Chương: Điều Kiện
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Ba tháng trước bảy thế lực này không tới giải thích, nhưng đợi Long Tuyệt bị giết xong mới giải thích, trái lại nắm thời gian không tệ.
Nếu hắn không quay về, chỉ sợ đợi Mạc gia bị giết, cũng không có người tới giải thích.
Nếu bảy gia tộc này thành tâm xin lỗi, nể mặt của hội ngũ lão, hắn chỉ giết một số nhân vật quan trọng, chuyện này chấm dứt từ đây.
Nhưng hiện giờ hắn cảm thấy, bảy thế lực này vẫn cảm thấy kiếm của hắn không sắc bén.
- Chuyện này thì không phải, tuy những vũ khí tiên tiến này không phải do chúng tôi cố ý phóng ra, nhưng do chúng tôi chế tạo, chúng tôi vẫn có chút trách nhiệm, nếu hệ thống vũ khí tiên tiến của chúng tôi làm hoàn mỹ không tỳ vết, đã không khiến người ta có cơ hội sử dụng, hiểu lầm này cũng không xảy ra.
Lev giả bộ áy náy nói.
- Hơn nữa chuyện này còn khiến Mạc gia gần như bị diệt, những chuyện này đều liên quan tới sai lầm của chúng tôi.
- Sau đó thì sao?
Mạc Phàm hỏi.
Có thể nói hệ thống vũ khí tiên tiến phóng ra là hệ thống bảo mật nhất trên thế giới, nếu thứ này có thể bị hack dễ dàng, vậy trên Địa Cầu không còn hệ thống nào không thể phá.
Một đám người nắm giữ quyền lợi đương thời, vậy mà nghĩ ra một cái cớ như thế, phải xem lại chỉ số thông minh của đám người này.
- Chúng tôi hi vọng có thể bồi thường nhất định cho Mạc tiên sinh, còn hứa hẹn bắt lấy người hack hệ thống vũ khí tiên tiến của chúng tôi, giao cho Mạc tiên sinh xử lý.
Lev lạnh nhạt nói.
- Bồi thường, ông bồi thường được sao?
Tần Kiệt nghe thấy những lời không mặn không nhạt của Lev, tức giận nói.
Anh ta mới nói xong, thì bị hai lão gia tử Tần, Lạc mới sống lại ngăn cản.
Chuyện này không đơn giản như vậy, không phải là chuyện hành động theo cảm tính.
Lev nhìn thoáng qua Tần Kiệt, cũng không tức giận, trái lại còn mỉm cười.
- Vị này là đồ đệ của Mạc tiên sinh đúng không, cậu nói không sai, với tài lực của Mạc tiên sinh, gần như nắm giữ tất cả tài nguyên tu luyện ở Hoa Hạ, cho dù chúng tôi cộng tất cả mọi thứ lại cũng khó mà lọt vào pháp nhãn của Mạc tiên sinh, nhưng Hoa Hạ có câu ngạn ngữ, thiên lý tống nga mao lễ khinh tình ý trọng, chúng tôi nguyện ý phái sứ giả của chúng tôi, không dùng bất luận phương tiện giao thông gì cả, đi bộ đưa cho Mạc tiên sinh lễ vật cấp quốc bảo của Nga quốc, để bày tỏ xin lỗi của chúng tôi, dù sao chuyện này cũng đã xảy ra rồi, nhưng mọi chuyện đã được Mạc tiên sinh vãn hồi ngăn lại cơn sóng dữ, Mạc tiên sinh, cậu thấy thế nào?
Mạc Phàm lắc đầu cười, trong mắt chớp lóe sắc bén.
Đám người này xin lỗi vô tâm còn chưa tính, ngay cả lễ vật xin lỗi cũng không muốn đưa.
Lễ vật cấp quốc bảo, để người ta đi bộ đưa tới, ở trong mắt người thường thứ này nhìn rất trang trọng, biểu lộ hết lễ nghi.
Nhưng đối với hắn, chuyện này không khác gì chơi xấu.
Xin lỗi đừng nói là hắn sẽ không nhận, cho dù hắn nhận, lễ xin lỗi cũng phải do hắn định ra, mà không phải đám người này định bừa một lễ vật cấp quốc bảo tới lừa gạt hắn.
Nếu là như vậy, Hoa Hạ hoàn toàn có thể đạo tạo ra nhiều đại gấu mèo, dùng vũ khí tiên tiến bắn bừa một chỗ, rồi đưa lễ xin lỗi là một con gấu trúc qua.
- Ông có vẻ biết rất rõ về Hoa Hạ.
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
- Văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, Lev chỉ học được một chút da lông, không dám nói là rất hiểu biết.
Lev cười khiêm tốn nói.
- Không biết cũng không sao, tôi có thể dạy ông.
Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lev, thản nhiên nói.
Lev nhíu mày, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ.
- Có thể được Mạc tiên sinh chỉ giáo, là vinh hạnh cả đời của Lev.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, một tay với vào trong hư không, lúc rút ra, một chén linh trà bốc hơi nóng xuất hiện trong tay hắn.
Hắn khẽ nhấp một ngụm, xoay người đi tới bên cạnh tế đàn, nhìn quần sơn ở dưới Thái Sơn.
- Ông có biết người phạm Hoa Hạ tôi cho dù cách xa ngàn dặm cũng nhất định phải chết, vậy câu tiếp theo là gì không?
Vẻ mặt Lev khẽ đổi, nhưng lập tức khôi phục như thường.
- Lev không biết, mong Mạc tiên sinh chỉ giáo.
- Câu tiếp theo là, giết người nước tôi, đều là kẻ địch, có cần tôi phải giải thích cho ông không, hay là bảo người khác phiên dịch ra tiếng Nga giúp.
Mạc Phàm nói tiếp.
Câu này vừa vang lên, xung quanh cho dù là ngũ lão, hay là đám Tần Vô Nhai, trên mặt bọn họ đều là khiếp sợ.
Sắc mặt Lev thì khó coi, tươi cười trên mặt cứng ngắc.
Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói tới câu này, nhưng ông ta hiểu ý trong lời nói, không cần Mạc Phàm giải thích.
- Mạc tiên sinh đây là không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của chúng tôi sao?
- Ông, không đúng, các ông cảm thấy tôi sẽ tiếp nhận sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng cười lạnh lùng, hỏi.
Hắn biết rõ chỗ dựa mà những người này dựa vào, đơn giản là dùng vũ khí tiên tiến nhằm về phía quần thể dễ bắt nạt.
Nhưng bọn họ nghĩ rằng có thể uy hiếp được hắn sao?
Lev nhíu mày, tươi cười lúc trước đã biến mất, trên mặt lập tức hiện lên nham hiểm và rét lạnh.
ể ồ ắ ế ố ấ ể ắ ế ế ể ố ấ ấ ề- Mạc tiên sinh, chúng tôi đã biểu hiện áy náy của chúng tôi rồi, cho dù chúng tôi có trách nhiệm với chuyện này, nhưng trách nhiệm không lớn lắm, nếu Mạc tiên sinh cứ cố chấp như vậy, dùng thực lực để bắt nạt chúng tôi, vậy thì đừng trách chúng tôi cá chết lưới rách với Mạc tiên sinh, tuy vũ khí tiên tiến của chúng tôi không thể làm gì được Mạc tiên sinh, nhưng đối phó với bất luận người nào khác ngoài Mạc tiên sinh thì không thành vấn đề.
- Lev, cậu dám, nếu cậu dám dùng vũ khí tiên tiến với Hoa Hạ chúng tôi, Hoa Hạ chúng tôi sẽ dùng tất cả vũ khí tiên tiến hủy diệt Hải Thần Cung của các cậu.
Sắc mặt Hiên Viên Vô Kỳ khó coi, tức giận nói.
Nếu đã tới mức này rồi, không còn là chuyện ông ta khuyên bảo Mạc Phàm hòa giải.
Lev dám dùng vũ khí tiên tiến với Hoa Hạ, ông ta chỉ có thể dùng dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân.
- Vậy không còn gì tốt hơn, không chỉ chúng tôi khó thoát khỏi cái chết, những người ở trên Địa Cầu đều bị diệt sạch, chúng ta đều thành tội nhân.
Lev không sợ hãi nói.
- Cậu.
Hiên Viên Vô Kỳ hơi híp mắt, lông mày nhíu chặt thành hình chữ “hỏa”.
Lev thấy dáng vẻ của Hiên Viên Vô Kỳ như vậy thì cười đắc ý.
- Hiên Viên Vô Kỳ, nếu ông không muốn trở thành tội nhân cũng được, ông chỉ có thể khuyên Mạc tiên sinh tiếp nhận lời xin lỗi tràn ngập thành ý của chúng tôi, nếu không chúng tôi không có biện pháp, ai bảo Mạc tiên sinh cường đại như vậy, ngay cả vũ khí tiên tiến cũng không làm gì được cậu ta.
Trong mắt Hiên Viên Vô Kỳ chớp lóe sắc bén, nhìn về phía Mạc Phàm đang ngắm phong cảnh.
Trong tay hắn chớp lóe hào quang, chén trà biến mất, hắn cũng chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lev.
Lev bị Mạc Phàm nhìn chăm chú như vậy, tươi cười trên mặt lập tức thu liễm vài phần.
- Mạc tiên sinh, lời xin lỗi chân thành của chúng tôi, có phải cậu nên suy nghĩ lại một phen hay không?
Ông ta tươi cười giả mù sa mưa, giống như lời xin lỗi của ông ta rất chân thành.
Mạc Phàm chỉ cười nhạt, không để ở trong lòng.
- Tội nhân chỉ có bảy gia tộc và thế lực các ông, người sắp chết không chỉ có những người này, nếu các ông muốn kéo người khác chôn cùng, tôi không ngại một chút nào, nhưng mà người Hoa Hạ, các ông không giết được một ai đâu.
Khi nói chuyện, hắn giẫm chân một cái, trận pháp cổ xưa ở trên tế đàn sáng lên.