Sênh Ca - Quân Bất Khí

Chương 7: Học sinh có vấn đề




Trình Hạo thản nhiên nói: "Được nha, anh Dạ của tôi thích ngủ khỏa thân, bây giờ anh ấy đang khỏa thân, để tôi chụp cho cậu một tấm nhé."

Châu Dạ: "..."

Thẩm Tinh liếc nhìn Châu Dạ, cố gắng nhịn cười.

Sênh Ca nghe thế thì lập tức xấu hổ và hơi khó xử, vội vàng nói:

"Đừng đừng đừng, đừng chụp, cậu ấy không sao là được rồi, cậu đừng chụp."

Trình Hạo cười khoe khoang: "Thật sự không cần chụp à? Anh Dạ của tôi còn có cơ bụng đó, tám múi!"

Sênh Ca: "..."

Châu Dạ ở bên cạnh thấy Sênh Ca đột nhiên im lặng, anh chợt nhớ lại ngày hôm đó trên hành lang, anh vừa quay người lại đã thấy cô đỏ mặt chạy đi, lúc này chắc cũng bị Trình Hạo chọc nên xấu hổ, anh lặng lẽ đá cho Trình Hạo một cái, ánh mắt ra hiệu Trình Hạo không được trêu Sênh Ca nữa.

Trình Hạo lập tức cười ha ha nói sang chuyện khác:

"Được rồi, Châu Dạ không có chuyện gì đâu, thật đấy, giờ này rồi mà cậu vẫn chưa ngủ là do đang chờ tin tức của anh ấy đấy à?"

Ngón tay Sênh Ca mân mê góc chăn, nói thật:

"Tớ sợ lúc đó người tớ nhìn thấy thật sự là Châu Dạ, sợ cậu ấy gặp chuyện, không ngủ được nên lại làm phiền cậu."

Cô gái lập tức xin lỗi:

"Thật ngại quá, đã muộn vậy rồi mà tớ còn gây ra chuyện nhầm lẫn như này, còn làm phiền cậu nghỉ ngơi."

Trình Hạo cười toe toét: "Không sao, không sao."

Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Sênh Ca lấy hết can đảm hỏi một câu: "Cậu có thể cho tớ xin số điện thoại của Châu Dạ được không?"

Trình Hạo buột miệng nói luôn: "Cậu tự đi hỏi anh ấy đi."

Sênh Ca bĩu môi: "Tớ có gặp được cậu ấy đâu."

Câu nói đó khiến trái tim Châu Dạ nhói đau, sao anh lại nghe được có chút tủi thân như đang làm nũng nhỉ?

Không gặp được anh nên tủi thân à?

Trình Hạo thuận miệng nói tiếp: "Vậy tôi sẽ nói với anh ấy, bảo anh ấy ngày mai đi học."

Sênh Ca vui mừng, thò đầu ra khỏi chăn phấn khích nói:

"Được, cảm ơn cậu."

Cô cười tươi nói:

"Để bày tỏ lòng xin lỗi vì tối nay đã làm phiền cậu nhiều lần, sáng mai tớ sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu, hẹn mai gặp cậu nhé."

Châu Dạ nghe giọng nói của cô qua hai câu cuối cũng có thể nghe thấy sự vui mừng và phấn khích của cô cách một màn hình điện thoại.

Giọng nói dịu dàng đầy nữ tính.

Mà tất cả những thứ này đều chỉ vì Trình Hạo nói ngày mai anh sẽ đi học?

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trình Hạo ngơ ngác nhìn điện thoại, lẩm bẩm một câu:

"Sao em gái này nghe tin ngày mai anh đi học mà lại kích động như vậy nhỉ?"

Thẩm Tinh cười trêu: "Thích anh Dạ của tao chứ còn gì nữa."

Cậu ấy khoác vai Châu Dạ:

"Anh có phúc thật đó nha."

Trình Hạo sau khi hiểu ra thì lại gãi đầu nhìn Châu Dạ hỏi: "Vậy mai anh có đi học không?"

Châu Dạ đứng lên, vẻ mặt quyết tâm nói: "Không đi."

Trình Hạo, Thẩm Tinh: "..."

Đêm đó, Châu Dạ không ngủ, trong đầu chỉ toàn giọng nói của Sênh Ca.

Cô nói:

"Sợ cậu ấy gặp chuyện nên không ngủ được."

Cô nói:

"Tớ có gặp được cậu ấy đâu."

Nhất là lúc nghe Trình Hạo nói ngày mai sẽ bảo anh đi học, giọng nói của cô không thể che giấu được niềm vui, mềm mại và dễ nghe như thấm vào tim.

Từng câu từng chữ của cô dường như đã nới lỏng xiềng xích anh tự dựng lên trong đáy lòng mình.

Sáng hôm sau.

Châu Dạ tối hôm qua nói sẽ không đi học mà mới năm rưỡi sáng đã gọi điện cho Trình Hạo gọi cậu dậy đi học.

Trình Hạo gần như nhắm mắt ngủ cả đoạn đường, cứ thế để Châu Dạ lái xe máy chở đến trường.

"Trời má, không phải anh nói không đi học à? Đi học thì đi học thôi, kéo em đến sớm như này làm gì." Trình Hạo than vãn nằm trên bàn bắt đầu ngủ bù.

Châu Dạ nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Chợt nhớ ra tối nay có hẹn chơi bóng rổ."

Trình Hạo buồn ngủ nằm sấp trên bàn, mệt mỏi nhắm mắt lại: "..."

Trận bóng rổ tối nay thì tại sao lại gọi cậu dậy từ lúc năm rưỡi sáng?

Anh em khổ sở gì đây!!!

Sênh Ca sợ bọn họ đến muộn thì bữa sáng sẽ bị nguội nên cô cố ý đến muộn một chút rồi mới mua hai phần ăn sáng đến trường, lúc đi đến cửa lớp 12-6, cô vô thức nhìn vào trong, lại thật sự thấy hai người Châu Dạ và Trình Hạo ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Cô ngay lập tức vui vẻ cầm bữa sáng chạy đến cửa lớp 12-6.

Châu Dạ liên tục nhìn về phía cửa ra vào, lúc Sênh Ca xuất hiện thì đã lập tức nhìn thấy cô, anh thấy cô gái vui vẻ chạy từ cửa trước đến cửa sau, nhất là khi Sênh Ca đứng ở cửa gọi tên anh:

"Châu Dạ."

Châu Dạ giả vờ vô tình nghe thấy tiếng gọi rồi nhìn sang, biết còn cố hỏi: "Có chuyện gì?"

Sênh Ca cẩn thận nhìn cả người Châu Dạ, trên người anh không có vết thương nào, có lẽ tối qua cô nhìn nhầm thật, anh không sao là tốt rồi.

Cô lập tức cười tươi đưa bữa sáng trong tay cho Châu Dạ, nói:

"Tớ mang bữa sáng cho cậu và Trình Hạo."

Cô gái dừng lại một chút, tìm lý do rồi nói:

"Cảm ơn vì ngày hôm đó các cậu đã giúp tớ thoát khỏi rắc rối, à đúng rồi... còn có áo của cậu."

Sênh Ca vội vàng đưa túi đựng áo trong tay cho anh.

Châu Dạ nhìn cô gái đang cười ngọt ngào với mình đứng ở cửa, nhất thời hơi hoang mang, như thể đang ở trong mơ, quên mất phải duỗi tay ra nhận, cũng quên mất phải mở miệng trả lời.

Còn lúc này, các bạn học khác của lớp 12-6 nhìn thấy bạn học mới xinh đẹp đứng ở cửa, không khỏi chọc ghẹo:

"Ái chà, anh Dạ giỏi ghê, nhanh như vậy đã chinh phục được rồi? Còn mang cả bữa sáng đến nữa."

Tiếng chọc ghẹo của đám nam sinh khiến Châu Dạ tỉnh táo ngay lập tức, cầm lấy quyển sách ở bên cạnh ném thẳng vào người tên đang nói chuyện:

"Mồm miệng sạch sẽ chút!"

Nói xong, anh lập tức đi đến cửa nhận bữa sáng và áo trong tay Sênh Ca, nói:

"Được rồi, mau về lớp của mình đi."

Sênh Ca nhìn Châu Dạ nhận bữa sáng và áo, mỉm cười vui vẻ, nhân cơ hội nhìn anh rồi vội hỏi:

"Châu Dạ, tớ có thể xin số điện thoại của cậu không?"

Mắt cô gái như cất giấu thứ ánh sáng lấp lánh rực rỡ động lòng người, cô khẽ cười với anh.

Khoảnh khắc này Châu Dạ cảm thấy cả thế giới của anh đều trở nên nhiều màu sắc hơn.

Anh nói với cô: "Lát nữa tôi sẽ hỏi Trình Hạo số của cậu rồi nhắn tin cho cậu."

Sênh Ca đầu tiên là ngẩn người sau đó mới phản ứng lại, vui vẻ nói:

"Được, tớ chờ tin nhắn của cậu."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên giáo viên chủ nhiệm của Sênh Ca là Trương Vi đi đến, gọi Sênh ca lại:

"Sênh Ca, em không vào lớp còn đứng ở đây làm gì? Mau về lớp đi."

Trương Vi đi đến liếc nhìn Châu Dạ một cái rồi ôm vai Sênh Ca đưa về lớp.

Sênh Ca bất đắc dĩ mím môi liếc nhìn Châu Dạ rồi xoay người đi theo giáo viên chủ nhiệm về lớp học của mình.

Châu Dạ đứng ở cửa lớp nghe rõ những lời Trương Vi nói với Sênh Ca:

"Em mới chuyển trường tới thì phải học cho giỏi, hiệu trưởng đặc biệt nhắc nhở phải quan tâm em nhiều hơn, sau này ít đi với loại học sinh có vấn đề như Châu Dạ, sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em, lớp 12 rất quan trọng, các em không giống nhau, nhất định không được vì loại người đó mà ảnh hưởng đến tương lai của mình."