Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 12




https://www.wattpad.com/story/122409016

"Haiz, A Từ làm gì viết mấy loại sách này..." Tiếu Tiếu tinh thần sa sút thở dài, "Đã lâu rồi nam thần không viết bài mới, cũng không biết gần đây cậu ấy làm gì nữa. Nếu cậu ấy có bài mới, sao tôi phải xem tiểu thuyết của người khác chứ? Thiệt là hối hận mà, lần trước tôi nên hỏi số điện thoại của cậu ấy mới phải. Đúng rồi, Sếp, không phải anh quen biết A Từ sao? Cậu ấy dạo này làm gì? Vì sao không viết bài mới? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"

"Tôi cũng lâu rồi không liên lạc với cậu ấy." Giản Ngôn hàm hồ nói, rồi trở về phòng làm việc của mình.

Nhưng khi trở lại phòng làm việc, Giản Ngôn vẫn như cũ không tĩnh tâm được.

Đã qua mười ngày kể từ ngày A Từ cứu hắn mà hắn vẫn chưa gặp được cậu. Mặc dù trước đó bọn họ cũng không liên lạc nhiều, thậm chí hắn còn nghĩ sẽ không có quan hệ gì với A Từ nữa. Nhưng khi nghe được câu hỏi của Tiếu Tiếu thì không hiểu sao trong lòng Giản Ngôn lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Ngồi yên lặng một hồi lâu, Giản Ngôn bèn lên mạng tìm tiểu thuyết của A Từ, quả nhiên đã nhiều ngày không có bài mới. Có nhiều đọc giả còn để lại tin nhắn thúc giục, nhưng A Từ lại giống như đã biến mất, không để lại một câu chữ nào.

Giản Ngôn vào xem tiểu thuyết của A Từ mới hiểu được vì sao tiểu thuyết của cậu lại hot như vậy. Không chỉ có năng lực trinh thám hạng nhất, mà lối hành văn càng tốt đến không còn gì để nói.

Giản Ngôn đột nhiên cảm thấy rất thất bại. Lần đầu gặp A Từ, hắn chỉ đơn thuần thích tướng mạo của cậu. Sau khi nghe cậu suy luận, Giản Ngôn mới cảm thấy cậu trai này cũng có nội hàm. Hắn nghĩ, nếu như A Từ mà đi theo hắn, thì chí ít hắn cũng có thể bảo vệ cậu.

Nhưng rất nhanh Giản Ngôn liền bị mất mặt, hắn phát hiện A Từ căn bản không cần ai bảo vệ.

Cẩn thận nghĩ lại, A Từ không chỉ đẹp trai, thân thủ tốt, mà còn biết nấu ăn, vừa ôn nhu lại đặc biệt có tài. Đàn ông như vậy thật sự quá hoàn hảo. Ở trước mặt cậu, Giản Ngôn luôn cảm thấy có chút tự ti.

Nhưng có một người đàn ông như vậy chăm sóc cho Trâu Vận, hắn có thể yên tâm rồi.

Vừa nghĩ đến Trâu Vận thì điện thoại liền vang lên, đúng là Trâu Vận gọi đến: "Anh Giản Ngôn, em đang ở dưới lầu nè, có thể ra gặp em một chút không?"

Trâu Vận rất ít khi đến cục thành phố, nếu cô đến đây thì nhất định là có chuyện, Giản Ngôn nói vài lời với Hướng Dương rồi xuống lầu.

Hai người vào một tiệm đồ ngọt, Trâu Vận trước tiên quan tâm chân Giản Ngôn: "Vết thương của anh lành chưa? Gần đây em bận quá nên không có thời gian qua thăm anh."

"Đã đỡ lắm rồi, vết thương nhỏ thôi." Giản Ngôn nhận ra tâm tình Trâu Vận không được tốt lắm, dường như đang có tâm sự, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không, anh thấy em có vẻ không được vui lắm?"

"Em cũng không biết nữa..." Trâu Vận hơi chần chừ, nói: "Là A Từ, có thể anh ấy đã xảy ra chuyện rồi."

Giản Ngôn giật bắn trong lòng: "Xảy ra chuyện gì, em nói cụ thể một chút."

"Gần đây em không liên lạc được với anh ấy, lần trước không phải anh ấy đã giúp em sửa luận văn sao? Trong đó có một phần tài liệu em tìm không thấy nên mới gọi cho ảnh, nhưng điện thoại ảnh vẫn luôn trong trạng thái không kết nối được... Đã mấy ngày rồi vẫn cứ như vậy, bình thường A Từ cũng không tắt điện thoại..."

"Vậy em có qua nhà cậu ấy xem thử chưa?" Giản Ngôn nghĩ tới tiểu thuyết của A Từ không có bài mới, trong lòng khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

Trâu Vận sững sờ, nói: "Sao em biết nhà ảnh ở đâu?"

Lần này tới phiên Giản Ngôn ngớ ra: "Cậu ấy là bạn trai em mà em không biết nhà cậu ấy ở đâu à?"

"Bạn trai?" Trâu Vận trừng đôi mắt to, "Ai nói ảnh là bạn trai em?"

"Khổ quá, chẳng lẽ không phải?" Giản Ngôn lắp bắp nói, "Lần trước sinh nhật em..."

"Em với A Từ là bạn bè mà, ảnh đến chúc mừng sinh nhật em thì có vấn đề gì chứ? Với lại, ngày đó A Từ chủ yếu là tới tìm ba em nói chuyện, cho nên buổi tối mới ở lại." Trâu Vận khó hiểu nhìn Giản Ngôn, "Sao anh lại nghĩ anh ấy là bạn trai em? Anh cũng không hỏi em... Còn nữa, A Từ cũng thích nam giống anh mà, làm sao có bạn gái được chứ?"

Giản Ngôn một chữ cũng không nói được.

Trâu Vận nói xong câu đó thì có cảm giác mình đã bỏ quên điều gì đó rất quan trọng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra. Cô thở dài quay lại chuyện chính: "Trời ơi, anh nói xem bây giờ phải làm sao đây? A Từ rốt cuộc đi đâu vậy chứ? Có phải thật sự đã xảy ra chuyện rồi không?"

Giản Ngôn lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em quen biết với A Từ như thế nào? Bình thường làm sao liên lạc? Có biết cách thức liên lạc nào khác hay đơn vị làm việc hay không?"

Trâu Vận hồi tưởng lại một chút: "Chỉ là vô tình quen biết mà thôi, lần nọ ảnh đến trường em làm việc thì em có giúp ảnh một chuyện nhỏ. Về sau em mới biết ảnh là tác giả tiểu thuyết mà em yêu thích, rồi từ từ mới thân hơn. Em chỉ biết ảnh viết tiểu thuyết, còn những chuyện khác thì không rõ lắm. Viết tiểu thuyết thì chắc là không có đơn vị làm việc? Có điều, biên tập viên của trang web có thể sẽ biết địa chỉ nhà ảnh?"

"Em hỏi thầy thử xem." Giản Ngôn nói, "Nếu lần trước cậu ấy đến tìm thầy nói chuyện thì chắc là hai người cũng khá thân thiết."

Hơn nữa, Trâu Hồng Thạc còn từng muốn đưa A Từ đến Tổ trọng án, hẳn là ông sẽ biết khá nhiều về A Từ.

Trâu Vận bừng tỉnh đại ngộ, "Sao lại quên mất cái đầu mối này chứ?"

Trâu Vận lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trâu Hồng Thạc, hai người nói không được vài câu đã cúp máy.

"Sao rồi?" Giản Ngôn vội hỏi.

"Ba em nói không có chuyện gì, không cần bận tâm." Trâu Vận cau mũi, "Sao em cứ có cảm giác giữa bọn họ còn có bí mật nào đó?"

Giản Ngôn: "Anh cảm thấy A Từ rất thần bí."

"Có ý gì?"

Giản Ngôn vừa mở miệng thì điện thoại chợt vang lên.

Là Trâu Hồng Thạc gọi tới, Giản Ngôn sửng sốt nhận máy.

"Thưa thầy?"

"Trở về cục ngay, có vụ án."

"Rõ."

"Nếu thầy đã nói không có chuyện gì thì em cũng đừng lo lắng nữa, có vụ án nên anh phải về trước." Giản Ngôn đứng lên, vội nhắn nhủ một câu với Trâu Vận rồi chạy về cục.

Trâu Hồng Thạc đang cầm tư liệu đưa cho bọn Hướng Dương xem, thấy Giản Ngôn đi vào thì tiện tay đưa cho hắn một phần.

Giản Ngôn vừa nhìn qua đã thấy bốn chữ — Sát Nhân Mật Thất.

Lại là sát nhân mật thất? Giản Ngôn nhíu mày, trên đời này làm gì có mật thất thật sự chứ...

"Thi thể chỉ vừa được phát hiện, đi càng sớm thì hiện trường càng ít bị phá hoại." Trâu Hồng Thạc gõ đầu Giản Ngôn.

"Đầu Gỗ, cậu xem qua tư liệu này rồi chỉnh lý lại một chút đi." Giản Ngôn cuộn tờ giấy trong tay lại, chỉ vào Trình Tử Khiêm, Tiếu Tiếu và Hướng Dương, "Mọi người tới hiện trường với tôi."

Thẩm Băng Niệm nói chen vào: "Tôi đi nữa."

Giản Ngôn do dự rồi gật đầu.

Trình Tử Khiêm lái xe, Giản Ngôn tranh thủ xem lại phần tư liệu cực kỳ đơn giản này.

Án mạng xảy ra ở khu Tân Bắc. Khu Tân Bắc là khu mới xuất hiện và phát triển rất mạnh trong hai năm nay, vừa là trung tâm tài chính, vừa là trung tâm thương nghiệp mới, nó được xem là phiến khu xa hoa và phồn vinh nhất ở thành phố Khê Lăng.

Nạn nhân bị giết trong nhà mình, ở trong một tiểu khu có tên là Bắc Uyển Hào Đình.

Nạn nhân là nhân sĩ của giới tài chính, đã mất tích nửa tháng qua. Hôm nay, đồn công an phiến khu mới nhận được báo án. Khi phá cửa đi vào mới phát hiện nạn nhân đã chết ở trong nhà, thi thể thì vô cùng mục nát.