửa người vào trong xe, hai tay bắt lấy bé mập.

Nhưng bé mập đang chơi rất vui, lại có Lộ Ý Trí im lặng ủng hộ, có thể nghĩ ra bé sẽ dùng bao nhiêu sức để vùng vẫy, Cảnh Thời không dùng sức là đè không được bé.

Đô Đô vểnh mông, ủn ủn chui vào trong, rất nhanh đã để bé bò vào ghế phụ.

Bé ngồi ngay ngăn ở đó, cười hi hi gọi: "Cha."

Cảnh Thời vốn tóm bé, bây giờ bé mập đã tuột khỏi tay, cậu không có chỗ chống đỡ, chỉ có thể nằm sấp vào trong.

Vừa vặn nằm sấp trên đùi Lộ Ý Trí.

Cảnh Thời bị bé làm tức đến choáng đầu, nhưng tư thế này không dễ phát huy, cậu tính lui người ra đổi bên khác bắt người.

Kết quả dùng sức quá nhiều, sau ót đụng phải mui xe, phát ra một tiếng 'đùng', rất dọa người.

Cảnh Thời bị đụng ngốc, vỏ xe của Lộ Ý Trí sao cứng thế chứ.

Lộ Ý Trí cách cậu gần nhất, ngay tức thì thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Thấy sao rồi?"

Cảnh Thời còn hơi mông lung, đầu óc vù vù, Lộ Ý Trí đưa tay ấn vào chỗ cậu bị đụng, bình tĩnh nói: "Đi bệnh viện khám thử."

Cảnh Thời nhanh chóng đè tay anh: "Không cần, không sao."

Chỉ đụng một cái, không phải chuyện gì lớn.

Đô Đô vừa thấy cha bị đụng, bị dọa hết hồn, bé muốn bò qua xem thử, nhưng Cảnh Thời đang nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí, căn bản không chừa không gian trống cho bé.

"Cha cha."

Đô Đô sốt ruột gọi liên tiếp mấy tiếng.

"Không sao Đô Đô, đừng sợ."

An ủi Đô Đô xong, Cảnh Thời xấu hổ phát hiện mình còn đè tay Lộ ý Trí, cậu nhanh chóng buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Lộ Ý Trí không để ý, anh không buông tay ra, nhẹ nhàng dùng sức ấn chỗ đó.

"Đau không?"

Thực ra có hơi đau, nhưng Cảnh Thời không muốn chuyện bé xé ra to dọa Đô Đô, càng huống chi không cẩn thận đụng vào đầu không phải chuyện vẻ vang gì.

"Không đau nữa."

Lộ Ý Trí lại ấn xuống, Cảnh Thời lập tức cau mày.

Đô Đô chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Cảnh Thời, nước mặt từng giọt từ trong hốc mắt tuôn ra: "Cha cha."

Cảnh Thời nhanh chóng bế bé, nhưng Lộ Ý Trí động tác nhanh hơn, Đô Đô được anh bế lên đùi.

Đô Đô lập tức giơ tay ra, Cảnh Thời bế lấy bé.

"Đừng khóc nữa, cha không đau."

Đô Đô nức nở sụt sịt: "Cha."

"Thật sự không đau, do cha không cẩn thận đụng phải, không có quan hệ gì với Đô Đô."

Khó lắm mới dỗ xong Đô Đô dừng chảy nước mắt, lúc này Cảnh Thời mới phát hiện, Lộ Ý Trí không biết đứng bên xe nhìn họ từ lúc nào.

Nhớ đến vừa rồi Lộ Ý Trí hình như cũng rất căng thẳng, cậu còn nói đùa: "Ngài Lộ, xe của anh thật cứng."

Trong mắt Lộ Ý Trí lại không có tí vui vẻ nào, anh đi qua lại lần nữa đưa tay ấn sau ót Cảnh Thời, giọng điệu càng lạnh hơn: "Nổi lên cục u rồi, phải chườm lạnh."

Cảnh Thời không để ý lắm, tùy tiện nói: "Lát nữa tôi chườm đá lạnh."

Tuy nói thế, nhưng nhìn nét mặt cậu thì biết, đoán chừng về rồi sẽ quên mất.

Lộ Ý Trí ngập ngừng: "Tôi có thể lên uống ly nước không?"

Tuy có hơi kì lạ, nhưng Cảnh Thời không có lý do từ chối người ta, huống chi trong lòng còn có bé mập nhiệt tình, sớm đã thay cậu đồng ý.

Trải qua chuyện vừa rồi, Đô Đô gần như trở nên rất dính Cảnh Thời, hận không thể nằm luôn trong lòng Cảnh Thời không xuống.

Cảnh Thời thấy bé vừa rồi bị dọa, rất bao dung bé, nhưng có vài chuyện thật sự không tiện cho lắm.

Ví dụ cởi giày.

Cảnh Thời muốn cúi người xuống cởi dây giày, nhưng Đô Đô chết sống không chịu xuống, Cảnh Thời đang muốn dùng vẻ mặt nghiêm khắc dạy dỗ bé, Lộ Ý Trí đã cúi xuống.

Anh không làm gì, chỉ giúp cậu tháo dây giày, sắc mặt bình tĩnh như làm một chuyện hết sức bình thường, nhưng Cảnh Thời bị anh dọa hết hồn.

"Ngài Lộ...."

"Được rồi, cởi đi."

"...."

Đô Đô nhìn thấy màn này, nhớ ra bé cũng mang giày, bèn vung vẩy bàn chân mũm mĩm của mình, may mà Cảnh Thời kịp thời nhìn thấy, đè bé lại.

Sau khi đi vào càng kì dị hơn.

Lúc Lộ Ý Trí vào cửa, căn bản không nhắc đến chuyện uống nước, nhưng lại nhắc nhở cậu hai lần:

"Chườm lạnh."

Lần đầu Cảnh Thời muốn giả vờ không nghe thấy, nhưng lần thứ hai thì không được, vì Lộ Ý Trí nhìn vào mắt cậu nói.

Cảnh Thời không hiểu lắm, nhưng nghĩ đến mình đụng vào xe người ta, có lẽ anh sợ xảy ra chuyện.

Thôi được, dù sao cũng không tốn công.

Nhưng đợi cậu bọc đá đi ra, Lộ Ý Trí lại nhận lấy, đoạn tuyệt tất cả khả năng cậu qua quýt lấy lệ.

Lộ Ý Trí ngồi phía sau cậu, khoảng cách cực gần, tư thế này giống như cả người cậu được đối phương ôm vào lòng.

Cảnh Thời chỉ có thể dựng thẳng sống lưng, nhưng không biết do ngồi quá mệt hay thời tiết quá nóng, toàn bộ lưng cậu đều nóng lên.

"Có hơi sưng."

Bỗng thanh âm trầm thấp của Lộ Ý Trí vang lên bên tai, Cảnh Thời bất giác co rúm lại, lỗ tai đỏ lên.

Tiếp theo hai người đều không nói chuyện nữa, trong đầu Cảnh Thời chỉ có một suy nghĩ--

Hơi thở người đàn ông này thật độc đoán!

*

Ngày hôm sau, lúc Cảnh Thời mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là sau ót hơi lạnh.

Phản ứng thứ hai là không thấy Đô Đô, bé mập tối qua nằm trong lòng cậu không thấy tung tích.

Nhưng kết hợp hai cái lại với nhau thì rất rõ ràng, e rằng sau ót lạnh không thoát khỏi quan hệ với bé mập.

Cậu không động đậy, muốn xem thử bé mập đang làm gì.

Đợi một lát, sau ót lại nổi lên một trận gió lạnh, rất yếu, thỉnh thoảng còn trộn lẫn tiếng vù vù, giống như phối âm.

Cảnh Thời rất vui, làm cả buổi, hóa ra Đô Đô đang thổi cho cậu.

Trước đây mỗi lần Đô Đô có va chạm, Cảnh Thời sẽ thổi cho bé, không ngờ bé sẽ nhớ kĩ.

Bé con rất hiếu thuận.

Cảnh Thời động đậy, luồn gió lạnh phía sau lập tức ngừng lại, đợi thêm một lát, Cảnh Thời mới xoay qua, ôm Đô Đô vào lòng, cười nói: "Sao Đô Đô lại chạy đến phía sau cha, thiếu chút nữa tìm không thấy."

Đô Đô cười ha ha, vui sướng chui vào lòng cha.

Cười giỡn ầm ĩ một trận, Cảnh Thời sờ đầu bé, hôn bé: "Đô Đô vừa rồi đang thổi cho cha sao?"

Đô Đô a một tiếng, ngước mặt lên nhìn đỉnh đầu cha, dường như đang hỏi cậu đỡ hơn chưa.

Cảnh Thời lại hôn bé: "Cảm ơn Đô Đô, may mà có Đô Đô, cha bây giờ không đau nữa."

Đô Đô nghe hiểu, mặt mày cười vui vẻ.

Cảnh Thời rất cảm động, nuôi đứa nhỏ này tuy nhọc lòng phí sức, nhưng cũng rất vui vẻ.

Trưa hôm sau, người phụ trách khu vui chơi đích thân dẫn mấy nhân viên đến đưa đồ ăn cho họ, nói họ làm việc vất vả.

Vốn cho rằng chỉ ngon hơn cơm hộp một chút, nhưng cầm vào tay mới phát hiện, đây là cơm dinh dưỡng, hơn nữa mức độ vô cùng phong phú.

Có người ôm ba hộp cơm, hết sức lo lắng: "Đây không phải bữa cơm cuối cùng chứ, sếp sắp đuổi chúng ta?"

Nhân viên cũ cũng chưa từng thấy cảnh này, nhưng bình tĩnh hơn người mới: "Nói lung tung gì đó, muốn đuổi cũng không cần bỏ ra khoản tiền lớn như vậy."

Mọi người nhìn ba hộp cơm ngay ngắn trong tay mình, ngậm miệng.

Hình như...đúng là vậy thật.

Cảnh Thời đè xuống cảm giác kì lạ trong lòng, ôm hộp cơm đến vị trí cũ ăn cơm, mỗi lần ăn cậu sẽ gọi video với Đô Đô, vì sợ ồn đến đồng nghiệp, bình thường cậu sẽ tìm một góc hẻo lánh.

Vừa mở điện thoại ra, người phụ trách đi qua, trong tay còn cầm hai hộp, nhìn quy cách hiển nhiên còn ngon hơn cơm nhân viên rất nhiều.

Cảnh Thời cho rằng đó là cơm của người phụ trách, kết quả người ta đi qua đặt hai hộp cơm đến trước mặt cậu, thậm chí còn mở ra--giúp cậu.

"Cảnh Thời, gần đây cực khổ rồi, ăn nhiều tí."

Cảnh Thời nhìn hộp cơm đầy bàn, sững sờ nói: "Sếp, tôi ăn không hết nhiều thế."

Nhiêu đây đủ cậu ăn cả ngày.

Người phụ trách vỗ vai cậu, nhiệt tình nói: "Không sao, ăn thoải mái đi, không đủ lại lấy thêm."

Cảnh Thời: "....?"

Chẳng nhẽ vào lúc cậu không hay biết đã cống hiến gì cho khu vui chơi rồi?

Sau khi người phụ trách đưa cơm xong, không những không đi, còn ngồi bên cạnh cười híp mắt nhìn Cảnh Thời.

Cảnh Thời chỉ có thể vùi đầu đau khổ ăn, lúc bụng sắp tròn như Đô Đô mới ăn sạch sẽ năm hộp cơm.

Ăn đến cậu ngốc luôn.

Người phụ trách mới thỏa mãn rời đi.

Cảnh Thời: "...."

Vừa rồi bận ăn cơm, quên gọi video cho Đô Đô, cậu dứt khoát không nghỉ trưa, đi phòng nhi đồng thăm Đô Đô.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Đô Đô ôm người máy nhỏ ngồi chính giữa phòng.

Không giống với lần trước bé ngồi một mình ở một bên, lần này các bạn nhỏ trong phòng đang xoay quanh bên cạnh bé, líu ríu nhiệt tình gọi tên Đô Đô.

Đô Đô mặt đỏ hồng vui vẻ, bé không biết nói chuyện, nhưng cái này không cản trở bé giao lưu với các bạn nhỏ khác.

Cảnh Thời nhìn há hốc mồm, sao bỗng nhiên bé mập lại được yêu thích như thế?