Sênh Ca - Quân Bất Khí

Chương 6: Muốn gặp anh




Sau khi Châu Dạ dẫn đám Tạ Lễ chạy qua mấy ngã tư đường, tiếng chửi rủa phía sau dần biến thành tiếng thở hổn hển. Trong bóng tối, khuôn mặt giấu dưới mũ của Châu Dạ lộ ra nụ cười đầy khinh thường và càn rỡ.

Chỉ thấy Châu Dạ đột nhiên dừng lại, giây tiếp theo, anh xoay người lại rồi lao thẳng về phía đám người Tạ Lễ với vẻ mặt tức giận.

Trong màn đêm, một bóng đen lao đến với tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với tốc độ chạy trốn họ lúc nãy.

Như một con sư tử trong đêm tối!

Gió đêm gào thét bên tai.

Đám Tạ Lễ đang điên cuồng đuổi theo, thấy Châu Dạ bỗng nhiên xoay người chủ động chạy về phía bọn họ, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngẩn người vài giây, thậm chí trong lòng còn hơi sợ hãi.

Trong lúc họ đang ngẩn người, Châu Dạ đã vọt tới trước mặt họ, hung dữ như một con quỷ, anh có mục tiêu rõ ràng, hơi cúi người rồi quét ngang một cái vào cẳng chân của tên cầm đầu Tạ Lễ.

"Đệt!"

Tạ Lễ kêu đau rồi ngã xuống đất, những người khác chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Châu Dạ nhanh như chớp túm cổ áo Tạ Lễ đang nằm trên đất lên, liên tiếp đấm mạnh vào mặt hắn, nghĩ đến những lời soi mói về dáng người của Sênh Ca trên diễn đàn trường của hắn, anh càng tức giận hơn, không cho Tạ Lễ chút cơ hội phản kháng, ra tay tàn nhẫn như thể muốn giết hắn, người ta hay nói kẻ yếu thường sợ kẻ mạnh, kẻ mạnh sợ kẻ không sợ chết.

Mà Châu Dạ chính là loại không sợ chết kia.

Những người khác đều bị dọa sợ, chẳng dám tiến lên giúp.

Chỉ có Tô Minh Triết buổi sáng mới bị Châu Dạ dạy cho một bài học nên run rẩy muốn nhân cơ hội này đi lên "báo thù rửa hận".

Nhưng cậu ta chưa tới gần thì Châu Dạ đã nhận ra, anh nhặt điện thoại rơi trên mặt đất của Tạ Lễ lên, nhanh, mạnh mà chính xác ném thẳng vào mặt cậu ta, cậu ta tức thì che mặt kêu gào trong đau đớn!

Châu Dạ đã đoán được từ trước, lúc xử lý Tạ Lễ, những người khác đều không dám động đậy, lúc Tạ Lễ sắp ngất đi, ánh mắt anh u ám, tàn nhẫn, kéo nửa người trên của Tạ Lễ, phẫn nộ hỏi:

"Chịu thua chưa? Tạ Lễ, mày đã thua bao nhiêu lần rồi? Nếu còn tiếp tục trêu chọc ông đây thì lần sau tao không nương tay nữa đâu!"

Từ khi Châu Dạ quay người chạy lại cho đến khi đánh ngã Tạ Lễ, bây giờ trong đầu Tạ Lễ ngoài đau ra thì chỉ còn sự chết lặng, như thể từ khi hắn dẫn người đuổi theo Châu Dạ đến khi bị đánh ngã chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lần đầu tiên trong đời Tạ Lễ có cảm giác bị người khác đánh đến phục, nhưng miệng vẫn không chịu thua, gắng gượng nói mấy chữ với Châu Dạ:

"Châu... Châu Dạ! Mày có gan thì đánh chết ông đây đi!"

"Mịa, mày nghĩ ông đây không dám à?" Đáy mắt Châu Dạ khát máu, lại lần nữa giơ nắm đấm lên muốn tiếp tục đánh hắn.

Lúc nắm đấm chuẩn bị rơi xuống, bỗng nhiên một ánh đèn xe sáng chói chiếu đến, dưới ánh sáng chói lòa, mọi người theo bản năng nhấc tay lên che mắt, một chiếc xe Bentley màu đen dừng lại, tài xế nhô đầu ra từ cửa sổ xe, là một người đàn ông tầm bốn, năm mươi tuổi, khuôn mặt bình tĩnh nhắc nhở:

"Này... cảnh sát sắp tới rồi."

Một câu nói khiến mấy chàng trai hoảng sợ chạy tán loạn, ai cũng còn có chút nhân tính, thấy Châu Dạ đứng dậy thì nhanh chóng kéo Tạ Lễ ra khỏi tay Châu Dạ rồi chạy đi mất.

Châu Dạ ngược sáng nhìn người đàn ông nói chuyện một cái, rồi cũng quay người chạy khỏi nơi rắc rối này.

Quả nhiên, vừa mới chạy được vài giây thì đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Chiếc xe Bentley màu đen nâng cửa sổ lên, khởi động xe, tài xế lễ phép nói với người đàn ông ngồi sau một câu:

"Quý tổng, là cậu chủ Dạ ạ."

Quý Vân Tiêu ngồi ở hàng ghế phía sau ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn theo Châu Dạ, mãi cho đến khi bóng dáng chàng trai biến mất mới thôi không nhìn nữa, đôi mắt sâu thẳm hơi trầm xuống, vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay cái, giọng nói có chút sắc thái của năm tháng:

"Ông có biết người bị đánh kia không?"

Tài xế: "Lúc nãy tôi nhìn thấy thì hình như là Tạ Lễ của nhà họ Tạ, những người khác thì tôi chưa gặp bao giờ."

Quý Vân Tiêu bình tĩnh ra lệnh: "Ngày mai đi tra một chút, nếu là nhà họ Tạ thì đi một chuyến, nói với họ đừng chỉ biết làm ăn, cũng phải biết quản con cái, nếu không có thời gian để quản thì Quý Vân Tiêu tôi có thể giúp họ quản một chút."

Tài xế: "Tôi biết rồi, thưa Quý tổng."

*

Khi Trình Hạo tìm thấy Châu Dạ, Châu Dạ đang ngồi trên ghế đá ven đường đối diện khu chung cư của Sênh Ca hút thuốc, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà đó, cơn khát máu và cuồng bạo lúc nãy mới từ từ dịu xuống.

Thấy Trình Hạo và Thẩm Tinh cầm gậy chạy tới, anh hơi ngạc nhiên.

"Đệt, Sênh Ca gọi điện cho em nói anh bị một đám người đuổi theo, làm em sợ chết đi được, thế mà anh lại ở đây thong thả hút thuốc!"

Châu Dạ nhả khói, chau mày nhìn Trình Hạo: "Cô ấy nhìn thấy?"

Đó là lần đầu tiên Trình Hạo thấy một tia hoảng loạn trong mắt của Châu Dạ, thậm chí phản ứng đầu tiên của anh không phải là họ đến đây bằng cách nào mà là lo lắng có phải cô gái đó đã nhìn thấy hay không.

Thẩm Tinh nhìn Châu Dạ từ đầu đến chân với vẻ mặt lo lắng: "Anh có sao không?"

Châu Dạ dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, không mấy vui vẻ nói: "Không sao, không cần lo lắng."

Trình Hạo và Thẩm Tinh ngồi xuống hai bên Châu Dạ, hỏi một câu:

"Đối phương là ai thế?"

Châu Dạ: "Con rùa Tạ Lễ."

"Lại là thằng đó!"

"Thôi, không nói đến hắn nữa." Châu Dạ lo lắng hỏi: "Sao Sênh Ca lại gọi điện thoại cho cậu? Cô ấy nhìn thấy gì?"

Thẩm Tinh nói xen vào:

"Là một người bạn nhờ em muốn xin số điện thoại của Trình Hạo, em nghe là con gái thì nghĩ số đào hoa của thằng Hạo đến nên cho luôn."

Trình Hạo: "Em cũng nghĩ là hoa đào của em tới, ai ngờ vừa bắt máy thì nghe Sênh Ca lo lắng nói cậu ấy nhìn thấy một người rất giống anh, đang bị một đám người đuổi theo..."

"Lúc cô ấy nói với cậu rất lo lắng à?" Châu Dạ nắm chặt điểm quan trọng nhất hỏi.

Trình Hạo cũng rất ngạc nhiên, nhưng vẫn nói thật: "Cô gái đó đuổi theo bọn anh mấy ngã tư nhưng mà mất dấu, lo lắng không biết phải làm sao nên nhờ bạn của Thẩm Tinh rồi tìm em."

Trình Hạo cười ranh mãnh: "Vẫn là anh Dạ quyến rũ nha, bạn học mới chuyển đến chưa được mấy ngày đã quan tâm anh như vậy, em thấy..."

Cậu ta đang nói hăng say, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Trình Hạo nhìn một cái, đúng là số của Sênh Ca.

"Ôi chà." Trình Hạo đưa điện thoại qua cho Châu Dạ xem: "Bạn học mới gọi đến, có nghe không?"

Châu Dạ nghiêng đầu nhìn số điện thoại trên điện thoại, do dự một lúc rồi mở miệng: "Nghe đi, nói với cô ấy là cô ấy nhìn nhầm, tôi đang ở nhà ngủ."

"Ok."

Trình Hạo bấm nghe điện thoại đồng thời mở loa ngoài, nghe thấy giọng Sênh Ca nhẹ nhàng và rất lo lắng vang lên:

"Trình Hạo, tớ là Sênh Ca, xin lỗi vì lại làm phiền cậu."

Giọng cô gái trong điện thoại lại càng lo lắng hơn:

"Cậu đã tìm thấy Châu Dạ chưa? Cậu ấy có sao không?"

Trình Hạo mở loa ngoài, giọng nói dịu dàng nhưng đầy lo lắng của Sênh Ca truyền vào tai Châu Dạ, tức thì rơi xuống trái tim anh.

Anh ngạc nhiên và vui mừng, rồi lại cô đơn vô tận.

Đôi mắt u ám nhìn Trình Hạo ra hiệu.

Trình Hạo lập tức hiểu ra, nói vào điện thoại:

"Tìm cái gì chứ, anh Dạ của tôi đang ở nhà ngủ, cậu nhìn nhầm đó, làm tôi phải từ trong chăn bò dậy chạy đến đường Diên An và Hoa Thần tìm rất lâu đó."

"Hả?" Sênh Ca hơi ngơ ngác: "Cậu ấy đang ở nhà ngủ à? Nhưng lúc đó hình như nghe thấy bọn họ gọi tên cậu ấy mà."

Trình Hạo nghiêm túc lại kiên quyết nói: "Chắc chắn là cậu nghe nhầm, nếu anh Dạ thật sự bị người ta bao vây thì bây giờ tôi phải lâm trận giết địch rồi, đâu có rảnh nghe điện thoại của cậu chứ, đúng không?"

Sợ bà ngoại nghe thấy, Sênh Ca đành trốn trong chăn gọi điện thoại, cô nhăn mũi, cũng có lý, với mối quan hệ của Trình Hạo và Châu Dạ thì nếu có chuyện gì, Trình Hạo chắc chắn sẽ cùng Châu Dạ "giết địch", không có thời gian nghe điện thoại của cô.

Nhưng cô vẫn không yên tâm, lại mở miệng nói:

"Cậu ấy thật sự đang ở nhà ngủ hả? Cậu có thể chụp cho tớ một bức ảnh xem không?"

Cô cũng rất muốn gặp anh.