Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 21




Cảnh Thời thay đồ xong đi đón người, Lộ Ý Trí vừa bế Đô Đô từ trên ngựa xuống, Đô Đô vui vẻ lắc lư đầu.

Cảnh Thời vỗ tay với bé, bé mập vừa được đặt xuống đất, đã giang rộng tay chạy về phía cha, lắc lư như chim cánh cụt.

Cảnh Thời chọt mũi bé, cười nói: "Đô Đô nhà chúng ta rất giỏi, biết chạy rồi."

Đô Đô dán vào trong lòng Cảnh Thời cười ngốc.

Lộ Ý Trí đứng đó nhìn họ, trong mắt mang theo ý cười ấm áp.

Cảnh Thời bế Đô Đô lên, bé mập ăn ngon ngủ ngon, cả người đầy thịt, cân nặng ngày càng nặng.

Cậu sờ bụng Đô Đô, chọc bé: "Đô Đô chiều nay ăn gì nhỉ, sao bụng tròn thế?"

Có lẽ Đô Đô cho rằng cha đang khen bé, tay vén áo lên, phơi ra cái bụng tròn vo cho cha bé xem.

"Dì nói chiều nay một mình bé ăn hơn nửa bát dâu tây, còn uống một bình sữa lớn."

Cảnh Thời vỗ mông Đô Đô, mắng nói: "Con là thùng cơm hả?"

Cái này Đô Đô nghe không hiểu, nhưng không trở ngại bé tự động biến nó thành từ hay ho, bé mập vui vẻ lắc lư trong long Cảnh Thời.

Sau khi ăn xong cơm tối, Lộ Ý Trí như mọi khi đưa một lớn một nhỏ về nhà.

Nhưng anh không về chỗ mình, mà về nhà họ Lộ.

Ông cụ đang viết chữ trong phòng sách, nghe nói con trai nhỏ trở về, lập tức trào lên cơn giận.

Gần đây ông cụ vì muốn thấy đứa nhỏ nên dẫn đến mâu thuẫn rất lớn với Lộ Ý Trí.

"Cha chỉ muốn xem đứa nhỏ có dáng vẻ ra sao, con có cần giấu đến mức đó không?"

Lộ Ý Trí bình tĩnh cởi áo khoác và cúc áo sơ mi.

"Con đã nói rồi, đó là con của bạn, không tiện."

Ông cụ tức đến thở gấp: "Con cho rằng cha sẽ tin? Đứa nhỏ đó dáng vẻ giống y chang con!"

Lộ Ý Trí cau mày: "Trên đời này luôn có một vài chuyện trùng hợp."

Có từng xảy ra quan hệ với phụ nữ hay không, chính anh rõ nhất.

Ông cụ còn muốn tranh cãi với anh, nhưng Lộ Ý Trí đã cắt ngang lời ông cụ, hỏi:"Anh cả có nhà không?"

"Ở trên lầu, con tìm nó làm gì?"

"Có chuyện."

Lạnh lùng ném xuống hai chữ, Lộ Ý Trí trực tiếp lên lầu.

Đi đến cửa phòng Lộ Hoằng Nghị, anh còn chưa giơ tay gõ cửa, cửa đã tự động mở ra.

"Tiểu Ý, em về rồi?"

Lộ Ý Trí ánh mắt lạnh lùng nhìn ông, đi thẳng vào chủ đề nói: "Anh cả muốn nói chuyện ở cửa? Cha ở dưới lầu."

Ánh mắt Lộ Hoằng Nghị hơi đổi, nhưng lại nhanh chóng trưng ra nụ cười tươi.

"Em hiếm khi về, anh quá mức kích động, nhanh vào rồi nói."

Bố cục phòng nhà họ Lộ gần giống nhau, chỉ khác biệt ở cách bày biện trong phòng, hiển nhiên Lộ Hoằng Nghị có thiên hướng theo phong cách xa xỉ.

Lộ Ý Trí không hề có hứng thú với những thứ này, anh chỉ nhìn sơ qua rồi ngồi xuống sofa cạnh cửa.

Vẫn không nói lời thừa thải như trước đây: "Anh cả cũng có hứng thú với con của bạn em?"

Một chữ cũng, mang theo hàm nghĩa rất sâu xa.

Vẻ mặt Lộ Hoằng Nghị cứng ngắc một lát, rồi cười nói: "Em hiểu nhầm rồi, do anh thấy ông cụ gần đây sốt ruột sắp nóng hết người, nên thuận tiện thăm dò mấy câu."

"Bao gồm để cho vị kia của Lộ Lập Hiên đi chụp hình?"

"Cái gì?"

Thấy Lộ Hoằng Nghị bộ dáng kinh ngạc, chắc hẳn chuyện này không có quan hệ với ông, hiển nhiên không khác lắm với suy đoán của Lộ Ý Trí.

Anh đứng lên, lạnh lùng nói: "Anh cả, chúng ta là người một nhà, không cần tính kế nhau, đừng khiến người ngoài xem chuyện cười."

Lộ Hoằng Nghị liên tục nói phải.

Lộ Ý Trí nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt Lộ Hoằng Nghị, bước ra đi thẳng xuống lầu.

Ông cụ không hồ đồ, rất nhiều chuyện nhìn rõ ràng hơn người khác, thấy con trai nhỏ đi xuống, cũng không tức giận nữa.

"Con có tính toán của con, cha sẽ không nhúng tay vào, nhưng cha không thể thấy đứa nhỏ sao?"

"Cha, mặc kệ tương lai ra sao, bây giờ đứa nhỏ chỉ là con của bạn con, hy vọng ngài đừng đi quấy rầy cậu ấy."

Lời này nói rất nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý cảnh cáo.

Ông cụ dù tức giận, nhưng không nói gì nữa.

Anh là người suy nghĩ kĩ lưỡng, nhưng khó tránh khỏi có lúc tính toán không chu đáo.

Với Cảnh Thời và Đô Đô, ban đầu chỉ vì anh đã gặp được người có thể gần gũi, chậm rãi, bắt đầu thích, rồi lại đắm chìm vào.

Không ngờ, chỉ vì sự thân thiết của anh, đã mang đến nhiều phiền phức cho Cảnh Thời và Đô Đô.

Anh bảo tài xế lái xe đến dưới lầu nhà Cảnh Thời, thấy ánh đèn trên lầu đã tắt mới quay về.

Sau khi Lộ Ý Trí rời đi, Lộ Hoằng Nghị lập tức gọi điện cho Lộ Lập Hiên, hung hăng mắng một trận.

Mà Lộ Lập Hiên lúc này cũng không biết gì, chỉ có thể hỏi Thiệu Thanh.

Thiệu Thanh rất áy náy: "Hôm nay lúc em đi làm, vô tình nhìn thấy họ, muốn chụp một tấm cho anh xem thử, kết quả không cẩn thận bị ngài Lộ phát hiện."

Y lấy ra điện thoại bị rớt nứt bốn năm đường cho Lộ Lập Hiên xem.

"Em không cẩn thận làm rớt hư điện thoại."

Vốn Lộ Lập Hiên cũng không cảm thấy rất nghiêm trọng, bây giờ nghe Thiệu Thanh nói vì chụp cho gã xem, nào còn tức giận được nữa.

"Không sao, anh mua điện thoại cho em, không phải chuyện gì lớn, lần sau em cẩn thận hơn."

Thậm chí còn cảm thấy Thiệu Thanh làm rất tốt.

Cảnh Thời hoàn toàn không biết những cái này, cậu như thường lệ đi làm việc của mình.

Mấy ngày nay khu vui chơi rất bận, bao gồm phòng nhi đồng cũng tăng thêm rất nhiều đứa nhỏ, đứa nhỏ nhiều đương nhiên sẽ dẫn đến một vài xung đột.

Nguyên nhân bắt đầu từ người máy của Đô Đô.

Người máy vừa biết di chuyển vừa biết nói chuyện, còn biết ca hát, đứa nhỏ nào cũng thích, Đô Đô không phải đứa nhỏ keo kiệt, chỉ cần nói với bé, bé sẽ đồng ý cho người khác mượn chơi.

Vốn người máy đang trong tay một bé gái, Đô Đô rất thích người ta, còn hướng dẫn cách chơi cho chị gái nhỏ, nhưng lát sau có mấy bé trai lớn hơn đến, cho rằng người máy là đồ chơi phòng nhi đồng cung cấp, vừa đến đã đưa tay lấy đi.

Đương nhiên Đô Đô không đồng ý, những người này chưa từng nói chuyện với bé, không phải bạn bé.

Hai bên tranh giành, Đô Đô chưa đến một tuổi, người có tí xíu, lực tay dù mạnh cũng không giành nổi với mấy bé trai lớn hơn bé, không bao lâu bị đẩy ngã trên sàn, người máy nhỏ cũng bị cướp đi.

Các dì nhanh chóng đỡ bé lên, nhưng các dì không thể giúp cướp người máy về, dù sao cũng là con của khách.

Chỉ có thể khuyên nhủ, nhưng người ta đang vui vẻ, nào sẽ đồng ý?

Bé gái vừa rồi bị cứng rắn cướp đồ chơi, trong quá trình giành lấy bị kéo tóc, đau đến khóc lên.

Đô Đô thấy vậy, trở mình bò dậy đi cướp lại, vừa cướp vừa gọi cha, ý nghĩa đây là đồ cha mua cho bé.

Bé không phân rõ do Lộ Ý Trí mua hay Cảnh Thời mua.

Trong lúc rối loạn, Đô Đô bị máy bé trai đẩy ngã mấy lần, ngón tay cũng bị ai đó giẫm, trước đó bé còn có thể nhịn, nhưng lần này quá đau, Đô Đô nhịn không được, cuối cùng chảy nước mắt.

Các dì bị dọa sợ, nhanh chóng gọi cho Cảnh Thời, nhưng Cảnh Thời đang bận, không nghe thấy chuông điện thoại, hai dì không hề do dự, gọi thẳng cho Lộ Ý Trí.

Điện thoại vừa thông đã nghe thấy Đô Đô bên kia đang khóc, Lộ Ý Trí vừa nghe điện thoại, vừa bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Các thư kí bị dọa hết hồn, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết sếp xưa nay luôn bình tĩnh không giống ngươi thường đã xảy chuyện gì.

Lâm Hướng Văn nhanh chóng đuổi theo, đợi Lộ Ý Trí tắt máy mới mở miệng: "Sếp, đã xảy ra chuyện gì?"

"Đô Đô bị thương."

"Cái gì?"

Bên khu vui chơi đã phái người đi tìm Cảnh Thời đến, Cảnh Thời vừa nghe Đô Đô bị người giẫm, không kịp xin nghỉ đã đi lên lầu.

Đến càng gần, tiếng khóc của Đô Đô càng thêm rõ ràng, Cảnh Thời đi càng nhanh hơn, rồi đổi thành chạy

Thật ra đây chỉ là ảo giác của cậu, Đô Đô khóc mệt, đang nằm sấp trong lòng dì nhỏ giọng nức nở.

"Đô Đô?"

Đô Đô quay đầu nhìn cha, rất tủi thân, đôi mắt to lập tức trào ra nước mắt, Cảnh Thời nhanh chóng bế bé qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Các dì tỉ mỉ kể lại chuyện vừa rồi với cậu, này cũng tính do các dì làm việc không tốt, nên sau khi kể xong liền xin lỗi Cảnh Thời.

"Không sao, lát nữa tôi mang bé đi bệnh viện khám thử."

Đô Đô đưa tay đến trước mặt Cảnh Thời, tủi thân gọi: "Cha, cha."

Cảnh Thời vừa vào cửa đã nhìn, chắc chắn không có chuyện gì lớn, nhưng Đô Đô đưa qua, cậu vẫn giúp bé thổi tay bé.

"Đô Đô ngoan, đừng khóc nữa, cha mang con đi khám bệnh."

Trên đường đi bệnh viện, Lộ Ý Trí gọi đến, chỉ hỏi đi bệnh viện nào thì tắt máy.

Hai bên gần như cùng lúc đến bệnh viện, Đô Đô vốn không khóc nữa, nhưng vừa thấy Lộ Ý Trí lại tủi thân, vừa khóc vừa giơ bàn tay mũm mĩm qua.

Lộ Ý Trí cẩn thận nhìn rồi nói: "Đô Đô đừng khóc nữa, một lát nữa sẽ hết đau."

Nhưng Đô Đô dường như vẫn rất tủi thân.

Cảnh Thời nhìn mà buồn cười, nhắc nhở nói: "Bé muốn anh giúp bé thổi, lại xót bé hơn nữa."

Trong mắt Lộ Ý Trí lóe lên ý cười, rồi thật sự cúi đầu thổi mấy cái cho Đô Đô.

Vốn Cảnh Thời muốn châm chọc, nhưng thấy Đô Đô bộ dáng đáng thương, cuối cùng nhịn xuống, nắm lấy tay kia hôn hôn.

Đô Đô lại nhìn Lộ Ý Trí, Lộ Ý Trí cũng hôn hôn, cuối cùng bé mới ổn định lại.

Sau khi khám xong, xác thực không có chuyện gì lớn, nhưng có thể sẽ đau mấy ngày.

Cảnh Thời nhéo cằm nọng của Đô Đô, cười nói:"Còn nhỏ đã biết đánh nhau với người ta, bây giờ hay rồi bị người ta giẫm."

Đô Đô nghe không hiểu, vẻ mặt vô tội gọi: "Cha."

Cảnh Thời hôn hai cái lên gương mặt mũm mĩm của bé: "Được rồi, cha đưa con về nhà."

Vừa rồi người phụ trách gọi điện thoại, nói một đống lời hay, bao gồm phụ trách tiền thuốc các thứ của Đô Đô, rồi lại cho Cảnh Thời nghỉ hai ngày.

Vốn Cảnh Thời muốn từ chối, mấy hôm nay thật sự rất bận, luôn xin nghỉ cũng là gánh nặng với các đồng nghiệp, nhưng nghĩ Đô Đô vừa mới khóc lớn, cậu lại có hơi mềm lòng.

Lộ Ý Trí thờ ơ hỏi một câu: "Ngày 20 là sinh nhật Đô Đô?"

Cảnh Thời ừ một tiếng, vừa rồi bác sĩ hỏi, cậu liền nói, Lộ Ý Trí ở bên cạnh chắc hẳn nghe thấy.

"Đô Đô muốn quà gì?" Lộ Ý Trí nhéo bàn tay mũm mĩm của Đô Đô rồi nói với bé.

Đô Đô bị di chuyển lực chú ý, cười vui vẻ mấy tiếng.

"Không cần tặng quà cho bé."

Lộ Ý Trí nhìn Cảnh Thời, bỗng cười nói: "Tết thiếu nhi đã qua, không cần lo lắng."

"...."