Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 11




Người phụ trách vừa rời khỏi phòng nghỉ ngơi đã gọi điện cho Lộ Ý Trí.

"Chủ tịch Lộ, đã đưa đồ đến, tôi đích thân nhìn ngài Cảnh ăn hết."

Từ trong điện thoại truyền ra giọng nam lạnh lùng: "Ừ."

Nụ cười trên mặt người phụ trách càng tươi hơn: "Chủ tịch Lộ, xin hỏi còn cần tôi làm gì nữa không?"

"Trông kĩ đứa nhỏ."

"Vâng, đồ ngài chuẩn bị đã đưa cho đứa nhỏ rồi..."

Sau khi tắt điện thoại, Lộ Ý Trí lại mở ra wechat liếc nhìn--

Rất tốt, vẫn không nhận được lời mời kết bạn.

*

Buổi chiều không có nhiều du khách, Cảnh Thời và các đồng nghiệp bị điều đi bố trí khu chủ đề.

Sắp tới ngày 1/6 quốc tế thiếu nhi, chủ đề này sẽ kéo dài cả tháng, sau đó là lễ hội của Lộ thị.

Cảnh Thời bỗng nhớ đây là quốc tế đầu tiên từ sau khi Đô Đô sinh ra, không chỉ phải chuẩn bị quà quốc tế thiếu nhi, còn phải chuẩn bị thêm một phần quà sinh nhật 20 tháng 6 cho bé mới được.

Cậu vừa nghĩ vừa làm việc, hoàn toàn không biết có người đứng đằng sau cậu rất lâu.

Đồng nghiệp bên cạnh đẩy Cảnh Thời một cái, nhỏ giọng nói: "Cảnh Thời, đằng sau."

Cảnh Thời sững sờ, lúc này mới xoay người qua, vừa thấy là Lộ Lập Hiên, chân mày lập tức cau lại.

Phản ứng của cậu rơi vào trong mắt Lộ Lập Hiên.

Lộ Lập Hiên hừ lạnh một tiếng: "Cố ý giả vờ không nhìn thấy tôi?"

Cảnh Thời bình tĩnh nhìn gã: "Sau lưng tôi không mọc mắt."

"Gần đây cậu rất cương quyết." Lộ Lập Hiên chế nhạo: "Nhưng không biết có thể kiên trì bao lâu nữa."

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tôi có một chuyện cần giúp, thấy cậu rất thích hợp."

Nói đến đây, Lộ Lập Hiên lấy ra một tờ giấy từ trong túi, run run: "Lãnh đạo các cậu đã đồng ý."

Cảnh Thời nhìn xung quanh đều là nhân viên, ngay cả người phụ trách cũng không có, thấy bọn họ đối chọi gay gắt, mọi người bị dọa không dám nói chuyện.

Cậu đương nhiên không thể nói ra câu: "Cậu tìm người khác đi."

Càng huống chi, dù nói cũng không có tác dụng, Lộ Lập Hiên rõ ràng đến làm khó cậu, cậu không muốn làm lớn chuyện rồi mất việc.

"Chỗ nào?"

Thấy thái độ cậu hòa hoãn, Lộ Lập Hiên nhếch khóe miệng: "Không xa, ở chỗ lễ hội."

Ở khu đối diện không xa, chẳng qua Đô Đô không nhìn thấy cậu.

Còn may mấy hôm nay Đô Đô đã thích ứng, bây giờ chơi rất vui với bạn nhỏ khác, không cần lo lắng cho bé quá nhiều.

Hơn nữa chắc bé giờ này còn đang ngủ.

"Được, tôi đi với cậu."

Đồng ý đi, nên Cảnh Thời đã làm xong tâm lý chuẩn bị, lúc Lộ Lập Hiên dắt cậu vào kho, trong lòng cậu rất bình tĩnh.

Cảnh Thời không ngừng chuyển đồ nặng trong nhà kho cho đến khi tan làm, nước cũng không uống được mấy hớp.

Lúc đi ra, hai cánh tay bắt đầu run rẩy, phần cổ còn bị xước một vệt máu nhỏ.

Quần áo trên người dơ không thể nhìn nổi.

Cảnh Thời không dám dùng bộ dạng này đi đón Đô Đô, cậu cố ý đi tắm rửa, xử lý đơn giản vết thương phần cổ rồi mới đi phòng nhi đồng.

Mỗi ngày cha đều đúng giờ đi đón bé, chậm rãi Đô Đô cũng nuôi thành thói quen, đến giờ, bé thu dọn túi, đeo trên lưng.

Trong tay ôm bình sữa, ngay ngắn ngồi trên băng ghế nhỏ chỗ cửa chờ cha lên đón.

Nhưng hôm nay đợi hoài vẫn chưa thấy cha đến, bé ngồi không nổi nữa, lắc lư thân thể đi về phía cửa.

Dì nào dám để bé đi ra, nhanh chóng dỗ dành: "Đô Đô đừng đi, cha sắp đến rồi."

Ngón tay của Đô Đô chỉ bên ngoài: "Cha."

"Dì gọi điện hỏi cha, Đô Đô đừng gấp."

"Dạ."

Lúc dì gọi điện, trùng hợp Cảnh Thời đang tắm, không nghe thấy, Đô Đô càng sốt ruột hơn, vặn vẹo người muốn đi tìm cha.

Dì chỉ đành gọi cho người khác.

Lộ Ý Trí dỗ dành Đô Đô mấy câu, hơn nữa đồng ý lát nữa đón bé đi ăn cơm, lúc này mới miễn cưỡng dỗ xong Đô Đô.

Thực ra khi ấy anh đã sắp đến cửa khu vui chơi, cho nên anh đến phòng nhi đồng sớm hơn Cảnh Thời.

Đô Đô vừa thấy anh thì đi qua kéo lấy tay anh, chỉ chỉ bên ngoài: "Cha."

Lộ Ý Trí khom lưng bế bé lên: "Chú mang con đi tìm cha."

Họ gặp nhau tại cửa thang máy, Cảnh Thời vừa đi ra đã nghe thấy bé mập gọi to một tiếng: "Cha."

Hai cánh tay vội vàng giơ ra với cậu, thân thể bé cũng thò ra.

Cảnh Thời nhanh chóng bế bé qua, hai cánh tay hơi kiệt sức, nhưng cậu cố gắng che giấu.

Lộ Ý Trí nhìn động tác của cậu, ánh mắt ngừng lại một lát.

Bé mập bị kinh sợ, nhìn thấy cha rất nhiệt tình, đầu bé dán chặt cổ cha, còn dùng đầu mình cọ lung tung dưới cằm cha.

Cọ một lát còn thấy không hài lòng, liều mạng ngẩng mặt mình lên: "Cha."

Trước mặt Lộ Ý Trí, Cảnh Thời không muốn để ý bé lắm, nhưng miệng bé vểnh quá rõ ràng, muốn phớt lờ cũng không được.

Cuối cùng chỉ đành bắt đắc dĩ đưa mặt qua, cho bé mập hôn lên mặt cậu một cái mới thôi.

Đợi sau khi Đô Đô bình tĩnh lại, Lộ Ý Trí bỗng đưa tay ra, dịu dàng nói: "Đô Đô, để cho chú bế được không."

Đô Đô nhìn anh, rồi nhìn Cảnh Thời, xác định sẽ không mất đi cha, lại nhớ ra chú nói muốn mang mình đi ăn cơm, bèn vui sướng đồng ý.

Sau khi đưa bé mập qua, Cảnh Thời lặng lẽ xoay cánh tay.

Lộ Ý Trí thờ ơ mở miệng nói: "Hôm nay làm gì?"

"Chuyển đồ." Cảnh Thời tránh nặng tìm nhẹ: "Bố trí khu chủ đề."

Lộ Lập Hiên và Lộ Ý Trí là người nhà, nếu cậu nói thật, giống như đang cáo trạng, hơn nữa chưa chắc Lộ Ý Trí sẽ giúp cậu.

Còn không bằng không nói, dù sao cũng không phải chuyện lớn.

Lộ Ý Trí nghe ra sự giấu giếm của cậu, nhưng anh tin tưởng người phụ trách, sẽ không cố ý làm khó Cảnh Thời, nên cũng không lo lắng lắm.

Trời tối đi trên đường không nhận ra, đợi lên xe anh mới nhìn thấy--

"Chuyện gì xảy ra trên cổ cậu?"

Cảnh Thời theo bản năng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Không sao, bị dụng cụ quẹt phải, tôi xử lý rồi."

'Tạch' đèn trên đỉnh xe được mở, ánh đèn xuất hiện đột ngột chói mắt khiến Cảnh Thời hơi nhắm mắt lại.

Trong lòng bỗng lướt qua một tia chột dạ.

Lộ Ý Trí đưa ngón tay thon dài qua, đặt dưới cằm cậu, động tác rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khó phản kháng.

"Ngẩng đầu."

Cảnh Thời chậm rãi ngước mặt lên, lộ ra vết xước đỏ cho Lộ Ý Trí nhìn.

Lộ Ý Trí hơi nghiêng đầu, cúi đầu nhìn một lát, đưa tay ra chạm thử.

Cảnh Thời run rẩy theo bản năng, không phải vì đau, mà vì khoảng cách quá gần, có hơi nhạy cảm.

"Đau?"

"...Không đau."

Ánh mắt Lộ Ý Trí chuyển khỏi chỗ vết thương, nhìn thẳng Cảnh Thời, không biết có phải ảo giác hay không, khoảng khắc ấy Cảnh Thời thế mà từ trong mắt anh nhìn thấy một tia nguy hiểm.

Nhưng lời sau đó anh nói lại bình thường như trước: "Cậu bằng tuổi Đô Đô à?"

Cảnh Thời: "?"

"Mỗi ngày đều bị thương."

"...."

Cảnh Thời cúi đầu nhìn bé mập dựa trong lòng mình, vừa muốn mở miệng phản bác lại phát hiện không đúng lắm.

Vừa rồi cậu chỉ quan tâm nói chuyện với Lộ Ý Trí, không quan tâm Đô Đô, lúc này mới nhớ ra bé vừa rồi hình như yêu tĩnh đến mức không bình thường.

Hóa ra vừa rồi thấy cha và chú bận không rảnh nhìn mình, Đô Đô tranh thủ lấy ra một viên socola tròn từ trong túi, khó khăn lắm mới lột ra được góc vỏ bên ngoài đã bị cha tóm được.

Nhìn thấy socola yêu quý bị cha cướp đi, Đô Đô mếu máo, đáng thương gọi: "Cha."

Cảnh Thời không để ý bé, bé tiếp tục gọi.

"Cha."

Một tiếng rồi một tiếng, khiến người nghe muốn rơi nước mắt.

Lộ Ý Trí không nhẫn tâm lắm: "Hay là để bé liếm một cái."

Cảnh Thời nhéo gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, tức giận nói: "Anh đừng quản nó, đây là chiêu nó hay dùng nhất, mỗi lần muốn ăn socala sẽ dùng một lần."

Tuy nói vậy, Cảnh Thời vẫn lấy viên socola kia ra cho Đô Đô liếm.

Đô Đô rất dễ thỏa mãn, liếm môi mình không nói chuyện.

Đợi sau khi Cảnh Thời lấy lại socola, bé đưa tay ra gọi Lộ Ý Trí: "A a."

Lộ Ý Trí bế bé qua, bé chôn đầu trong lòng người ta, bộ dáng nhỏ bé bị uất ức rất lớn.

Cảnh Thời bị bé chọc tức đến đau đầu.

Lộ Ý Trí thấy cậu xù lông, nhịn cười nói: "Được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, sắp đến rồi."

Cảnh Thời cho rằng anh nói nhà mình, nhưng ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, phát hiện không đúng lắm.

"Chúng ta đi đâu?"

"Đi ăn cơm."

Lúc này Cảnh Thời mới nhớ ra, hôm nay mình chưa ăn cơm tối, vốn không tính ăn, dù sao trưa ăn nhiều thế, bị ép ăn không nổi và chủ động không ăn là hai chuyện khác nhau.

Đều trách đồ ngu Lộ Lập Hiên kia!

Cậu nghiêm túc liếc nhìn mặt Lộ Ý Trí, rất nghi hoặc, rõ ràng đều là người nhà họ Lộ, sao Lộ Lập Hiên lại là cái thứ chẳng ra gì như vậy!

Dáng dấp cũng chả ra sao.

Hay là nói Lộ Ý Trí cũng có mặt khác, nhưng cậu chưa thấy?

Cậu nhìn chằm chằm người ta, nghĩ ngợi lung tung, Lộ Ý Trí ngước mắt nhìn cậu, nhướng mày nói: "Nhìn cái gì?"

Cảnh Thời bị nghẹn, chẳng hề có tâm lý gánh nặng kéo bé mập ra làm lá chắn: "Đô Đô hơi nặng, tôi sợ anh mệt."

Vừa nghe cha nói xấu mình, Đô Đô càng thêm không hài lòng, vặn vẹo người, chỉa mông về phía cha bé.

Sau khi vào phòng riêng của nhà hàng, Đô Đô còn nằm trong lòng Lộ Ý Trí không chịu xuống, Cảnh Thời rất ngại cọ cơm người ta, nhưng bất lực vì bé mập không chịu thua kém, không kéo xuống được.

Cậu tranh thủ Đô Đô không để ý, bế người vào lòng, Đô Đô còn đang vùng vẫy, cậu dứt khoát ấn bé xuống dùng sức hôn lên trán một cái.

"Đô Đô giận cha, phải chăng không cần quà nữa?"

Cậu trước đây từng nói mấy lần, Đô Đô nhớ kĩ, tuy không biết quà là gì, nhưng bé biết là đồ tốt.

Không bao lâu, Đô Đô được cha dỗ xong, 'bỏ qua ghét bỏ trước kia' ăn cơm do cha đút.

Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Ý Trí ngồi đối diện họ, đáy mắt gợn ý cười.