Sếp Tưởng Tôi Là Con Trai

Chương 5: Sếp Lương nấu ăn




Sáng sớm, Vi Đông vừa đi làm thì sếp Lương cũng rời khỏi nhà.

Bình thường anh sẽ đến quán lẩu của mình và anh rể, nhưng hôm nay thì không.

Hôm nay, sếp Lương đến siêu thị m/ua thức ăn.

Đêm qua, anh đã lên mạng tìm hiểu cách làm các món vừa ngon vừa đơn giản. Sáng nay thấy trong nhà chưa đủ nguyên liệu, anh liền quyết định đến siêu thị m/ua.

Những thứ cần m/ua đều đã được ghi trong điện thoại. Sếp Lương cẩn thận m/ua theo, chọn lựa kỹ càng, tất cả các nguyên liệu đều là loại đắt nhất.

Tới lúc ra quầy để gia vị, sếp Lương phải loay hoay một lúc lâu mới tìm được món mình cần m/ua.

Cho vào xe giỏ hàng xong, đang trên đường đi đến quầy thu ngân, sếp Lương lại đụng mặt người quen.

Phan Thanh Khải đi loanh quanh trong siêu thị, trên tay anh ta đang cầm một hộp gì đó nhỏ nhỏ.

Sếp Lương liếc cái hộp một cái rồi định lướt qua anh ta, nhưng anh ta trông thấy sếp Lương thì lại muốn kiếm chuyện.

“Này, đi m/ua đồ nấu ăn làm gì đấy?” Phan Thanh Khải nhìn vào giỏ hàng của sếp Lương, nhếch mép cười. “Hôm qua nghe tôi nói mấy câu nên cậu sốt ruột, muốn học nấu ăn à?”

“Không liên quan gì tới anh.” Sếp Lương lừ mắt nhìn Phan Thanh Khải, sau đó mắt anh lại lơ đãng liếc nhìn chiếc hộp be bé trong tay anh ta.

Anh cảm thấy cái hộp này khá quen, nhưng mà không nhớ ra nó là cái gì.

Cảm nhận được ánh mắt của sếp Lương đang hướng về đâu, Phan Thanh Khải liền giơ chiếc hộp lên, quơ quơ. “Đừng nói cậu không biết đây là cái gì đấy nhé.”

Cho dù chưa từng dùng, nhưng con trai hơn hai mươi tuổi mà không biết đây là cái gì thì cũng hơi lạ.

Sếp Lương nhíu mày, nhìn chằm chằm chiếc hộp. Sau đó nghĩ ra, anh liền cau mày: “Cái này… là bao cao su?”

Phan Thanh Khải cười cợt: “Xem ra cũng không đù đờ quá nhỉ.”

Sếp Lương nghiến răng, hỏi: “Mày m/ua cái này làm gì? Mày dám nghĩ đến chuyện này à?”

Vì tưởng Phan Thanh Khải nhắm tới Vi Đông, cho nên sếp Lương đã mất bình tĩnh mà túm cổ áo anh ta. “Nếu mày định làm gì Vi Đông, tao sẽ đ/ánh c/hết mày!”

Phan Thanh Khải gỡ tay sếp Lương ra, cười nhạo: “Đừng có căng thẳng thế chứ, tôi không phải người đàng hoàng, nhưng cũng không xấu xa đến nỗi nhắm vào một cô gái ngây thơ đâu.”

Sếp Lương không tin. “Thế mày m/ua cái này làm gì?”

“M/ua để dùng chứ để làm gì?” Phan Thanh Khải nói, “Nhưng đừng có lo, tôi dùng với người khác.”

Sếp Lương thấy khó tin, ngờ vực hỏi: “Không phải mày đang theo đuổi Vi Đông à?”

“Theo đuổi á?” Phan Thanh Khải suy nghĩ, “Thật ra cũng không hẳn là theo đuổi, chỉ là thấy hứng thú nên muốn làm quen thôi. Nhưng kể ra nói là theo đuổi cũng không sai, vậy cứ coi như đúng đi.”

“Nếu đã đúng thì tại sao mày lại có ý định làm chuyện này với người khác?”

Câu hỏi này của sếp Lương khiến Phan Thanh Khải phải phì cười. “Sao cậu giống Vi Đông vậy? Việc theo đuổi người này nhưng ngủ với người khác đáng kinh ngạc vậy sao? Sao hai người có phản ứng lớn vậy?”

Sếp Lương nghe mà thấy sôi máu. Thật ra anh cũng biết có nhiều người “nay quan hệ với người này, mai quan hệ với người kia”, nhưng anh không nghĩ Phan Thanh Khải lại là người như vậy.

Mặc dù sếp Lương ghét anh ta, nhưng anh cứ nghĩ anh ta là một người tử tế, vì có vẻ anh ta khá kiên trì trong việc theo đuổi Vi Đông. Ấy thế mà…

“C/hết tiệt!” Sếp Lương cảnh cáo Phan Thanh Khải, “Tránh xa Vi Đông ra! Đừng có lại gần em ấy!”

“Cậu không có quyền quyết định việc này đâu. Tôi nói rồi, tôi không có ý đồ xấu với cô ấy…”

“Ai mà tin một kẻ như mày chứ?” Sếp Lương trừng mắt.

Phan Thanh Khải cười ngả ngớn.

“Cậu không tin thì đành chịu thôi, nhưng cậu cũng chẳng làm gì được tôi cả. Cậu không thể ở bên Vi Đông 2424 để ngăn cấm tôi tiếp cận cô ấy. Cho dù cậu có làm được điều đó thì cũng sẽ khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt, khó chịu.”

“Mà hơn nữa, có vẻ như Vi Đông chẳng thích cậu đâu. Nam châm trái cực hút nhau, con người cũng vậy. Cậu khá giống Vi Đông, quan trọng là cậu lại nhạt nhẽo, không thú vị, ngoài cái mặt ra thì chẳng còn ưu điểm gì cả.”

“Hình như cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi thì phải. Vậy mà tính cách đã như ông cụ, cứng nhắc và quá nghiêm túc. Tôi nói cậu với Vi Đông không giống một cặp là thật đấy, trông cậu không giống người yêu mà như là bố cô ấy vậy.”

“Con gái thích những chàng trai thú vị…” Phan Thanh Khải tự tin nói, “Giống như tôi vậy.”

“Còn cậu, cậu có khuôn mặt đẹp trai, nhưng chỉ có tác dụng trong thời gian đầu thôi. Tiếp xúc lâu và biết được sự nhạt nhòa, thiếu thu hút của cậu rồi thì chẳng ai thích cậu đâu.”

Nghe đến đây, sếp Lương tức đến nỗi muốn vặn đầu Phan Thanh Khải. Nhưng vũ lực không giải quyết được vấn đề nên anh bèn nuốt cục tức xuống, tỏ ra bình tĩnh mà nói với Phan Thanh Khải: “Con người không phải nam châm, không phải cứ trái cực là hút nhau. Anh cảm thấy tôi không thú vị, nhưng tôi cũng chẳng thấy anh thu hút gì cả, vì vậy đừng có mà tự tin thái quá.”

“Anh nên nhớ rằng Vi Đông đã từ chối đi ăn với anh rất nhiều lần, em ấy cực kỳ ghét anh. Còn tôi có thể mời em ấy sống chung, hai chúng tôi ngày ngày ở bên nhau, chỉ có “hai người chúng tôi” thôi!” Sếp Lương nhấn mạnh, “Chúng tôi không giống bố con, chúng tôi giống như vợ chồng đấy!”

Nói dứt lời, sếp Lương liền xách giỏ hàng đi.

Khi đi ngang qua Phan Thanh Khải, anh còn cố tình huých vào vai anh ta một cái.

Phan Thanh Khải thấy thái độ của anh như vậy thì nhếch mép cười. Chỉ là đến khi anh đi khuất, nụ cười giả tạo của anh ta liền từ từ biến mất. Nét mặt ngả ngớn cũng không duy trì nổi, anh ta sầm mặt xuống, đi ngược lại với hướng đi của sếp Lương.

Sau khi về nhà, sếp Lương bật video dạy nấu ăn lên để học.

Mặc dù vẫn còn khó chịu chuyện của Phan Thanh Khải, nhưng anh vẫn cố gắng học cẩn thận. Mà vì mù tịt về việc nấu nướng nên anh phải học từ cách rửa rau, thái thịt. Thật sự mất rất nhiều thời gian.

Đến gần trưa, mọi việc vẫn chưa suôn sẻ.

Nhìn thời gian trên đồng hồ, sếp Lương cảm thấy lo lắng, liệu mình có nấu kịp không?

May sao, Vi Đông đã gọi điện về: “Sếp ơi, trưa nay em không về nấu cơm được không? Em có hẹn đi ăn cùng chị Tâm và mấy người khác nữa.”

“Ừm.” Sếp Lương nhìn vào đống nguyên liệu nấu nướng trên bàn. “Em cứ đi ăn đi.”

Mặc dù có hơi hụt hẫng, nhưng Vi Đông ăn ở ngoài cũng tốt, vì sếp Lương cần thêm thời gian để chuẩn bị.

Ở đầu dây bên kia, Vi Đông thấy hơi áy náy: “Xin lỗi sếp nha, chiều nay về sớm em sẽ nấu thật nhiều món ngon cho sếp!”

Sếp Lương bất giác mỉm cười. “Ừm, chiều về sớm nhé.”

Nhưng sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt sếp lại lộ vẻ phiền muộn.

Những lời mà Phan Thanh Khải nói vang lên trong đầu, khiến cho sếp Lương nhớ đến ngày còn đi học. Nhờ có ngoại hình xuất sắc, anh được khá nhiều bạn nữ yêu thích. Thậm chí có một bạn nữ còn công khai theo đuổi anh.

Tuy nhiên, chưa theo đuổi được bao lâu thì bạn nữ kia đã không thích sếp Lương nữa. Bạn ấy thích cậu bạn chơi cùng sếp, bởi vì cậu ấy không đẹp trai nhưng lại có sức hút. Những bạn nữ khác cũng cảm thấy cậu ấy giỏi ăn nói và rất thú vị.

Trước kia, sếp Lương chẳng mấy quan tâm đến chuyện này. Bạn nữ kia hay các bạn nữ khác quay sang thích bạn anh, anh vẫn cảm thấy bình thường.

Nhưng mà bây giờ… anh lại rất lo lắng. Lỡ Vi Đông cũng giống như bạn nữ kia, lỡ như cô cũng thích những chàng trai thú vị thì sao?

Sếp Lương cũng không biết vì sao mình lại lo lắng như vậy. Thật ra anh cũng mơ hồ đoán được lý do, nhưng anh vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn được.



Hơn bốn rưỡi chiều, sau khi nỗ lực hết sức, sếp Lương đã nấu ăn xong.

Anh sắp xếp đồ ăn lên bàn rồi cầm đôi đũa lên, đang định nếm thử một món xem sao thì Vi Đông đã về nhà.

“Sếp ơi, em về rồi” Vi Đông xách hai túi nguyên liệu nấu nướng chạy xuống dưới bếp.

Sếp Lương nghe thấy giọng Vi Đông thì đặt đũa xuống, đứng bên bàn ăn chờ cô. Khi cô xuống tới nơi thì liền thấy mấy món ăn được đặt cẩn thận ở trên bàn.

Sếp Lương không định ăn thử thức ăn nữa, dù sao Vi Đông cũng đã về rồi thì cùng nhau ngồi ăn luôn. Hơn nữa, thật ra anh cũng muốn cô là người đầu tiên nếm thử món ăn anh làm.

Anh bảo cô: “Em rửa tay rồi chúng mình ăn cơm đi.”

Vi Đông rất bất ngờ, hôm nay sếp Lương lại đặt đồ ăn về nhà sao?

Cô cũng không nghĩ nhiều nên bèn đi rửa tay, sau đó chạy ra bàn ăn.

Vừa nãy đứng ở xa, Vi Đông đã cảm thấy đồ ăn trên bàn không hấp dẫn lắm. Ai ngờ giờ tới gần, cô lại càng cảm thấy bất ổn hơn.

Miếng thịt bị thái xấu ơi là xấu, màu sắc trông cũng lạ. Rau xào thì có chỗ sống chỗ nhũn, rau trong bát canh thì như rau nấu cho lợn.

Sếp Lương bảo Vi Đông: “Em ăn thử đi.”

Vi Đông nhíu mày, định mở miệng chê mâm thức ăn. Nhưng chợt thấy ánh mắt đầy mong đợi của sếp Lương, cô liền khựng người lại.

Khoan đã! Đây không phải đồ ăn do sếp nấu đấy chứ?

Vi Đông nhìn kỹ mâm cơm, nếu là cơm ở quán thì có tệ đến đâu cũng không thể tệ đến mức này được. Chắc chắn tám chín phần đấy là cơm do sếp nấu rồi.

“Sao thế?” Sếp Lương ngập ngừng hỏi, “Trông khó nuốt lắm hả?”

Nếu sếp hỏi bằng giọng điệu bình thường thì Vi Đông sẽ thành thật đáp: Đúng, vừa nhìn đã thấy dở.

Nhưng hiện giờ giọng sếp nghe có vẻ hơi buồn buồn, hụt hẫng. Vi Đông cảm thấy nếu mình trả lời thật, chắc chắn anh sẽ rất buồn bã, tủi thân.

Ờm… Vi Đông không muốn sếp Lương buồn hay hụt hẫng.

Cô lắc đầu nói: “Không, trông có vẻ cũng ngon.”

Sau đó cô cầm đũa lên và gắp một miếng thịt, cho vào miệng.

Nói sao nhỉ, vị nó cứ kỳ kỳ, lợ lợ khó ăn. Vi Đông cố lắm mới nuốt xuống được, nhưng nuốt xong thì lại phải đối mắt với câu hỏi: “Em thấy thế nào? Ngon hay tệ?”

Sếp Lương nhìn Vi Đông và chờ đợi câu trả lời.

Vi Đông chần chừ vài giây rồi đáp: “Không ngon… nhưng cũng không dở.”

Chứ sự thật là nó dở lắm, dở lắm luôn.

Nhưng biết làm sao bây giờ? Vi Đông không nỡ nói ra sự thật.

Cô biết mình cần thẳng thắn, nhưng nghĩ đến việc sếp Lương một mình làm cả một bàn ăn, cô lại không thể nào nói thẳng được.

Mà tại sao sếp lại nấu ăn nhỉ?

Vi Đông biết sếp không biết nấu nướng, chắc hẳn phải tốn nhiều thời gian và công sức lắm mới làm ra từng này món được.

Nhìn vào chiếc áo phông của sếp, Vi Đông thấy trên đó có vết bẩn do nấu nướng. Trên trán sếp vẫn còn lấm tấm mồ hôi, Vi Đông nhìn mà thấy tội tội.

Trái tim cô cũng thấy… rung rinh nữa.

Cô gắp thêm mấy món khác ăn thử. Món nào cũng không vừa miệng, nhưng Vi Đông vẫn cố gắng ăn.

Sếp Lương thấy thế thì tưởng mình nấu ổn nên rất vui. Anh cũng cầm đũa lên và ăn thử một món, nhưng không ngờ…

Dở ẹc!

Sếp Lương nhả ngay miếng thịt trong miệng vào bát rồi nhìn Vi Đông. Vi Đông ở đối diện vẫn đang ăn như thường.

Sếp Lương vội vàng nhổm người dậy, giữ tay cô lại, không cho cô gắp thức ăn nữa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn sếp. “Sao thế ạ?”

“Đừng ăn nữa.” Sếp Lương nhìn vào khuôn mặt cô, không nhịn được mà mắng cô: “Đồ ngốc! Tệ thế này mà sao em ăn được vậy?”

Vi Đông im lặng, không biết nên nói gì. Sếp Lương rút đôi đũa ra khỏi tay cô rồi đặt xuống bàn.

Sau đó một lúc, anh nói: “Xin lỗi.”

“Dạ?” Vi Đông tròn mắt nhìn sếp Lương.

Sếp Lương thở dài, bảo: “Xin lỗi… Anh nấu dở quá.”

“Thật ra cũng không dở lắm đâu…” Vi Đông an ủi: “Hơi hơi dở thôi, chứ vẫn nuốt được mà. Sếp mới nấu ăn mà như vậy là được lắm rồi, sau này cứ từ từ cố gắng.”

Nhận được lời động viên, tâm trạng sếp Lương khá hơn một chút. Nhưng tự dưng nhớ tới việc gu của Vi Đông là trai biết nấu ăn, anh lại thấy nặng nề.

Phan Thanh Khải biết nấu ăn.

Mà dù không muốn thừa nhận, nhưng sếp Lương cảm thấy đúng là anh ta thú vị hơn anh.

Từ trước đến giờ sếp Lương vẫn luôn biết tính cách mình không thu hút, nhưng trước kia anh không quan tâm. Anh không cần nhiều bạn, cũng chẳng cần người khác vây quanh anh. Bạn bè có đột nhiên không chơi với anh nữa, anh cũng mặc kệ.

Nhưng hiện giờ, nếu như Vi Đông đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh…

Chỉ cần nghĩ đến thôi, sếp Lương đã cảm thấy ngột ngạt, khó chịu lắm rô.

“Sếp? Sếp sao vậy?” Vi Đông thấy vẻ mặt sếp không ổn nên bèn hỏi.

Sếp Lương lắc đầu. “Không có gì. Em đi tắm đi, để anh gọi đồ ăn.”

Vi Đông không khỏi ngạc nhiên, sếp Lương hôm nay sao thế nhỉ? Đầu tiên là tự nấu, sau đó thì gọi đồ ăn, không cần cô phải nấu, lạ ghê!

Nhưng thôi, chuyện tốt đến thì mình cứ hưởng. Vi Đông nhanh chóng lấy quần áo rồi đi tắm, còn sếp Lương thì gọi điện đặt đồ ăn ở quán quen.

Tới khi Vi Đông tắm xong thì đồ ăn đã được đưa đến, cô và sếp Lương liền ngồi xuống ăn.

Ban đầu ăn, Vi Đông vui lắm, vì không cần làm mà vẫn có ăn thì ai chẳng thích.

Tuy nhiên, ăn được một lúc thì Vi Đông đã nhận ra sếp Lương có vấn đề. Anh chẳng nói câu nào, mặt trông cứ buồn buồn, suy tư.

Ăn xong, Vi Đông đang định dọn dẹp thì sếp Lương đã lủi thủi mang bát đĩa xuống bếp. Chấn động hơn là sếp Lương còn chuẩn bị rửa bát!

Nhìn sếp Lương cầm chai dầu rửa lên, Vi Đông vội ngăn cản. “Sếp ơi! Sếp đi lên đi, để em rửa là được rồi!”

“Em đi lên đi. Hôm nay để anh rửa.”

“Nhưng sếp biết rửa sao?”

“Rửa cái bát thôi, sạch là được mà, sao lại không biết.” Sếp Lương bảo Vi Đông, “Em lên kia xem TV đi.”

Vi Đông nhìn sếp, lo lắng hỏi: “Sếp, hôm nay sếp lạ quá… Sếp có ổn không vậy?”

Sếp Lương cũng nhìn Vi Đông, sau đó gật đầu: “Anh ổn, em đi lên đi.”