Sếp Tưởng Tôi Là Con Trai

Chương 7: Tỏ tình




Buổi sáng, Vi Đông đến trung tâm Tiếng Anh, còn sếp Lương thì đến trung tâm thương mại.

Đêm hôm qua, sau khi tìm hiểu về 7749 món quà nên tặng khi đi tỏ tình, sếp Lương đã quyết định chọn dây chuyền.

Vào cửa h/àng trang sức trong trung tâm thương mại, sếp Lương phải chọn đi chọn lại cả tiếng mới được một sợi dây chuyền ưng ý.

Chọn dây chuyền xong, anh liền đi đến cửa h/àng hoa tươi ở gần trung tâm Tiếng Anh.

Chủ cửa h/àng hoa là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo phông đơn giản.

Vừa nhìn thấy sếp Lương vào, người đàn ông đã mỉm cười chào đón. “Chào quý khách.”

Sếp Lương gật đầu rồi nhìn những loại hoa trong cửa h/àng.

Ờm… Nhiều loại hoa quá, sếp Lương không biết chọn. Thế là anh cứ đứng trong cửa h/àng gần mười phút, cuối cùng chủ cửa h/àng đành phải hỏi: “Quý khách muốn m/ua hoa tặng ai?”

Sếp Lương nghe câu hỏi này thì nghĩ nghĩ, m/ua hoa tặng ai nhỉ?

“Em trai”?

Bạn cùng nhà?

Cấp dưới?

Sếp Lương nhíu mày, không phải ba đối tượng này.

Thấy sếp Lương băn khoăn, chủ cửa h/àng liền đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi hỏi tiếp: “Quý khách muốn m/ua hoa tặng mẹ, vợ hay là bạn gái?”

Ờm, không phải mẹ, không phải vợ, cũng không phải bạn gái.

Sếp Lương do dự trong giây lát rồi bảo: “Tặng crush.”

Trước kia anh còn từng mạnh mồm nói với Vi Đông: “Người như anh mà lại phải crush người khác sao?”

Bây giờ đúng là bị vả vào mặt rồi.

Chủ cửa h/àng đi đến bên cạnh sếp Lương: “Tôi đoán đây là lần đầu tiên quý k/hách m/ua hoa tặng người mình thích. Xin hỏi quý khách muốn tặng hoa với mục đích gì? Tặng hoa vào ngày kỷ niệm, hay là tặng hoa để tỏ tình?”

“Ừm…” Sếp Lương nói, “Tôi muốn tỏ tình.”

“Vậy mời quý khách cân nhắc những loại hoa này.” Chủ cửa h/àng dẫn sếp Lương đi xem những loại hoa thích hợp để tỏ tình.

Sau khi cân nhắc và lựa chọn kỹ càng, một bó hoa vừa đẹp vừa lớn đã được chủ cửa h/àng làm xong.

Sếp Lương rất ưng bó hoa này. Nhưng cứ tưởng vậy là xong, ai ngờ chủ cửa h/àng còn đưa cho anh một tấm thiệp. “Quý khách hãy viết lời nhắn hoặc lời tỏ tình vào đây nhé.”

Cầm lấy tấm thiệp và bút bi, sếp Lương ngây ngốc suy nghĩ xem mình nên viết gì.

Ngày xưa còn đi học, sếp Lương không giỏi nhưng cũng chẳng dốt môn Văn. Nhưng bây giờ bảo anh viết lời tỏ tình, anh thật sự không biết mình phải viết gì nữa.

“Anh từng viết thư tình bao giờ chưa?” Sếp Lương hỏi chủ cửa h/àng, “Cho tôi tham khảo chút được không?”

Chủ cửa h/àng lắc đầu. “Quý k/hách hãy tự viết, vậy mới có ý nghĩa.”

Nghe vậy, sếp Lương thở dài, đúng là nên tự viết thật.

Thế là sau khi vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ gần ba mươi phút, cuối cùng sếp Lương đã hoàn thành xong lời tỏ tình “đầy ý nghĩa”.

[Vi Đông, hình như anh thích em. Em làm người yêu của anh nhé!]

Nhìn vào lời nhắn trên tấm thiệp, chủ cửa h/àng chán không buồn nói nhưng vẫn phải tươi cười. “Cảm ơn quý khách đã ghé tiệm. Chúc quý khách tỏ tình thành công, tạm biệt quý khách.”

Bước ra khỏi cửa h/àng, sếp Lương đặt hoa vào trong xe rồi lái xe đến trung tâm Tiếng Anh.

Tới lúc đến trung tâm thì đã gần mười giờ trưa, sếp Lương xuống xe rồi vào trung tâm ngay. Hôm nay Vi Đông dạy lớp của Phan Thanh Khải lúc mười giờ, anh phải mau lên lớp thôi.

Sau khi lên lớp, sếp Lương xuống bàn cuối ngồi cạnh Phan Thanh Khải như mọi hôm. Trong giờ học, anh cũng lặng lẽ ngắm nhìn Vi Đông như thường ngày.

Tuy nhiên, hôm nay sếp Lương rất hồi hộp và mong chờ, bởi anh định tỏ tình sau khi Vi Đông tan làm.

Đến mười một rưỡi, tiết học kết thúc.

Đợi học sinh ra về hết, sếp Lương hào hứng muốn dẫn Vi Đông đi, nhưng không ngờ cô lại bảo: “Sếp về trước đi, em ở lại đây một lát.”

Sếp Lương định bảo mình sẽ chờ cô, nhưng cô đã nói với Phan Thanh Khải: “Anh ở lại, tôi có chuyện cần nói với anh.”

Nghe câu này, sếp Lương thấy như sét đánh ngang tai.

Phan Thanh Khải đắc ý lắm, anh ta liếc nhìn sếp Lương một cái rồi tươi cười với Vi Đông. “Được, nói chuyện xong chúng ta đi ăn nhé.”

Vi Đông không trả lời anh ta mà quay sang giục sếp Lương: “Sếp đi về trước đi, em nói chuyện với anh ta xong rồi về nấu cơm cho sếp.”

Nghe thấy Vi Đông bảo cô sẽ về, sếp Lương mới hậm hực đi ra ngoài. Nhưng đương nhiên anh không có ý định về nhà trước, anh chỉ ra khỏi lớp rồi đứng nấp sau cửa để nghe lén thôi.

Vi Đông tưởng anh đi rồi, nhưng Phan Thanh Khải cũng đoán được anh đang trốn ở đâu đó để nghe trộm. Anh ta bước đến gần Vi Đông, sau đó nói với giọng điệu mập mờ tán tỉnh: “Sao tự nhiên hôm nay em lại muốn nói chuyện với anh vậy?”

Vi Đông lấy cuốn bài tập về nhà mà mình đã thu của Phan Thanh Khải ra, nghiêm túc nói:

“Anh nhờ người khác làm bài đúng không? Nét chữ của những người này không giống nhau, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Anh đã trưởng thành, tôi không muốn làm anh mất mặt trước lớp nên ở đây nói riêng với anh. Tôi không mong anh sẽ chăm chỉ học tập, bởi tôi biết anh đến trung tâm này để làm gì.”

“Anh không muốn học, vậy tôi sẽ không coi anh là học sinh. Bây giờ cũng đã tan học rồi, tôi muốn nói riêng và nói rõ với anh rằng tôi rất ghét kiểu người như anh, anh đừng đến đây làm phiền tôi nữa. Anh vừa làm ảnh hưởng đến tôi và lớp học, mà còn làm mất thời gian và tiền bạc của chính anh. Đừng có phí công vô ích, cũng đừng có ý định chơi đùa với tôi.”

“Lần đầu tiên gặp nhau anh đã khiến cho tôi ghê tởm rồi, thế nên mai sau cho dù anh có nghiêm túc, tôi cũng sẽ không bao giờ làm bạn với một người như anh đâu ”

Sếp Lương ngoài phòng học nghe thấy Vi Đông nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm: May quá, đúng là em ấy ghét thằng đó thật!

Phan Thanh Khải ở trong phòng thì ngây người trong giây lát, sau đó bật cười. “Nói nặng lời vậy? Cũng may người nghe là anh, chứ là người khác thì chắc bị tổn thương lắm đấy.”

Vi Đông cũng đâu muốn dùng mấy lời quá đáng, ai bảo mấy lần trước nói mãi nhưng Phan Thanh Khải vẫn làm phiền cô.

Nhìn anh ta còn đang cười cợt, Vi Đông thở dài một cái. Thật không ngờ anh ta lì như vậy, bị nói đến thế mà vẫn còn cười.

Nhưng thực tế đâu ai vui vẻ khi bị nói nặng lời chứ. Phan Thanh Khải càng cười, trong lòng anh ta lại cảm thấy càng nặng nề, u ám.

Nhìn ra ngoài cửa, anh ta thầm hỏi có khi nào sếp Lương đang nghe lén và cười nhạo anh ta không.

Nghĩ vậy, Phan Thanh Khải liền hỏi Vi Đông: “Em nói như thế với anh là vì thầy Lương à?”

Bị nhắc đến tên, sếp Lương mím môi, chờ đợi câu trả lời của Vi Đông.

Vi Đông không muốn sếp Lương bị lôi vào chuyện này nên thẳng thắn đáp: “Chẳng liên quan gì đến anh ấy cả!”

Câu trả lời này khiến sếp Lương hơi hụt hẫng.

Phan Thanh Khải đắc ý nhếch mép cười. “Vậy hả? Thế mà anh tưởng em thích thầy Lương nên từ chối anh đấy.”

“Hả?” Vi Đông cảm thấy chột dạ nên liền vội vàng chối, “Anh nói linh tinh cái gì vậy? Đừng có nói bậy như thế!”

Sếp Lương nghe vậy thì ủ rũ, trong lòng không vui.

Phan Thanh Khải cũng chẳng vui nổi, bởi anh ta đã nhận ra sự kỳ lạ của Vi Đông. Nếu Vi Đông không thích sếp Lương thì cũng đâu cần phản ứng như vậy chứ.

Anh ta cau mày, thử thăm dò: “Nhưng mà hình như sếp Lương thích em lắm đấy.”

Lần này người chột dạ là sếp Lương. Anh lo lắng, sợ Vi Đông sẽ sẽ có phản ứng gay gắt.

Kết quả, Vi Đông ở trong phòng lại xấu hổ đến đỏ bừng mặt. “Tôi đã bảo anh đừng có ăn nói vớ vẩn nữa mà! Sếp Lương không thích tôi đâu, anh ấy chỉ coi tôi như anh em thôi!”

Nếu chỉ nghe Vi Đông nói, Phan Thanh Khải sẽ nghĩ cô không thích sếp Lương. Nhưng hiện giờ nhìn vào khuôn mặt đỏ lên vì ngượng ngùng của cô, anh ta đã biết được câu trả lời thật sự rồi.

Nói sao nhỉ… Nếu bảo buồn cũng không hẳn là buồn, nhưng quả thật là tâm trạng anh ta đã xấu đi rất nhiều.

Anh ta đút tay vào túi quần, nói với Vi Đông: “Cho anh hỏi thêm một câu. Nếu em trả lời, từ nay trở đi anh sẽ không đến làm phiền em nữa.”

Vi Đông nghe thấy thế thì đồng ý ngay: “Được.”

Phan Thanh Khải liền hỏi: “Giả sử lần gặp đầu tiên đó, anh không khiến cho em ác cảm và ghê tởm, thì bây giờ anh theo đuổi em liệu em có đồng ý không? Không phải kiểu làm quen kết bạn, mà là kiểu theo đuổi để yêu đương ấy.”

Vì để Phan Thanh Khải hoàn toàn từ bỏ, Vi Đông bèn trả lời dứt khoát: “Không, cho dù không có ấn tượng xấu bởi lần gặp đầu tiên đó, tôi cũng sẽ không thích anh.”

“Tuyệt tình thật đấy cô bé à.” Phan Thanh Khải nhếch miệng cười, “Một người thú vị như anh mà em cũng không thích, xem ra không ai theo đuổi được em rồi.”

Vi Đông không nói gì.

Phan Thanh Khải vẫn mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

“Được rồi, anh giữ lời hứa.”

“Từ nay, anh sẽ không làm phiền em nữa.”

“Tạm biệt.”



Sau khi Phan Thanh Khải đi, Vi Đông cất laptop và sách vào balo rồi rời khỏi phòng học.

Sếp Lương đã không còn ở ngoài cửa nữa, anh đã đi xuống dưới tầng một rồi.

Mặc dù bây giờ tình địch của anh đã bị đuổi đi, nhưng anh vẫn không thể nào vui nổi.

Vi Đông không thích anh.

Vi Đông cảm thấy chuyện anh thích cô là vớ vẩn.

Đó là những gì anh nghĩ sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa cô và Phan Thanh Khải.

Đã vậy, Phan Thanh Khải còn nói một câu khiến cho anh rất bất an:

“Một người thú vị như anh mà em cũng không thích, xem ra không ai theo đuổi được em rồi.”

Sếp Lương thật sự lo lắng, anh cảm thấy mình sẽ không theo đuổi được Vi Đông.

Nếu anh tỏ tình mà bị từ chối thì đã đủ đau rồi. Nhưng còn có trường hợp tệ hơn, đó là sau khi anh tỏ tình thì Vi Đông sẽ xa lánh anh, thậm chí còn rời khỏi nhà anh nữa.

Sếp Lương càng nghĩ càng không dám mạo hiểm. Anh cảm thấy có lẽ nên theo đuổi từ từ, không nên tỏ tình vội, nếu không thì toang.

Sếp Lương vừa nghĩ đến đây, Vi Đông đã đi từ trên tầng xuống.

Thấy anh còn ở trung tâm, cô liền hỏi: “Sao sếp vẫn chưa về thế?”

Sếp Lương quay lại nhìn Vi Đông, sau đó cố tỏ ra tự nhiên rồi trả lời: “Trưa nay chúng mình ra ngoài ăn. Đi, anh chở em đi ăn.”

“Nhưng mà còn xe của em…”

“Cứ để ở trung tâm thôi.” Sếp Lương vừa nói vừa vẫy tay gọi Vi Đông ra ngoài.

Vi Đông lon ton đi theo sếp Lương. Cũng may mọi người trong trung tâm đã về gần hết, cho nên không có nhiều người thấy Vi Đông và sếp Lương đi cùng nhau.

Ra đến chỗ để xe, sếp Lương ga lăng mở cửa ghế phụ cho Vi Đông.

Vừa ngồi vào trong, Vi Đông liền trông thấy bó hoa vừa to vừa đẹp mà sếp Lương đã m/ua. Nhưng chưa biết sếp Lương định tặng mình nên cô không dám chạm vào, cô chỉ lịch sự ngồi nhìn thôi.

Tới khi sếp Lương ngồi vào xe rồi, Vi Đông mới hỏi: “Sếp m/ua hoa tặng ai thế?”

Nhận được câu hỏi này, sếp Lương mới nhớ ra bó hoa. Anh nhìn chằm chằm vào nó, sau đó vội lấy tấm thiệp tỏ tình và đút vào túi áo, không để Vi Đông nhìn thấy lời nhắn ở trên thiệp.

Vi Đông thắc mắc: “Sao sếp lấy thiệp trên hoa đi vậy?”

“À… Không có gì cả…”

Vi Đông hỏi tiếp: “Vậy sếp tặng hoa cho ai thế?”

Sếp Lương hoang mang, nếu nói tặng hoa cho người khác thì liệu Vi Đông có hiểu lầm anh thích người khác không?

Nghĩ như vậy, sếp Lương bèn nói thật: “Anh tặng cho em đấy!”

“Tặng cho em á?” Hai mắt Vi Đông sáng lên. Cô ôm lấy bó hoa, vui vẻ nói: “Đẹp quá! Cảm ơn sếp nhiều nha!”

Thấy Vi Đông thích đồ mình tặng, sếp Lương cũng vui lắm. Nhưng ngay sau đó, anh lại phải đối mặt với câu hỏi: “Nhưng sao tự nhiên sếp tặng hoa cho em vậy?”

Tại sao ư?

Tại vì tỏ tình… Nhưng làm sao có thể trả lời vậy được chứ?

Sếp Lương căng thẳng, gấp gáp suy nghĩ rồi trả lời: “Hoa này anh m/ua tặng chị anh, nhưng mà đổi ý nên tặng cho em thôi.”

Ban đầu sếp Lương còn cảm thấy lý do này rất hay, bởi nếu tặng cho chị gái thì Vi Đông sẽ không hiểu lầm anh thích người khác.

Tuy nhiên, sau khi thấy sự hụt hẫng trong mắt Vi Đông, sếp Lương liền biết mình nói dại rồi.

Thật ra Vi Đông cũng không thất vọng đâu. Nhưng nghĩ đến chuyện ban đầu bó hoa này thuộc về người khác, tâm trạng cô hơi bị ảnh hưởng một chút.

Sếp Lương cũng nhận ra bản thân không nên nói như vậy. Anh bắt đầu lo nghĩ linh tinh: Liệu Vi Đông có cảm thấy mình thiếu chân thành không? Liệu em ấy có hiểu lầm chị mình không cần nên mình mới tặng em ấy không?

Càng nghĩ, sếp Lương càng muốn vả vào miệng mình.

Đến quán ăn, anh cũng ăn không ngon, thỉnh thoảng lại lén nhìn xem sắc mặt Vi Đông thế nào.

Vi Đông vẫn bình thường, nhưng sếp Lương lại cảm thấy Vi Đông không vui. Anh nghĩ chắc hẳn cô đang giận dữ, cô đang trừ điểm anh rồi.

Ăn xong và lên xe, sếp Lương nhìn thì thấy Vi Đông không ôm bó hoa như vừa nãy nữa.

Thật ra đơn giản là bó hoa khá nặng, Vi Đông không ôm nữa thôi. Nhưng sếp Lương lại cảm thấy là cô không thích bó hoa nữa rồi, cô cũng không ưa anh nữa luôn.

Sếp Lương càng nghĩ càng thấy buồn, trong lòng cứ nặng trĩu lo âu.

Về đến trước cổng nhà, Vi Đông xuống xe mà không mang theo bó hoa.

Sếp Lương hụt hẫng vô cùng, trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi… Xong thật rồi…

Nhưng thực tế, Vi Đông chỉ xuống mở cổng ra để sếp lái xe vào sân thôi. Mở cổng xong rồi, cô lại mở cửa xe rồi ôm bó hoa bên trong ra, vui vẻ đi vào nhà.

Sếp Lương thấy vậy thì nhẹ lòng hơn, nhưng chung quy lại thì lòng vẫn sầu lắm.

Đỗ xe vào sân rồi, anh do dự một hồi rồi vội vàng bước vào nhà và đuổi theo Vi Đông.

Lúc Vi Đông chuẩn bị mở cửa phòng ngủ ra thì sếp Lương đã đuổi kịp. Anh gọi cô: “Đợi chút đã!”

Vi Đông quay lại nhìn sếp Lương. “Sao vậy ạ?”

Sếp Lương bước về phía cô, gấp gáp giải thích: “Vừa nãy anh nói dối, bó hoa này anh m/ua cho em, không phải m/ua cho chị anh. Em đừng hiểu lầm, ngay từ đầu anh đã m/ua nó cho em rồi.”

Vi Đông nghe vậy thì thấy vui lắm. Nhưng cô lại thắc mắc: “Tại sao sếp phải nói dối? Với cả sếp m/ua hoa tặng em làm gì?”

Sếp Lương tưởng rằng Vi Đông không tin mình nên rất hoang mang. Anh lắp bắp giải thích: “Anh nói thật đó… Anh tặng em thật mà…”

Sau đó, nhớ tới tấm thiệp ghi tên Vi Đông trong túi áo mình, sếp Lương liền vội vàng lấy nó ra và đưa cho cô. “Đây, trên tấm thiệp có ghi tên em, anh tặng cho em thật đó.”

Vi Đông nhìn vào tấm thiệp thì không khỏi kinh ngạc. “Vi Đông… Hình như anh thích em… Em làm người yêu của anh nhé?”

Sếp Lương giật mình, vội vàng thu tấm thiệp lại.

Vi Đông tròn mắt nhìn anh, trái tim cô đập vừa nhanh vừa mạnh.

Sếp Lương ghi là anh thích cô… Chuyện đó là thật sao?

Vi Đông đỏ mặt hỏi sếp: “Câu trên tấm thiệp là thật ạ?”

Sếp Lương không thể nói là giả, nhưng cũng không dám nói là thật. Anh muốn tìm lý do để che giấu chuyện mình thích Vi Đông. Nhưng dù có cố gắng thế nào, anh cũng chẳng thể kiếm được lý do gì cả.

Vi Đông thì vẫn chờ đợi câu trả lời của sếp Lương. Nhưng mấy phút trôi qua vẫn không thấy anh đáp, cô bèn hỏi: “Chẳng lẽ câu trên thiệp… là câu nói đùa ạ?”

“Không phải!” Sếp Lương không muốn Vi Đông nghĩ rằng mình đang trêu đùa cô.

Cô lại hỏi: “Vậy… sếp thích em thật sao?”

Sếp Lương ngại ngùng nhìn sang hướng khác.

Đến nước này rồi, anh biết mình có nói dối cũng đã quá muộn.

Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, anh quay lại nhìn Vi Đông rồi chân thành bảo: “Đúng, anh thích em. Không phải “hình như”, mà là chắc chắn.”

Nghe thấy lời thổ lộ, trái tim Vi Đông lại đập nhanh hơn. Cô rất vui mừng và kích động, nhưng cũng vì phấn khích quá nên không biết nên nói gì.

Trái ngược với cô, sếp Lương đang rất lo sợ.

“Anh biết em không thích anh, anh cũng biết em sẽ cảm thấy khó chịu vì tình cảm của anh. Ban đầu anh đã nói chỉ coi em như em trai, nhưng chưa được bao lâu thì anh đã nuốt lời rồi.”

“Anh xin lỗi. Nhưng mà anh hy vọng em đừng tránh mặt anh. Em không thích anh cũng không sao, anh cũng không đòi hỏi em làm người yêu anh hay gì cả. Anh vẫn sẽ đối xử với em như trước đây, anh sẽ không nói mấy lời tán tỉnh khiến cho em không thoải mái. Vì vậy…”

“Em đừng rời khỏi đây… Cũng đừng tránh mặt anh… Được không?” Sếp Lương dè dặt hỏi Vi Đông.

Vi Đông ngơ ngác. “Sao sếp lại nghĩ em không thích anh? Với cả sao anh lại nghĩ em khó chịu với tình cảm của anh?”

Sếp Lương cũng ngây ngốc, thật thà đáp: “Vì lúc cái tên Khải hỏi em có thích anh không, em đã nói…”

“Anh nghe lén em nói chuyện sao?” Vi Đông hỏi sếp Lương.

Sếp Lương đổ mồ hôi hột, không biết nên nói gì ngoài câu xin lỗi.

“Anh biết mình không nên làm thế, xin lỗi.”

“Xin lỗi, từ nay anh không như thế nữa.”

Sếp Lương đang cố gắng moi hết vốn từ của mình ra để xin lỗi Vi Đông.

Không ngờ rằng, cô lại bảo: “Em thích anh.”

Sếp Lương ngày người, tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Hả?”

Vi Đông không ngại nhắc lại: “Em thích anh.”

Sếp Lương vẫn không dám tin. “Em thích anh á?”

Vi Đông gật đầu.

Sếp Lương: “Thật á?”

Vi Đông gật đầu thêm cái nữa, sếp Lương mới vui mừng đến nhảy cẫng lên. Anh vừa kích động vừa thắc mắc: “Tại sao em lại thích anh?”

“Vậy tại sao anh lại thích em?”

Sếp Lương lắc đầu: “Anh không biết.”

Vi Đông: “Anh không biết mà còn hỏi em à?”

“Ờ nhỉ.” Sếp Lương gãi đầu cười ngây ngốc, hai mắt sáng rực như chứa đựng ánh sao.

Anh háo hức hỏi Vi Đông: “Hai chúng mình đều thích nhau, vậy bây giờ chúng mình là người yêu hả?”

“Không.” Vi Đông ngại ngùng nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Anh mới nói cho em biết là anh thích em thôi chứ đã tỏ tình em đâu. Chưa tỏ tình thì sao là người yêu được.”

“Vậy hả?” Sếp Lương hỏi, “Vậy bây giờ anh tỏ tình được không?”

Vi Đông gật đầu. “Được.”

Sếp Lương liền tỏ tình: “Anh thích em, làm người yêu anh nhé!”

“Vậy thôi hả?”

“À… Anh rất thích em, em làm người yêu anh được không?”

Vi Đông không nói gì mà chỉ nhìn sếp Lương.

Sếp Lương bắt đầu bối rối: “Anh thích em thật mà, thật đó, từ trước đến giờ anh chỉ thích mình em thôi. Anh chưa yêu bao giờ, nhưng anh chắc chắn mình là người chung thủy. Em làm người yêu anh được không?”

Vi Đông nghe đến đây thì phì cười.

Sau đó, cô hỏi sếp Lương: “Thế nếu em làm người yêu anh, anh có chiều em không?”

“Tất nhiên rồi,” Sếp Lương bảo, “Anh nhất định sẽ chiều em, em muốn gì anh cũng sẽ cố cho em hết. Việc nhà anh làm tất, anh cũng sẽ học nấu ăn nữa… Ờm… Nói chung là anh sẽ cố gắng làm một người bạn trai tốt. Em… Em có thể đồng ý làm người yêu của anh không?”

Bây giờ sếp Lương hồi hộp lắm rồi, Vi Đông mà không đồng ý thì chắc anh đau tim ngất ra đây mất.

Vi Đông nhìn anh.

Cô không chỉ thấy được sự căng thẳng của anh, mà còn thấy cả sự chân thành của anh nữa.

Cô che miệng cười, gật đầu nói với anh: “Em đồng ý.”

Em đồng ý.

Đồng ý làm người yêu của anh.

Sếp Lương ngẩn người trong một giây, sau đó mừng rỡ hỏi Vi Đông. “Em… Em đồng ý rồi… Vậy bây giờ chúng ta là người yêu rồi đúng không?”

Vi Đông mỉm cười. “Ừm, bây giờ chúng ta là người yêu rồi.”

Không phải anh em.

Không phải bạn cùng nhà.

Không phải cấp trên cấp dưới.

Mà từ giờ trở đi, Vi Đông và sếp Lương đã là người yêu của nhau.

Sếp Lương kích động đến nỗi ôm chầm lấy Vi Đông. Vi Đông không đẩy anh là mà cũng ôm anh, nép vào lòng anh và mỉm cười vui vẻ.

Kể từ ngày hôm nay, mỗi ngày của hai người đều sẽ rất ngọt ngào