Sếp Tưởng Tôi Là Con Trai

Chương 4: Mẫu người của Vi Đông




Hai tuần trôi qua.

Lúc này, Vi Đông đang dạy học ở lớp của Phan Thanh Khải. Thoáng cái anh ta đã học ở đây được năm buổi rồi.

Trong năm buổi này, Phan Thanh Khải không có hành động gì gây ảnh hưởng đến Vi Đông.

Nhưng sếp Lương thì có!

Vi Đông nhìn về phía cuối lớp, sếp Lương đang ngồi cạnh Phan Thanh Khải, mắt anh thì nhìn chằm chằm về phía cô.

Tính đến hôm nay sếp Lương đã dự giờ ở lớp Vi Đông năm buổi rồi. Cứ buổi nào có Phan Thanh Khải thì anh lại lên lớp cô.

Vi Đông đã hỏi những chị giáo viên khác, sếp Lương không hề đi dự giờ ở lớp các chị ấy, sếp chỉ dự giờ ở lớp cô thôi.

Bị sếp nhìn khi dạy học khiến cô không được thoải mái lắm, nhưng cô cũng đâu thể đuổi sếp đi được.

Vi Đông thật sự bất lực, chỉ biết âm thầm thở dài mà thôi.

Sếp Lương ngồi dưới cuối lớp thì khá thoải mái. Ngoại trừ sự có mặt của Phan Thanh Khải ra thì anh không thấy có vấn đề nào gây khó chịu cả.

Mặc dù bình thường sếp Lương không thích ngồi yên một chỗ cho lắm, nhưng ngồi nhìn Vi Đông giảng bài thì được.

Năm buổi gần đây “dự giờ” ở lớp cô, cứ nhìn cô là sếp Lương lại thấy bình yên, thư giãn. Nếu không phải bận thì chắc buổi nào cô dạy anh cũng đến “dự giờ” rồi.

Phan Thanh Khải ngồi bên cạnh anh hơi khó chịu, nhưng chung quy lại cũng chẳng bị ảnh hưởng gì lắm. Trong mắt anh ta, sếp Lương chỉ là một đứa nhỏ tuổi đáng ghét thôi.

Có thể trong công việc sếp Lương hơn anh ta được, nhưng về chuyện tình cảm thì anh ta cho sếp Lương hít khói. Một người đàn ông sành chuyện yêu như anh ta vừa nhìn đã biết sếp Lương không có kinh nghiệm gì rồi.

Anh ta không coi sếp Lương là đối thủ.

“Em phát âm tốt lắm, nhưng có lúc nói nhanh em quên đọc vài ending sound đấy.” Vi Đông mỉm cười nhắc học sinh, “Thế nên trước mắt em cứ đọc chậm hơn một chút, đợi thạo hơn rồi thì đọc nhanh hơn nhé!”

Sếp Lương chăm chú nhìn Vi Đông nói chuyện với học sinh. Anh cảm thấy lúc này cô thật từ tốn, dịu dàng, đúng chuẩn “cô giáo như mẹ hiền”.

Sếp Lương lớn tuổi hơn Vi Đông, cho nên tất nhiên cô không thể cư xử với anh giống cách cô giáo cư xử với học sinh. Vì thế năm buổi nay quan sát cô dạy học, sếp Lương cảm thấy mình như được chiêm ngưỡng thêm nhiều sắc thái, vẻ mặt của cô vậy.

Hiền lành có, nghiêm khắc có, trưởng thành có, mà dễ thương cũng có.

Nhìn Vi Đông nhỏ bé trên bục giảng, sếp Lương cứ cảm thấy dễ thương thế nào ấy.

Thật ra lúc nhỏ sếp Lương cảm thấy con gái tóc dài sẽ đẹp hơn. Khi anh lớn rồi thì ít khi quan tâm đến phái nữ, anh cũng chẳng cảm thấy tóc dài đẹp hơn hay tóc ngắn đẹp hơn. Nhưng nếu bắt buộc phải trả lời thích con gái tóc ngắn hay tóc dài, anh sẽ lựa chọn tóc dài.

Tuy nhiên dạo gần đây, không hiểu sao anh cảm thấy con gái tóc ngắn cứ bị đáng yêu ý.

Mới đầu biết Vi Đông là con gái, sếp Lương có nhớ tới cảnh cô đánh tên theo dõi ra bã thì thấy hơi sợ, lỡ đâu một ngày cô tức lên rồi đánh anh như thế thì phải làm sao?

Nhưng mà dạo này sếp Lương không thấy sợ nữa, anh cảm thấy con gái giỏi võ cũng rất đáng yêu, lại còn ngầu nữa.

Sao trên đời lại có một sinh vật nhỏ bé mà mạnh mẽ thế nhỉ? Đáng yêu không chịu nổi!

Vừa nghĩ tới sinh vật đáng yêu kia, sếp Lương vừa tủm tỉm cười. Anh không hề biết cô học sinh ngồi bàn trên đã quay xuống, nhìn chằm chằm vào anh.

Mãi mấy giây sau mới khi nhận ra có người nhìn mình, sếp Lương liền nghiêm mặt lại, hỏi: “Em quay xuống đây làm gì? Có vấn đề nào cần hỏi sao?”

Cô bé trả lời: “Vâng ạ, em muốn hỏi thầy cái này.”

Sếp Lương gật đầu: “Em hỏi đi.”

Ai ngờ, câu hỏi của cô bé lại là: “Thầy thích cô Vi Đông lớp em đúng không?”

Sếp Lương ngây người trong giây lát, sau đó vội vàng phủ nhận: “Em nói gì thế? Thầy và cô Vi Đông coi nhau như anh em thôi, em đừng có nói linh tinh, chuyên tâm học hành đi.”

Cô bé hụt hẫng: “Vậy ạ? Tiếc thế, em thấy thầy với cô hợp nhau lắm luôn.”

“Cái… Cái gì chứ… Thầy với cô mà hợp nhau á?” Môi sếp Lương cong lên, “Còn nhỏ mà nói linh tinh…”

Cô bé: “Thầy ơi, thầy đang cười phải không ạ?”

“Thầy cười gì chứ?” Miệng sắp ngoác đến mang tai, trên mặt thì viết rõ chữ “khoái”, thế nhưng sếp Lương vẫn mạnh miệng, “Em quay lên đi, từ nay đừng có nói mấy lời như vậy.”

Cô bé che miệng cười rồi quay lên, trong lòng đã biết tỏng sếp Lương thích Vi Đông hay không rồi. Nhìn cái vẻ mặt tươi như nở hoa của sếp Lương, chỉ có đứa trẻ lên ba mới không biết anh thích Vi Đông thôi.

Anh quay sang nhìn Phan Thanh Khải, khiêu khích: “Nghe thấy không, cả một đứa nhỏ cũng cảm thấy tôi và Vi Đông hợp nhau, thế mà anh bảo chúng tôi không giống một cặp à?”

Phan Thanh Khải thầm khinh bỉ trong lòng, chỉ tay về phía bục giảng. “Vi Đông đang nhìn thầy kìa.”

Sếp Lương quay lên thì thấy Vi Đông đang nhìn mình thật.

Vừa nãy cô thấy sếp Lương nói chuyện với cô học sinh bàn trên, bây giờ anh lại quay sang bắt chuyện với Phan Thanh Khải, chẳng khác gì mấy học sinh lén nói chuyện riêng trong giờ cả.

Vi Đông muốn quát sếp lắm nhưng không dám, thế nên chỉ có thể dùng ánh mắt để nhắc nhở thôi.

Sếp Lương thấy Vi Đông cứ nhìn mình thì lại nhớ đến lời cô bé vừa nãy nói.

Anh và Vi Đông hợp nhau.

Anh và Vi Đông hợp nhau!

Sếp Lương ngại ngùng quay mặt đi, không nhìn thẳng vào Vi Đông được nữa. Vi Đông tưởng rằng anh hiểu ý cô nên bèn quay lên bảng, tiếp tục giảng bài.

Đến lúc hết tiết, học sinh đã về hết, Phan Thanh Khải và sếp Lương mới đứng dậy khỏi chỗ, đi về phía Vi Đông.

“Về nhà ăn cơm thôi!”

“Anh mời em đi ăn cơm nhé!”

Tiếng nói của sếp Lương và Phan Thanh Khải vang lên cùng lúc.

Vi Đông trả lời Phan Thanh Khải: “Tôi đã bảo anh đừng mời tôi mà.”

Phan Thanh Khải mỉm cười: “Bây giờ muộn rồi, nếu về nhà mới nấu ăn thì tốn khá nhiều thời gian đấy. Em đi ăn cùng anh đi, nếu thấy không yên tâm thì để thầy Lương đi cùng cũng được.”

“Đã bảo không đi là không đi.” Sếp Lương rất khó chịu, “Vi Đông nhà tôi đã từ chối nhiều lần rồi, sao mặt anh dày thế?”

Phan Thanh Khải làm bộ thân thiện. “Cũng muộn rồi, tôi chỉ lo Vi Đông đói thôi.”

“À, thế mới nhớ.” Phan Thanh Khải hỏi: “Hai người ở cùng nhau, thế bình thường ai là người nấu ăn nhỉ?”

Sếp Lương khựng người lại, sắc mặt tệ đi thấy rõ.

Vi Đông bảo: “Không liền quan gì đến anh.”

Phan Thanh Khải liếc mắt nhìn sếp Lương rồi nở nụ cười. “Nhìn thái độ của thầy Lương thì xem ra bình thường Vi Đông phải vất vả rồi.”

Anh ta quay sang bảo Vi Đông: “Anh cũng thường nấu ăn nên biết việc nấu nướng khá là cực nhọc. Em đúng là một người chăm chỉ đấy.”

Sau đó, anh ta tiến tới gần Vi Đông. “Anh cũng chăm nấu ăn lắm, nếu chúng mình mà sống cùng nhau thì hợp nhỉ.”

Sếp Lương nắm chặt nắm đấm, nhìn Phan Thanh Khải bằng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Vi Đông cũng nhìn Phan Thanh Khải bằng ánh mắt lạnh lùng, thế nên cuối cùng anh ta đành tạm thời bỏ cuộc.

“Thôi được rồi, anh đùa chút thôi.” Anh ta đút tay túi quần, “Xem ra hiện giờ em vẫn còn thành kiến với anh lắm, chuyện mời em đi ăn chắc là bất khả thi rồi.”

Nói xong, anh ta liền tạm biệt Vi Đông rồi rời khỏi lớp.

Vi Đông thở dài, nói với vẻ mệt mỏi và khó chịu: “Không biết anh ta còn học ở đây đến bao giờ nữa.”

Sếp Lương đang bực mình, nhưng thấy Vi Đông có vẻ mệt nên liền dịu giọng hỏi: “Bây giờ anh đưa em đi ăn nhé?”

“Không đâu, về nhà nấu ăn thôi, một tuần cũng vài buổi ăn ở ngoài rồi.” Vi Đông vươn vai, “Sếp đừng để ý đến lời cái anh Khải kia nói. Đúng là nấu ăn hơi cực một chút, nhưng từ khi học đại học thì lúc nào em cũng phải nấu, em quen lắm rồi.”

Hơn nữa, Vi Đông cảm thấy nấu cho sếp Lương ăn là nghĩa vụ của mình. Dù gì thì anh cũng cho cô ở miễn phí, lại còn trả thêm tiền cho cô nữa.

Có một ông chủ hào phóng như anh là cô cũng cảm thấy may mắn lắm rồi.

Chỉ là sếp Lương không cảm thấy vậy.

Từ lúc nghe thấy lời Phan Thanh Khải nói đến lúc về nhà, sau đó tới tận lúc tối muộn, sếp Lương vẫn còn suy nghĩ mãi về việc để Vi Đông nấu ăn.

Thật ra thỉnh thoảng sếp Lương cũng muốn phụ giúp Vi Đông lắm, nhưng khổ nỗi anh không nấu nổi.

Nằm trên giường, sếp Lương suy đi nghĩ lại mãi rồi cầm điện thoại, tìm kiếm thông tin: Nấu ăn có vất vả lắm không?

Có vài bài viết liên quan hiện lên, trong đó có một bài chia sẻ của một người nội trợ.

[Tôi muốn ly hôn với chồng, tôi không nhịn anh ta nổi nữa rồi.

Tôi và anh ta đều đi làm, nhưng khi về nhà thì chỉ có mình tôi làm việc nhà. Anh ta chẳng động vào gì cả, một mình tôi phải làm hết.

Hằng ngày tôi phục vụ anh ta ba bữa, sáng dậy từ sớm để nấu cơm. Nếu cơm ngon tôi cũng chẳng bao giờ được khen, nhưng lỡ không ngon thì phải nghe anh ta chê bai cằn nhằn.

Tôi thấy anh ta không hề coi tôi là vợ, anh ta chỉ coi tôi là osin thôi.]

Ở phần bình luận, rất nhiều người đều đồng tình và khuyên chủ bài viết ly hôn.

Sếp Lương thấy hơi lo lắng, hầu như ngày nào Vi Đông cũng phải nấu cho anh ăn ba bữa, liệu cô có cảm thấy anh cũng coi cô là osin không?

Không, chắc là không đâu, vì anh đâu có quá đáng như người chồng trong bài viết chứ. Anh cũng phụ giúp Vi Đông làm việc nhà, anh chỉ không biết nấu nướng thôi. Vi Đông nấu ngon thì anh khen, thỉnh thoảng anh chỉ hay cằn nhằn một số việc thôi.

Sếp Lương thầm nghĩ: Đúng rồi, mình không giống như cái tên chồng kia, Vi Đông sẽ không ly hôn với mình đâu…

À khoan, ly hôn cái gì chứ? Anh và Vi Đông đã kết hôn đâu!

Sếp Lương hoang mang quá nên lú lẫn rồi.

Anh lướt xuống bài viết tiếp theo. Nội dung của bài viết này là: [Bạn có thích kiểu bạn trai biết nấu ăn không?]

Sếp Lương ấn vào phần bình luận để xem thử, ai ngờ anh lại trông thấy bình luận của Vi Đông.

[Đỗ Vi Đông: Mặc dù tôi nấu ăn ổn, nhưng tôi vẫn thích và mong bạn trai mình biết nấu ăn. Tôi thích được người khác nấu cho ăn hơn là nấu cho người khác ăn. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy con trai nấu ăn ngon rất là có sức hút.]

[Con trai nấu ăn ngon rất là có sức hút.]

[Tôi thích và mong bạn trai mình biết nấu ăn.]

Sếp Lương đọc đi đọc lại bình luận của Vi Đông, sau đó thì so sánh hình mẫu bạn trai của cô với chính bản thân mình.

Cô thích người nấu ăn ngon, nhưng sếp Lương thì chẳng biết nấu gì cả, đến cả thái thịt thái rau cũng không nên hồn.

Cứ nghĩ đến điều này là sếp Lương lại cảm thấy buồn lòng, bứt rứt. Anh không hiểu tại sao mình lại như vậy, anh chỉ biết rằng khi bản thân không được như những gì Vi Đông mong đời, anh chợt cảm thấy hụt hẫng và phiền muộn.

Lại còn… cảm thấy hơi tự ti nữa.

Không chỉ vậy, nghĩ đến việc bao lâu nay Vi Đông vất vả nấu cơm cho mình, sếp Lương cũng cảm thấy xót cho cô.

Bình thường đi làm đã mệt rồi, vậy mà hầu như ngày nào cô cũng phải nấu cho anh ba bữa, chỉ có vài buổi trong tuần là anh dẫn cô ra ngoài ăn thôi.

Sếp Lương càng nghĩ càng thấy bản thân quá đáng. Hơn nữa cứ để như vậy thì không ổn chút nào, anh cảm thấy nhất định mình phải thay đổi.

Anh cảm thấy…

Đã đến lúc mình nên học nấu ăn rồi.