Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 13




Khi đồng nghiệp ở đồn công an đến thì cửa phòng đã bị khóa, tất cả các cửa sổ cũng được đóng kín. Lại có hàng xóm nói rằng lần cuối cùng nhìn thấy nạn nhân là lúc nạn nhân một mình trở về nhà, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa, cho nên mới phán định là sát nhân mật thất. Bởi vậy mới có thể nhanh chóng chuyển tới Tổ trọng án.

"Cái gọi là sát nhân mật thất, có phải đã phán đoán quá qua loa hay không? Vả lại, cửa nhà cũng bị bọn họ phá hỏng, làm sao xác định được có đúng là mật thất hay không?" Hướng Dương ngồi phía sau phàn nàn.

Vụ án được chuyển tới Tổ trọng án thường hay gặp phải tình huống như vậy. Bởi vì trước đó đồng nghiệp đến hiện trường phát hiện án tử không nắm rõ tình hình, cho nên ít nhiều gì cũng sẽ phá hư hiện trường. Bình thường khi Tổ trọng án nhận được vụ án thì luôn bị mất rất nhiều tư liệu thực.

Bắc Uyển Hào Đình đã bị phong tỏa, bên ngoài còn có rất nhiều quần chúng náo nhiệt vây quanh. Trong tiểu khu xảy ra án mạng nên bọn họ lo lắng khủng hoảng cũng là chuyện thường tình.

Nạn nhân sống ở lầu năm, vừa bước ra thang máy đã ngửi thấy một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.

Cửa nhà bị lực mạnh phá hư, đồng nghiệp tổ Pháp y đang đi tìm bằng chứng, thi thể thì nằm trên ghế salon. Trong không khí ngoại trừ mùi hôi thối của thi thể, thì còn có mùi bụi đất do lâu rồi không có người ở.

Giản Ngôn khi đến hiện trường đều có thói quen xem thi thể trước, nào biết được hắn vừa tới gần nhìn thoáng qua, bỗng dưng quay lại bịt kín mắt Tiếu Tiếu đang đi theo phía sau. Trình Tử Khiêm ở cạnh đó cũng che mắt Thẩm Băng Niệm lại.

"Làm sao vậy?"

Hai cô gái giật mình, các cô là cảnh sát hình sự, đương nhiên không sợ nhìn thi thể, đừng nói là chết nửa tháng, dù là chết nửa năm các cô cũng đã thấy qua. Cho nên động tác đột ngột của hai người này trái lại đã hù dọa các cô.

"Không có việc gì." Giản Ngôn thấy đồng nghiệp Tổ pháp y che đậy thi thể lại mới buông tay ra, "Thi thể đã quá mục nát, chúng ta phỏng chừng cũng không nhìn được gì, chờ xem kết quả kiểm tra thi thể của bên Pháp y đi."

Tiếu Tiếu chỉ "A" một tiếng, còn Thẩm Băng Niệm thì lại không phục, cô định đi lên kéo mảnh vải che kín thi thể ra thì Trình Tử Khiêm vội ngăn cô lại, bất đắc dĩ nói: "Trên thi thể thiếu mất một thứ."

"Thứ gì?" Thẩm Băng niệm còn chưa kịp phản ứng.

Giản Ngôn không nhịn được nữa: "Bộ phận sinh dục."

"Sếp, chúng tôi đi xem phòng ngủ một chút." Tiếu Tiếu kéo Thẩm Băng Niệm đi vào phòng ngủ.

Giản Ngôn đi qua đi lại trong phòng, nhà này có hai phòng ngủ và một phòng khách, cũng không lớn lắm, các thiết bị được lắp đặt tương đối đơn giản, chỉ có một ít đồ dùng thường dùng trong nhà và đồ điện.

Tất cả các cửa sổ đều được đóng kín, trong góc phòng ngủ còn đặt một rương hành lý. Mở ra xem thử, bên trong là quần áo đã được xếp gọn gàng và đồ dùng hằng ngày, nhưng cũng không nhiều lắm, xem ra nạn nhân đang định rời đi một thời gian, có thể là đi công tác.

"Giản đội, nạn nhân tên là Hứa Ôn Du, làm nghề cố vấn quản lý tài sản. Người báo án chính là đồng nghiệp của nạn nhân, nạn nhân là người ngoại địa, đã báo tin cho cha mẹ hắn rồi, họ đang trên đường tới đây." Đồng nghiệp ở đồn công an đem tư liệu thu thập được giao lại cho Giản Ngôn, còn đem tình hình đã nắm rõ nói lại với Giản Ngôn một lần.

Giản Ngôn nhìn thoáng qua cánh cửa bị phá hư, đồng nghiệp đó liền nói: "Trước khi chúng tôi đến thì cửa này đã bị khóa. Chúng tôi cũng đã kiểm tra qua khóa cửa, tuyệt đối chưa bị phá hư... Lần trước sau khi được mọi người nhắc nhở, chúng tôi khi xử lý những chuyện này đều đặc biệt cẩn thận."

Giản Ngôn không còn lời nào để nói: "Làm phiền mọi người."

"Không phiền, nếu có bất kỳ yêu cầu gì, Giản đội chỉ cần nói một tiếng là được."

Đã có Tổ trọng án tiếp nhận vụ án này nên đồng nghiệp kia rất vui mừng, thái độ cũng vô cùng tốt.

Trong phòng Hứa Ôn Du cũng không tìm được đầu mối gì, Giản Ngôn an bài Trình Tử Khiêm và Thẩm Băng Niệm đi tìm nhân viên quản lý tìm hiểu tình huống, Hướng Dương và Tiếu Tiếu thì đi nói chuyện với hàng xóm của Hứa Ôn Du.

Giản Ngôn tự mình đi gặp đồng nghiệp đã báo án của Hứa Ôn Du.

Đồng nghiệp của Hứa Ôn Du tên là Tô Văn, mặc Âu phục giày da, đeo mắt kính, nhìn qua chính là bộ dáng của một người đàn ông tinh anh. Khi gặp Giản Ngôn, Tô Văn có vẻ hơi khẩn trương.

Giản Ngôn mở miệng liền nói: "Nói một chút về quan hệ của anh và Hứa Ôn Du đi, anh cảm thấy hắn là người như thế nào?"

Tô Văn hơi sửng sốt, tựa hồ đối với cách thức đặt câu hỏi của Giản Ngôn có chút không thích ứng. Đầu tiên không phải nên hỏi thời gian mất tích này nọ sao?

Tô Văn khẩn trương hơn một chút, nhưng vẫn trả lời ngay: "Tôi là cấp trên của Hứa Ôn Du, đã nửa tháng rồi hắn không đi làm, tôi cảm thấy không được bình thường nên mới báo cảnh sát. Về phần con người của Hứa Ôn Du, hắn tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bộ dạng đẹp trai lại còn biết cách nói chuyện nên thành tích cũng không tệ lắm."

Tô Văn dừng một chút, nhìn về phía Giản Ngôn.

"Không còn gì nữa?" Giản Ngôn nhìn hắn.

Tô Văn lắc đầu: "Không còn."

"Nửa tháng không đi làm anh mới báo cảnh sát... Công ty của các anh quản lý cũng thật lỏng lẻo."

"Chúng tôi...là nhân viên tiêu thụ mà, coi trọng thành tích." Tô Văn nhìn xuống chân, chân phải liên tục cọ sát mặt đất, "Cũng không yêu cầu nhân viên phải chín giờ đến, năm giờ về... Với lại, vào nửa tháng trước, Hứa Ôn Du nói với tôi hắn có khách hàng lớn ở tỉnh ngoài nên phải đi công tác chừng mười ngày. Cho nên, tôi vẫn cho rằng hắn đang đi công tác chưa về. Cho tới hôm nay, tôi gọi điện cho hắn hoài mà vẫn không được, sau khi báo cảnh sát mới biết hắn đã chết rồi."

"Ra là vậy..." Giản Ngôn gật đầu, lại hỏi: "Quan hệ của Hứa Ôn Du ở trong công ty như thế nào? Có kẻ thù gì không?"

"Quan hệ của hắn...cũng không tệ lắm. Anh cảnh sát cũng biết mà, chúng tôi làm ngành tiêu thụ, khách hàng chính là thượng đế, nên tính khí cũng sẽ không quá kém." Tô Văn nhìn chằm chằm mặt đất, nghĩ một hồi lại ngẩng đầu lên nhìn Giản Ngôn, "Hứa Ôn Du trước đó có một người bạn gái, về sau bọn họ chia tay, dường như cũng không vui vẻ lắm. Bạn gái hắn còn từng đến công ty làm ầm ĩ, nói sẽ không bỏ qua cho Hứa Ôn Du. Còn kẻ thù khác thì ngược lại chưa từng nghe nói qua... Cảnh sát, anh nói xem có phải bạn gái hắn trả thù hay không? Cô ta đã giết Hứa Ôn Du?"

"Chia tay khi nào? Tại sao?"

"Chia tay cũng hơn một tháng thì phải? Nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ." Tô Văn dừng một chút, hỏi lần nữa: "Cảnh sát, anh nói xem có phải bạn gái hắn là hung thủ hay không?"

"Vụ án vẫn còn đang điều tra, đợi khi có kết quả sẽ thông báo cho mọi người." Giản Ngôn nói, "Cảm ơn anh đã cung cấp thông tin, nếu có đầu mối gì mới thì phiền anh mau chóng liên hệ với chúng tôi."

Sau khi Giản Ngôn hỏi xong bên đây thì hai tổ Hướng Dương và Trình Tử Khiêm cũng tuần tự đi ra. Xem dáng vẻ bọn họ thì chắc cũng không thu hoạch được gì.

Đi ra tới cổng tiểu khu thì bị nhân viên quản lý đuổi theo, xem ra hắn rất sốt ruột. Hắn không ngừng hỏi tình huống liên quan tới Hứa Ôn Du, còn liên tục cầu xin bọn họ mau chóng phá án.

Giản Ngôn đang định về cục trước để sửa sang lại manh mối, rồi mới đi xem kết quả kiểm tra thi thể của bên Pháp y.

"Sếp, anh có cảm thấy nhân viên quản lý kia có vấn đề hay không? Người chết cũng không phải người nhà của hắn, hắn sốt ruột như vậy làm gì?" Hướng Dương vừa ngồi lên xe liền hỏi.

"Tiểu khu xảy ra án mạng thì chủ nhà nhất định không mấy vui vẻ, quản lý sốt ruột cũng là chuyện bình thường. Hắn lại không có liên quan gì với nạn nhân, giết người ta làm gì?" Tiếu Tiếu lập tức phản bác.

"Làm sao cô biết bọn họ không có liên quan?" Hướng Dương không phục lắm, "Người trẻ tuổi bây giờ rất nóng tính, động một chút là nổi cáu linh tinh, đắc tội với người ta, ai biết bọn họ có ân oán hay không chứ? Vả lại, có nhiều chủ nhà thích để chìa khóa sơ cua ở chỗ quản lý, ai biết Hứa Ôn Du có thói quen này hay không? Nếu có thì nhân viên quản lý muốn vào nhà hắn cũng quá dễ dàng."

Thẩm Băng Niệm vội đi ra hòa giải: "Vừa rồi chúng tôi đã nói chuyện với nhân viên quản lý kia, hắn nói có biết nạn nhân nhưng không quen, nạn nhân cũng không để chìa khóa sơ cua ở chỗ quản lý, nhìn dáng vẻ của hắn không giống như nói dối. Có điều, hắn quả thật cũng quá gấp gáp, có chút không bình thường."

"Nhân viên quản lý sốt ruột cũng không phải vì chột dạ." Giản Ngôn lúc này mới tiếp lời bọn họ.

"Vậy thì vì cái gì?" Thẩm Băng niệm lập tức hỏi.