Sếp Tưởng Tôi Là Con Trai

Chương 6: Phải tỏ tình thôi




Vi Đông đi lên phòng khách rồi bật TV lên.

Ngồi trên sofa xem TV, mặc dù bộ phim rất hay nhưng Vi Đông không thể nào tập trung xem được.

Thỉnh thoảng, cô lại nhìn về phía nhà bếp. Đã khá lâu rồi nhưng sếp Lương vẫn chưa rửa bát xong, sao thế nhỉ?

Ở dưới bếp, sếp Lương loay hoay với đống bát đĩa. Vì hiếm khi rửa bát nên anh rửa rất chậm, vừa nãy còn suýt nữa làm vỡ.

Sau khi rửa xong, sếp Lương đi tắm rồi mới lên phòng khách.

Quần áo cũ đã được thay ra, hiện giờ sếp Lương mặc bộ pijama mỏng tối màu.

Vi Đông ngồi trên sofa nhìn về phía sếp, hỏi: “Sếp ơi, sếp xem phim hài không?”

Cô muốn làm sếp vui lên, chứ bây giờ có vẻ tâm trạng sếp vẫn chưa tốt lắm.

Sếp Lương gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Vi Đông.

Lần này, khoảng cách giữa Vi Đông và sếp khá gần, chỉ cách nhau khoảng hai gang tay.

Vi Đông cầm điều khiển, chọn một bộ phim hài.

Bộ phim này kể về cuộc sống của một đôi vợ chồng trẻ, nghe nói là hài và hay lắm, nhưng vì bận nên đến hôm nay Vi Đông mới xem được.

Trên TV, đôi vợ chồng trẻ đang nói chuyện với nhau.

Chỉ qua vài phân đoạn, Vi Đông đã nhận ra người vợ là nóc nhà, và người chồng thì rất sợ vợ.

Tối đến, người chồng dọn cơm lên, người vợ ăn một miếng thì đã đập bàn, quát chồng vì nấu tệ.

Người chồng mếu máo, trông vừa thương vừa buồn cười. Vi Đông vừa cười vừa quay sang nhìn sếp, ai ngờ vẻ mặt sếp lại nghiêm túc y như đang xem phim tài liệu.

Cũng đúng thôi, sếp cũng là đàn ông nên chắc không thích xem cảnh đàn ông bị vợ mắng.

Vi Đông đang định hỏi sếp Lương xem có nên đổi phim hay không, anh đã quay sang nhìn cô rồi hỏi: “Con gái… ai cũng thích chồng mình nấu ăn ngon nhỉ?”

Vi Đông ngây người trong giây lát trước câu hỏi của sếp. Sau đó, cô thật thà trả lời: “Em nghĩ cả nam hay nữ cũng đều thích bạn đời của mình nấu ăn ngon thôi. Nấu ăn ngon là một ưu điểm mà.”

“Tôi chịu đủ rồi!” Người chồng trong TV tức nước vỡ bờ, không nhịn được nữa nên đã vùng dậy. “Lúc nào cô cũng chửi đánh tôi! Biết cô hung dữ như sư tử thế này thì ngày xưa tôi đã không cưới cô! Tôi sẽ cưới một người vợ dịu dàng! Tôi không cưới sư tử như cô đâu!”

Người vợ sững người trong giây lát, nhìn chằm chằm chồng mình.

Người chồng chợt nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng chưa kịp xin lỗi thì đã bị người vợ đá mạnh vào mông.

“Đồ tồi! Chịu đủ rồi thì ly hôn đi! Anh tưởng tôi muốn ở với anh lắm chắc! Tôi mà được chọn lại tôi cũng lấy anh đầu bếp đẹp trai nhà hàng xóm, chứ ai thèm lấy người vụng về như anh!”

Nói xong người vợ định bỏ đi, nhưng người chồng đã vội vàng giữ vợ lại. “Vợ ơi! Anh xin lỗi! Đừng bỏ anh, vợ ơi!”

Vi Đông: Thôi xong! Chắc chắn là sếp không thích xem cảnh này rồi

Quay sang nhìn sếp, đúng là sắc mặt sếp đã tệ hơn.

Vi Đông: “Em chuyển phim khác nhé?”

Sếp Lương không trả lời mà lại hỏi: “Con gái ghét con trai vụng về lắm hả?”

“Nếu không nấu ăn được…” Sếp Lương ngập ngừng hỏi, “Thì bị bỏ hả?”

“À… Không đến mức đó đâu sếp…”

“Thật không?”

“Thật mà!” Vi Đông dõng dạc đáp.

Nhưng sau đó, cô nghĩ nghĩ rồi lại bảo: “Ờm… Thật ra cũng không chắc… Có lẽ vẫn có người sẽ bỏ chồng, bỏ vợ vì họ nấu ăn không ngon. Cuộc sống mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

Sếp Lương nghe đến đây thì mím môi, nhìn Vi Đông bằng ánh mắt do dự, chần chừ.

Dưới ánh nhìn của sếp, Vi Đông tự hỏi mình đã nói gì sai sao?

Sếp Lương vẫn cứ nhìn Vi Đông rất lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: “Em thì sao? Nếu chồng hoặc bạn trai không biết nấu ăn, em có bỏ người đó không?”

Vi Đông không ngờ sếp lại hỏi vậy. Hôm nay sếp toàn hỏi mấy câu khó đỡ thôi.

Cô suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Thật ra ngày xưa em thích con trai nấu ăn ngon lắm. Em còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ yêu người nào không biết nấu ăn cơ.”

Sếp Lương sững người, y như nghe bản án tử hình,

Vi Đông vẫn nói tiếp: “Em cảm thấy chuyện nấu ăn không phải là nhiệm vụ của nữ giới. Yêu nhau thì cả hai đều nên nấu, người này bận thì người kia nấu. Chứ con trai không biết nấu ăn, một mình bạn gái phải nấu thì vất vả lắm. Em không thích như vậy.”

Sếp Lương càng nghe càng thấy nguy to. Anh nói lí nhí trong miệng: “Thế… Thế không biết nấu thì học từ từ được không?”

Nhưng tiếng TV át tiếng anh đi, Vi Đông không nghe thấy.

Mặt sếp Lương thộn ra, hoang mang không biết làm gì. Nhưng may mắn thay, Vi Đông lại nói:

“Nhưng đó là trước kia thôi, còn gần đây em nhận thấy con trai không biết nấu ăn cũng được. Có thế người đó không có năng khiếu nấu nướng, đó là khuyết điểm khó cải thiện. Nếu em thích người đó thì em sẽ chấp nhận khuyết điểm của người đó.”

Nghe vậy, hai mắt sếp Lương như sáng lên. “Thật sao?”

Vi Đông gật đầu, “Ừm, nhưng mà nếu người đó không nấu nướng được thì phải làm những việc khác, ví dụ như rửa bát, dọn dẹp nhà chẳng hạn. Em nấu ăn rồi thì người đó phải làm mọi việc giúp em cơ.”

Sếp Lương gật đầu. “Ừm, anh sẽ cố gắng.”

Vi Đông:???

“Sếp cố gắng gì?”

“Cố gắng…” Làm những việc khác.

Sếp Lương suýt nữa nói hết cả câu ra, may mà kịp dừng lại.

Anh nghiêm mặt, bảo Vi Đông: “Đừng để ý lời anh nói, dạo này anh cảm thấy mình không được bình thường.”

Sếp Lương cảm thấy mình bất thường thật, mà Vi Đông cũng cảm thấy đúng là thế.

Dạo này sếp Lương kỳ lạ quá.

“Mà này.” Sếp Lương hỏi, “Em bảo trước sẽ không bao giờ yêu con trai không biết nấu ăn, sao giờ lại thay đổi?”

Nhớ tới câu “Gần đây em nhận thấy con trai không biết nấu ăn cũng được.”, sếp Lương thắc mắc: “Gần đây có chuyện gì khiến em thay đổi quan điểm à?”

Nhận được câu hỏi này, Vi Đông khựng người lại, hình ảnh sếp Lương không biết nấu ăn hiện lên trong đầu cô.

Anh vụng ơi là vụng, nấu ăn tệ ơi là tệ, thỉnh thoảng còn hay cằn nhằn. Mà thật ra anh còn khá lười nữa, trước kia đẩy hết việc nhà cho cô, sau khi biết cô là con gái mới đỡ đần cô chút xíu.

Thế nhưng…

Anh là một người rất tốt, biết quan tâm và lo nghĩ cho người khác. Ngay từ khi tưởng Vi Đông là con trai, anh đã luôn động viên và đứng về phía cô, còn sẵn sàng lao vào nguy hiểm bảo vệ cô.

Cũng chính vì thế, Vi Đông cảm thấy nếu bạn trai mình tuyệt vời như sếp Lương, vậy thì có nấu ăn tệ hay không biết nấu ăn cũng chẳng sao cả.

Nhưng mà sếp Lương hỏi Vi Đông như vậy thì làm sao cô trả lời đây? Chẳng lẽ trả lời rằng “Bởi vì sếp cũng không biết nấu ăn nhưng sếp rất tốt, cho nên em cảm thấy một người bạn trai không biết nấu ăn cũng ok” à?

Làm sao được chứ!

Hai tai Vi Đông đỏ lên, cô nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt của sếp Lương. Còn sếp Lương nhìn thấy phản ứng của cô thì ngây người.

Hai tai đỏ lên, xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

Mặc dù sếp Lương không nhanh nhạy trong chuyện tình cảm, nhưng anh vẫn nhận ra Vi Đông đang ngại ngùng.

Cô ngại ngùng trước anh, ngại ngùng trước câu hỏi của anh.

Sếp Lương nghĩ nghĩ, dùng kinh nghiệm cuộc sống được tích lũy suốt 23 năm qua để suy luận.

Và cuối cùng, anh chợt nhận ra: Liệu có phải… là vì mình không?

Liệu có phải vì mình không biết nấu ăn, cho nên Vi Đông mới…

Không!

Sếp Lương thầm nhủ: Không được ảo tượng! Không được ảo tưởng!

Tuy nhiên, miệng sếp Lương vẫn cong lên, cười tủm tỉm. Còn Vi Đông ngượng ngùng nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui vui, thích thích.

Hai người ngồi gần nhau hơn một chút, bầu không khí xung quanh hai người cứ như biến thành màu hồng, cực kỳ mập mờ và lãng mạn.

Hơn hai tiếng trôi qua, bộ phim hài đã kết thúc.

Vi Đông thấy hơi buồn ngủ nên định tắt TV đi. Nhưng sếp Lương đã cầm lấy điều khiển trước, bật bừa một bộ phim để xem. “Vẫn còn khá sớm, chúng mình xem thêm bộ nữa đi.”

Còn sớm ư?

Trong lòng Vi Đông gào thét: Đã gần mười giờ rồi đó sếp! Em muốn ngủ!

Nhưng sếp Lương nào có hay biết, anh cứ nghĩ Vi Đông không buồn ngủ như mình.

À không, thật ra anh cũng hơi hơi buồn ngủ. Nhưng đâu phải lúc nào cũng có dịp ngồi xem phim cùng crush đâu, anh phải tận dụng cơ hội này chứ.

Mà may mắn ghê, lần này sếp Lương chọn trúng một bộ phim tình cảm.

Đã tối rồi, xem phim tình cảm thì bầu không khí sẽ mập mờ gấp bội. Sếp Lương muốn quay sang nhìn phản ứng của Vi Đông thế nào, nhưng vì ngại ngùng nên anh chỉ biết nhìn vào TV thôi.

Vi Đông ngồi ở bên cạnh thì đã lơ mơ, hai mí mắt sắp dính vào nhau rồi. Trưa nay đi ăn với đồng nghiệp, vui nhưng mà mệt lắm, có được nghỉ trưa đâu, thế nên bây giờ cô thật sự muốn ngủ lắm rồi.

Vài phút trôi qua.

Sếp Lương tỏ ra nghiêm túc xem phim, vẫn chưa dám quay sang nhìn Vi Đông. Nam nữ chính trong phim thì đã hôn nhau rồi, Kỹ thuật hôn của nam chính phải nói là điêu luyện, sếp Lương thầm nghĩ: Mình phải hôn bao nhiêu thì mới giỏi như anh ta nhỉ?

Mà vì còn có Vi Đông bên cạnh nên sếp Lương hơi ngại rồi. Anh cũng đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh mình và Vi Đông hôn nhau như nam nữ chính trên TV.

Xấu hổ c/hết đi được!

Sếp Lương cố gắng loại bỏ cảnh tượng tuyệt vời ấy ra khỏi đầu, nhưng nó cứ tự ý hiện lên như một thước phim dài không có hồi kết.

Vi Đông ở bên cạnh thì đã gật gà gật gù, cuối cùng thì không kháng cự lại cơn buồn ngủ, ngả người ra ghế sofa và say giấc.

Nam nữ chính trên TV đã ngừng hôn nhau, nhưng Vi Đông và sếp Lương ở nơi nào đó thì vẫn hôn hít không ngừng.

Mặt sếp Lương đỏ bừng, cố tập trung nhìn TV để phớt lờ cảnh tượng trong tâm trí.

Nam nữ chính trong phim mỉm cười nắm tay nhau, cảnh tượng hôn nhau trong đầu sếp cũng nhanh chóng chuyển thành cảnh nắm tay.

Được, nắm tay trong sáng hơn, sếp Lương cũng thấy đỡ tội lỗi hơn rồi.

Thế là sếp Lương cũng có đủ dũng khí để nhìn Vi Đông, nhưng ai ngờ vừa quay sang thì đã thấy cô đang ngủ gật.

Cô ngủ gật bên cạnh anh, không hề có sự phòng bị với anh!

Sếp Lương mím môi, không biết nên vui vì Vi Đông tin tưởng anh, hay là nên buồn vì Vi Đông không xem anh là đối tượng nguy hiểm nữa.

Anh cũng là đàn ông đó!

Nhìn Vi Đông an tâm ngủ, nhìn hàng vi cong dài của cô, nhìn sống mũi cao cao rồi đến đôi môi nhỏ xinh hồng hào, sếp Lương liền vội vàng quay mặt đi.

Muốn hôn!

Muốn hôn quá!

Nhưng sếp Lương không thể làm như vậy, hiện giờ Vi Đông đang ngủ, anh cảm thấy mình mà hôn trộm thì đúng là tên khốn.

Sếp Lương nhìn vào TV để cố quên đi mong muốn của bản thân. Nhưng thấy nam nữ chính nắm tay nhau, anh lại mong muốn nữa rồi!

Anh muốn nắm tay Vi Đông!

Nắm tay… Nắm tay thôi… Chắc không sao đâu nhỉ?

Đúng rồi! Không sao đâu, chỉ nắm một cái thôi.

Nghĩ như vậy, sếp Lương liền vươn tay về phía Vi Đông, từ từ chạm vào bàn tay cô.

Mềm mại, mát mát, mướt mướt,...

Tay của con gái… lạ quá…

Sếp Lương nắm tay Vi Đông, bàn tay to lớn của anh bao bọc bàn tay nhỏ bé của cô.

Nhỏ quá!

Bình thường không chú ý lắm, đến bây giờ nắm tay, sếp Lương mới biết tay của Vi Đông bé hơn của anh rất nhiều.

Anh ngồi xích gần Vi Đông hơn, để có thể nắm tay cô dễ dàng hơn.

Nhích lại, nhích lại gần, đến khi hai người đã ngồi sát vào nhau, sếp Lương mới thấy hài lòng.

Anh thấy mình và Vi Đông bây giờ rất giống một cặp đôi yêu nhau. Điều này khiến cho anh cảm thấy vui vẻ, phấn khởi vô cùng.

Bỗng nhiên, Vi Đông ngả người về phía sếp Lương. Đầu cô trượt xuống và từ từ tựa vào vai anh.

Sếp Lương bất giác nuốt nước bọt, cơ thể anh đang cứng đờ, khuôn mặt lộ rõ vẻ hồi hộp và căng thẳng.

Anh cúi xuống nhìn Vi Đông một cách cứng nhắc, cô đang dựa vào vai anh ngủ ngon lành.

Xinh quá!

Vi Đông xinh quá!

Sếp Lương càng nhìn càng thấy Vi Đông xinh đẹp vô cùng. Sao cả khi ngủ mà trông cô cũng xinh xắn dễ thương như vậy chứ?

Sếp Lương bị hớp hồn, không thể rời mắt khỏi Vi Đông, cứ ngẩn ngơ như kẻ ngốc mà nhìn cô mãi, cho đến tận khi đôi môi của anh chạm vào làn da man mát của cô.

Anh sửng sốt..

Anh… Anh đã hôn lên trán Vi Đông rồi!

“Đồ tồi!” Nữ chính trên TV tát mạnh vào mặt nam chính, “Anh đã hôn tôi mà lại nói với mọi người chúng ta chỉ là bạn bè sao?”

Sếp Lương giật mình, nhìn lên TV. Nữ chính chửi cho nam chính không ngóc đầu dậy được vì tội đã hôn mà lại bảo người ta là bạn bè.

Mà vừa nãy nữ chính còn tát nam chính đó. Trông nam chính không đau lắm đâu, vì nữ chính là kiểu con gái chân yếu tay mềm.

Nhưng nếu là Vi Đông thì sao?

Sếp Lương nghĩ đến cảnh Vi Đông - người có đai đen Karate mà vả một phát vào mặt anh thì…

Ôi… Mới nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi… Anh vừa hôn trộm Vi Đông đó!

Sếp Lương nhìn xuống Vi Đông còn đang say ngủ mà toát mồ hôi hột.

Thật ra vì đang ngủ nên cô đâu biết sếp Lương đã hôn trộm cô. Nếu sếp Lương giữ bí mật thì cô cũng sẽ chẳng biết, và tất nhiên anh cũng sẽ không bị ăn đòn.

Nhưng mà…

Sếp Lương không muốn giấu cô.

Anh hôn cô trong vô thức, anh thấy rất vui vẻ khi được ở gần cô.

Sếp Lương biết mình đã thích cô rồi.

Anh cũng đã hôn trộm cô.

Vì vậy…

“Phải làm người yêu thôi.” Sếp Lương mỉm cười, “Phải tỏ tình thôi."