Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại

Chương 22




Vì để Đô Đô tạm thời quên đi chuyện bị giẫm, Cảnh Thời tính dắt bé đi xem phim hoạt hình mới chiếu.

Lần trước vô tình nhìn thấy trailer phim, hình như bé mập rất thích.

Vốn cho rằng Lộ Ý Trí sẽ trở về đi làm, nhưng dường như đối phương không có ý định rời đi, có vẻ rất thong thả.

Cảnh Thời chủ động nói: "Ngài Lộ, tôi muốn dắt Đô Đô đi xem phim, anh muốn đi chung không?"

Lộ Ý Trí nhìn cậu, bình thản gật đầu.

Nhớ lại vừa rồi anh nói đùa với mình, Cảnh Thời nói thêm một câu: "Phim hoạt hình á."

Lộ Ý Trí nhếch môi, thản nhiên nói: "Nếu cậu ngủ quên, tôi sẽ phụ trách bế cậu về."

Cảnh Thời: "...."

Cậu không chịu thua kém: "Nếu anh ngủ, tôi bế không nổi anh."

Lộ Ý Trí nhướng mày: "Khá đáng tiếc nhỉ?"

Cảnh Thời: "...."

Thấy cậu nghẹn lời, Lộ Ý Trí buồn cười bế Đô Đô lên, gãi cằm nọng của bé, cười nói: "Đô Đô, con nói với cha, chú sẽ không ngủ quên."

Đô Đô vùi đầu vào lòng anh, lắc lư thân thể, vô cùng vui vẻ.

Thấy bé tạm thời quên đau, Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm.

Cậu kéo bàn tay không bị thương của Đô Đô, trả lời: "Đô Đô, con nói với chú, chú ngủ rồi cha cũng không ngủ."

Lộ Ý Trí đụng chán Đô Đô, nhỏ giọng nói: "Đô Đô, cha của con rất ấu trĩ."

Cảnh Thời tức giận đuổi đánh Lộ Ý Trí, hai lớn một nhỏ reo rắt từng tiếng cười vui vẻ trên đường.

Đô Đô rất vui, mắt to nhìn cha một lát, rồi lại nhìn chú một lát, cười ha ha không ngừng.

Quậy một lát, Lộ Ý Trí kéo Cảnh Thời lại: "Được rồi, đừng chọc bé nữa, sắp cười như đồ ngốc rồi."

Vừa khéo đi qua ngã tư, Lộ Ý Trí liền không buông tay, trực tiếp kéo Cảnh Thời đi qua đường dành cho người đi bộ.

Lúc đầu Cảnh Thời không nhận ra, đợi sắp đi xong mới phát hiện, cậu cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm lấy của mình, lại nghiêng đầu nhìn sườn mặt bình thản của Lộ Ý Trí, cảm thấy có lẽ do cậu nghĩ nhiều.

Qua đường xong, Lộ Ý Trí vẻ mặt tự nhiên buông tay ta, Cảnh Thời càng thêm chắc chắn.

Họ chọn một rạp chiếu phim gần đây, chỉ cần đi năm phút là đến.

Đi vào sảnh rạp chiếu phim, ánh mắt bốn phương tám hướng dồn dập đổ dồn về phía họ, hai người đàn ông cao lớn đẹp trai, cộng thêm một bé con mũm mĩm đáng yêu, mặc kệ ở đâu cũng là tiêu điểm trong đám người.

Cảnh Thời chọt cánh tay Lộ Ý Trí, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lộ, anh khiêm tốn chút đi."

Lỡ bị người nhận ra, phim này chắc không xem được nữa.

Lộ Ý Trí vẻ mặt vô tội: "Khiêm tốn thế nào?"

Cảnh Thời đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện chỉ cần người này tồn tại, hình như không thể khiêm tốn được, vì thế dứt khoát nói: "Anh dắt Đô Đô tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, che mặt lại."

Lộ Ý Trí: "...."

"Nhất định phải thế sao?"

Cảnh Thời lòng dạ sắc đá: "Nhất định."

Lộ Ý Trí rất phối hợp, bế Đô Đô tìm vị trí, Đô Đô mờ mịt, bé quay đầu nhìn Cảnh Thời, gọi lanh lảnh một tiếng:

"Cha!"

Có lẽ do vừa rồi cảm xúc dâng cao, thanh âm gọi cha của Đô Đô rất to.

Nhìn bằng mắt thường có thể nhìn thấy, tầm mắt xung quanh càng nóng bỏng hơn.

Cảnh Thời hận không thể che mặt mình lại, cậu nhéo bàn tay mũm mĩm của Đô Đô, đè thấp thanh âm nói: "Đô Đô ngoan, chỗ này không thể nói lớn tiếng, con theo chú ngồi một lát, cha đi mua vé."

Đô Đô vẻ mặt nghiêm túc ngoan ngoãn gật đầu.

Đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Lộ Ý Trí, Cảnh Thời bất lực đẩy anh.

"Đi nhanh."

Rồi tự mình chạy trước.

Lộ Ý Trí cười cười, bây giờ Cảnh Thời đối với anh đã có sự thay đổi rất lớn, không còn gọi ngài Lộ xa cách như trước kia.

Anh sờ đầu Đô Đô, ôm chặt bé hơn.

Cảm giác khá tốt.

Cảnh Thời mua vé xem phim xong, thuận tiện mua một hộp bắp rang, phòng ngừa lát Đô Đô vào đó sẽ quậy, dùng nó chặn miệng bé.

Lộ Ý Trí thật sự phối hợp, thế mà tìm một góc, Cảnh Thời tìm một vòng mới thấy.

Nhưng dù thế, Lộ Ý Trí vẫn bị nhận ra.

Lúc Cảnh Thời đi qua, Lộ Ý Trí đang nói chuyện với một người đàn ông, nói chính xác hơn, là người đàn ông kia nói chuyện, Lộ Ý Trí cúi đầu, bộ dáng thờ ơ.

Đô Đô xoay chuyển đôi mắt to nhìn khắp nơi, cho nên bé là người đầu tiên phát hiện cha đi qua, có lẽ bé còn nhớ lời cha vừa nói nên không lên tiếng, nhưng rất vui vẻ nhún hai cái.

Lộ Ý Trí ngẩng đầu phát hiện Cảnh Thời, không biết anh nói gì với người đàn ông kia, người đàn ông rời đi rất nhanh.

Lúc này Cảnh Thời mới đi qua.

Đô Đô nhìn chằm chằm bỏng ngô trong tay Cảnh Thời, thấy cha nhìn qua bèn tự giác há miệng đến to nhất.

Cảnh Thời buồn cười chọn một hạt không có vỏ đút vào trong miệng bé.

Lộ Ý Trí cũng nhìn cậu chằm chằm, vì anh và Đô Đô y chang nhau, nên giờ phút này có hơi giống phiên bản khi Đô Đô lớn.

Cảnh Thời đẩy hộp bỏng ngô qua.

Lộ Ý Trí y như tên vô lại, mở mắt nói mò: "Tay không còn sức."

Nể mặt anh vừa rồi rất phối hợp, Cảnh Thời không vạch trần anh, nhưng lúc chọn bỏng ngô cố ý chọn một hạt rất cứng.

Lộ Ý Trí cau mày ăn không được.

"Ăn ngon không?"

"Ăn không ngon."

Cảnh Thời lại chọn một hạt đút cho Đô Đô: "Đô Đô ngon không?"

Đô Đô gật đầu.

"Anh nhìn Đô..ưm."

Vừa nói được một nửa, cậu bị Lộ Ý Trí nhét một hạt vào trong miệng, nhưng con người Lộ Ý Trí khá 'rộng lượng' tìm cho cậu một hạt mùi vị còn khá ổn.

Tranh thủ cha và chú đang giao chiến anh đến tôi đi, Đô Đô duỗi bàn tay mũm mĩm thò vào trong túm lấy, bé dùng sức túm nửa ngày, có lẽ muốn túm thêm mấy hạt, nhưng tay bé nhỏ xíu, cố thế nào cũng chỉ túm được hai hạt.

Cảnh Thời giả vờ không nhìn thấy, dùng ánh mắt hàm chứa ý cười trao đổi với Lộ Ý Trí.

Có lẽ buổi chiều ít người, nên trong sảnh ngồi chỉ lác đác vài người, Cảnh Thời vì khiêm tốn, cố ý mua vị trí bên lề, ngồi như thế sẽ thấy trống trải nhiều hơn.

Cậu bế Đô Đô lên đùi, nghiêm túc dặn dò bé: "Đô Đô, lát nữa chiếu phim, không thể lớn tiếng nói chuyện, biết chưa?"

Đô Đô bị cậu nói thế cũng rất nghiêm túc: "A...."

Nhưng vừa nhìn đã biết bé không hiểu.

Cảnh Thời tiếp tục nói: "Nếu con quậy, ba người chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài."

Cậu cố ý chỉ cửa, Đô Đô đôi mắt to tròn ướt át nhìn qua, y như bé thỏ trắng mập mạp.

Lộ Ý Trí đưa tay qua bế bé lên, chọt mũi bé, cười nói: "Không sao, chú sẽ nhắc nhở Đô Đô, không có ai đuổi Đô Đô đâu."

Cảnh Thời chọt tay anh, Lộ Ý Trí buồn cười nhìn cậu, bổ sung một câu: "Cũng không có ai đuổi cha."

Cảnh Thời: "...."

Cả bộ phim dài hai tiếng, xem thuận lợi hơn so với dự liệu, Đô Đô chưa từng quậy, dù xem rất vui vẻ, kích động phát ra thanh âm, cũng có Lộ Ý Trí kiên nhẫn sờ đầu bé nhắc nhở.

Toàn bộ hành trình Cảnh Thời chưa từng bận lòng dù chỉ một chút.

Cuối cùng bị Lộ Ý Trí nói trúng, cậu thiếu chút nữa xem đến ngủ mất, nhưng có thể do Lộ Ý Trí không phát hiện, nên lúc ăn cơm tối cũng không cười nhạo cậu.

*

Lúc này, ở nhà họ Lộ.

Hai ngày nay ông cụ tìm cơ hội nói chuyện với con trai lớn, chuyện nên biết ông cụ đều biết, nên mục đích chủ yếu của chuyến đi này chính là trách mắng.

Tuy nói đều là con trai ông cụ, nhưng Lộ thị do một tay con trai nhỏ nâng lên, người làm cha như ông cụ phải hiểu rõ đạo lý, không thể dùng danh nghĩa công bằng mà tổn thương con trai nhỏ.

Tuy xác suất cao Lộ Ý Trí sẽ không sợ những cái này.

Nhưng lần tâm sự này thế mà từ chỗ con trai lớn nghe được một vài tin liên quan đến đứa nhỏ.

Nói chung là thu hoạch ngoài ý muốn.

Ông cụ ngồi trên sofa, hơi cau mày nói: "Khai Thành, thằng cả vừa rồi nói đứa nhỏ tên gì?"

"Tên Đô Đô."

"Vậy cha đứa nhỏ?"

"Cảnh Thời."

"Đúng, thằng cả nói Cảnh Thời làm việc ở khu vui chơi, chính là công ty Lộ Ý Trí gần đây tổ chức lễ hội."

Hứa Khai Thành ngừng một lát, hỏi: "Ngài muốn đi xem thử sao?"

Ông cụ cau mày: "Lẽ nào không phải con của Tiểu Ý?"

Nếu là con của Tiểu Ý, phải do mẹ chăm mới đúng, sao lại do cha chăm?

Hứa Khai Thành cũng nghĩ không rõ: "Tôi cảm thấy, không bằng ngài đi xem thử, nói không chừng đứa nhỏ cũng không giống ngài Lộ."

Lúc đầu chỉ nhìn thấy sườn mặt mơ hồ trong tấm hình, chỉ có cái mũi hơi giống.

Nghĩ thế, cảm thấy xác suất cao là do ảo giác.

Ông cụ gật đầu: "Cậu nói đúng, tôi từ xa xem thử đã."

Sau khi nói xong, ông cụ thở dài.

Không dễ gì mới nhìn thấy chút hy vọng, cho rằng cuối cùng Tiểu Ý đã có người có thể thân thiết.

"Khai Thành, ngày mai đi khu vui chơi."

"Vâng."

Nhưng vận may của ông cụ không tốt lắm, lúc đến vừa vặn Cảnh Thời đang nghỉ phép, đi hai ngày liên tục cũng không gặp được người, đến ngày thứ ba mới nhìn thấy Đô Đô.

Vừa thấy đã khiến ông cụ kinh ngạc nói không ra lời.