Sênh Ca - Quân Bất Khí

Chương 5: Đưa cô về nhà




Nghe thấy lời Trình Hạo nói, trong đầu Châu Dạ lại hiện ra hình ảnh ngày hôm qua khi anh nhìn thấy Sênh Ca đi vào khu chung cư xa hoa cùng với lần đầu tiên nhìn thấy cô khiêu vũ dưới ánh đèn như một tiên nữ, nhận được tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, cô lấp lánh và chói mắt.

Anh ngừng suy nghĩ, liếc nhìn bàn tay dính đầy dầu nhớt đen sì của mình, trong tay còn đang cầm một cái tua vít để cải tiến chiếc moto trước mặt cho chủ cũ.

Anh hoàn toàn trái ngược với cô gái thuần túy mà kiều diễm kia.

Châu Dạ chậm rãi cụp mắt, dáng vẻ chán nản, trầm giọng nói:

"Nói với cô ấy là tôi không cần, đừng tìm tôi nữa. Bận rồi, cúp máy đây."

Trình Hạo chưa kịp nói gì, phiền muộn nhìn cuộc điện thoại bị cúp, khẽ nhún vai với Sênh Ca một cái rồi chuyển lời:

"Anh Dạ nói không cần áo, đừng tìm anh ấy nữa."

Mắt Sênh Ca hơi run, vội nói:

"Nhưng hôm qua đã nói là hôm nay sẽ trả cho cậu ấy mà, sao lại không cần nữa?"

Cô kiếm cớ:

"Hôm nay cậu ấy không ở đây vậy mai tớ lại tới trả cậu ấy."

Sênh Ca lập tức nói thêm câu nữa không cho Trình Hạo cơ hội nói gì:

"Làm phiền cậu nói với Châu Dạ là ngày mai tớ sẽ tới trả áo cho cậu ấy, cảm ơn cậu."

Nói xong như sợ Trình Hạo từ chối chuyển lời, cô lập tức xoay người đi luôn.

Trình Hạo nhìn bạn học mới vội vàng rời đi mà chết lặng: "Cái gì vậy trời?"

Sênh Ca chạy chậm cả đoạn đường, đến cầu thang mới đi chậm lại, sắc mặt hơi suy sụp, chuyển cặp từ đằng sau ra đằng trước rồi ôm trong lòng, mở khóa ra nhìn chiếc áo sơ mi được giặt sạch ở bên trong, vô thức mím môi.

Rõ ràng ngày hôm qua đã nói là hôm nay sẽ trả lại cho cậu ấy, sao lại không cần nữa rồi?

Kiếp trước, bọn họ rất ít khi gặp nhau, những gì cô biết về anh phần lớn đều là nghe từ những thông tin chắp vá trong miệng bạn học.

Cô chỉ biết anh hay trốn học, còn thích đánh nhau, bị trường học cảnh cáo rất nhiều lần.

Chẳng lẽ anh lại đánh nhau với người khác cho nên không muốn gặp cô? Hay là lúc này Châu Dạ vẫn chưa thích cô?

Suy nghĩ của Sênh Ca trở nên lộn xộn, cô mím môi.

Cô chợt nhớ lại kiếp trước, lúc Châu Dạ nói trước bia mộ của cô:

"Vẫn chưa kịp thay đổi con người dơ bẩn khốn khổ này, để rồi sạch sẽ lóa mắt đứng trước mặt cậu."

Anh còn nói:

"Nếu như có kiếp sau, tớ mong có thể thật sạch sẽ đứng dưới ánh mặt trời, một lần toàn nữa tâm toàn ý yêu đương với cô gái mà tớ yêu..."

Kiếp trước, anh giấu thâm tình ở trong lòng là vì cảm thấy mình chưa đủ tốt nên anh chôn sâu phần tình cảm này không cho bất cứ ai thấy?

Sênh Ca duỗi tay sờ áo sơ mi trong cặp, trong lòng lẩm bẩm:

"Mặc kệ vì lý do gì, Châu Dạ, đời này, tớ sẽ chủ động."

Cô ngẩng đầu nhìn trời, cong môi cười, mọi thứ vẫn còn kịp.

Cô đang nghĩ ngợi lại từ từ nhăn mày, khuôn mặt nhỏ thất vọng lẩm bẩm:

"Sao lại quên hỏi Trình Hạo số điện thoại của cậu ấy chứ!"

Lần sau gặp Trình Hạo chắc chắn phải nhớ xin số điện thoại của Châu Dạ.

Sau khi chính thức khai giảng, bắt đầu có lớp tự học tối, sau khi tan học thì đã chín rưỡi tối.

Lúc Sênh Ca đeo cặp đi về phía trạm xe buýt, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô, nhưng quay đầu lại nhìn mấy lần đều không phát hiện sự bất thường gì. Xe buýt đến trạm, trên xe vẫn còn nhiều chỗ trống, sau khi ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ thì cô chống cằm nhìn ra ngoài, trong đầu đều là dáng vẻ của Châu Dạ.

Cứ thế lại không để ý tới người cô nhớ thương giờ phút này đang đi ngang qua cô, Châu Dạ trùm mũ áo lên đầu, ngồi ở hàng cuối cùng.

Bởi vì chuyện của diễn đàn trường, anh sợ có người sẽ nảy sinh ham muốn quấy rối với Sênh Ca, cả một ngày không đi học nhưng lại chạy tới trường trước khi tan học để đưa cô về nhà.

Sau khi xuống xe, Châu Dạ nhìn Sênh Ca quẹt thẻ đi vào khu chung cư rồi mới xoay người rời đi.

Nhưng anh vừa quay người, chợt nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, chỉ nghe một người trong đó nói:

"Mịa! Đó không phải là Châu Dạ à?!"

Một nam sinh nói với Tạ Lễ đi đầu: "Anh Lễ, là Châu Dạ, nó đi một mình kìa!"

Châu Dạ thấy bầu không khí không ổn, không muốn gây sự ở gần khu chung cư của Sênh Ca, sau khi liếc nhìn Tạ Lễ thì xoay người chạy.

Lần đầu tiên Tạ Lễ nhìn thấy Châu Dạ chạy trốn, ngay lập tức hưng phấn:

"Đệt! Nó đi một mình nên sợ chạy mất rồi, mau đuổi theo!"

Nói xong, mấy chàng trai người đầy tàn bạo điên cuồng đuổi theo Châu Dạ, trong miệng hưng phấn kêu:

"Châu Dạ, mẹ nó mày chạy làm gì? Sợ à!!!"

Cả buổi tối Sênh Ca luôn cảm giác có người theo dõi mình, sau khi đi vào cửa khu chung cư, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, qua cửa kính cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc chạy qua, ánh mắt cô bỗng run lên, bóng dáng kia...

"Châu Dạ!"

Sênh Ca cuống quýt móc thẻ ra vào ra, cũng mơ hồ nghe thấy có người hùng hổ gọi tên "Châu Dạ", cô theo tiếng nhìn tới, nhìn thấy một đám người vô lại đang điên cuồng đuổi theo một hướng.

Bọn họ nhiều người như vậy!

Lòng Sênh Ca hoảng hốt đuổi theo sau, nhưng đuổi đến đầu đường vì thể lực kém đã không theo kịp bọn họ.

Sau đó cô lại bị một cái xe đi ngang qua làm mất thời gian, đợi xe đi qua, cô ngước mắt lên nhìn thì đã hoàn toàn mất dấu đám người kia.

Cô đứng ở ven đường hoảng sợ nhìn bốn phía xung quanh, muốn tìm bóng dáng đám người kia, thế nhưng xe cộ qua lại không ngớt, không thấy tung tích.

Điện thoại bỗng vang lên, bà nội thấy cô tan học lâu rồi mà vẫn chưa về nhà nên không yên tâm gọi điện thoại cho cô.

"Bà nội, cháu không sao, lúc tan học cháu thảo luận đề toán với bạn mà không để ý thời gian ạ, cháu sắp về đến nhà rồi, bà đừng lo lắng."

"Được được, vậy bé con đi đường nhớ cẩn thận đấy."

"Vâng ạ."

Sênh Ca nhìn bốn phía, cuối cùng do dự xoay người đi về, trong lòng không yên, vô cùng bất an.

Cô chợt nhớ tới Ngô Ưu, kiếp trước Ngô Ưu có quen một nam sinh tên Thẩm Tinh rất thân với Châu Dạ.

Cô vội lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngô Ưu.

"Ưu Ưu, xin lỗi muộn như vậy rồi mà còn làm phiền cậu, tớ có thể phiền cậu tìm Thẩm Tinh hỏi số điện thoại của Trình Hạo lớp 12-6 được không?"

Ngô Ưu: "Tất nhiên là được, bây giờ tớ hỏi luôn, cậu chờ một chút."

Hai phút sau, Ngô Ưu gửi một dãy số đến, Sênh Ca đáp lại: "Cảm ơn cậu."

Cô lập tức bấm số gọi Trình Hạo, bởi vì Thẩm Tinh nói có một em gái xinh đẹp muốn số điện thoại của cậu, Trình Hạo tưởng số đào hoa của mình tới nên thấy có người gọi đến lập tức bắt máy.

Sênh Ca vội nói: "Trình Hạo, tớ là Sênh Ca, xin lỗi cậu vì muộn như vậy rồi mà còn làm phiền cậu, bây giờ cậu có thể liên lạc được với Châu Dạ không? Vừa nãy tớ mới nhìn thấy một đám người đuổi theo một người, hình như là Châu Dạ, bọn họ rất nhiều người, tớ đuổi theo tới ngã tư giao nhau của đường Hoa Thần và Diên An thì đã không thấy tăm hơi nữa..."

"Anh Dạ xảy ra chuyện?" Trình Hạo trong nháy mắt thu hồi vẻ lười biếng, biểu cảm nghiêm túc nói: "Cúp trước đây, tôi liên lạc với anh Dạ, cậu tự chú ý an toàn."

Nói xong, không đợi Sênh Ca trả lời, cậu lấy bừa một bộ quần áo mặc vào rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi điện thoại.