Chương 1974: Tống Giam
Shared by: banlong.us
=== oOo ===
Chương 1974: Tống Giam
- Trừng phạt?
Vô Tàng khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt lộ vẻ đắc ý.
Tuy Mạc Phàm không thừa nhận, nhưng không có chứng cớ chứng minh hắn trong sạch, hiện giờ chỉ có thể đền tội.
Nói như vậy, ông ta cũng an tâm rồi.
Thiên phú của Mạc Phàm quá đáng sợ, vừa đến Tu Chân giới không lâu, liền có thanh danh lớn đến thế.
Giữ lại Mạc Phàm, sớm hay muộn Thần Nông Tông thậm chí là cả Tu Chân giới không có chỗ cho bọn họ dung thân.
- Nói về trừng phạt, Bất Tử tạo thành uy hiếp lớn cho Thần Nông Tông chúng ta như vậy, Vô Huyền sư huynh, Vô Cực sư huynh, hai huynh thấy nên trừng phạt Bất Tử thế nào?
Vô Tàng dời mắt nhìn Vô Cực đạo nhân và Vô Huyền bên cạnh, hỏi.
- Bất Tử là đồ đệ của chưởng môn sư đệ, trừng phạt thế nào thì phải xem chưởng môn sư đệ rồi?
Vô Huyền khẽ nâng mí mắt, nói.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía sư phụ Mạc Phàm, Vô Cực đạo nhân.
Vô Cực đạo nhân nhíu mày, trong đôi mắt lộ vẻ thất vọng.
- Tuy chuyện này còn chưa sáng tỏ, nhưng rất nhiều chứng cứ đã chỉ về phía Bất Tử, Bất Vi, dựa theo luật pháp của Thần Nông Tông, nên xử lý thế nào?
Vô Cực đạo nhân mới mở miệng, đám Vô Huyền và Vô Tàng đều lộ vẻ đắc ý.
Vô Cực đạo nhân không có ý bao che Mạc Phàm, nói như vậy, Mạc Phàm bị phế là chuyện sớm hay muộn.
Thậm chí có thể nói, Mạc Phàm đã không tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ rồi.
Ở phía dưới, vẻ mặt Mạc Phàm vẫn như thường.
Nhưng bên cạnh Mạc Phàm, Hàn Nguyệt không nhịn được nói.
- Vô Cực, ngươi bị mù à, ngươi không nhìn ra sao, có người hãm hại đứa nhỏ này?
Nếu chỉ là một chuyện, có lẽ Mạc Phàm thật sự có khả năng phản bội.
Nhưng nhiều chuyện như thế, trái lại khả năng Mạc Phàm bị vu oan cao hơn.
Dù sao, không ai sẽ trắng trợn làm chuyện phản bội sư môn như thế, còn dám trở lại sư môn của mình.
Hơn nữa chuyện này còn xảy ra sau khi Mạc Phàm đạt được Luân Hồi Chi Lô, chuyện này càng không bình thường.
Đây không phải là lần đầu tiên bà biết Vô Cực, có thể nói Vô Cực là người cơ trí nhất Thần Nông Tông.
Nhưng lúc này, trái lại giống như tượng gỗ.
Vô Tàng nghe lời Hàn Nguyệt tiên tử nói, trên mặt không có một chút lo lắng nào.
Hiện giờ không chỉ bọn họ chĩa mũi nhọn về phía Mạc Phàm, mà không ít người của Thần Nông Tông cũng chĩa mũi nhọn về phía Mạc Phàm.
Bởi vì tai nạn này, không ít đệ tử của Thần Nông Tông chết dưới tay Ma Giáo, yêu tộc và Thái Thượng Thiên Ma.
Cho dù Vô Cực là chưởng môn, sư phụ của Mạc Phàm, ở dưới áp lực lớn như vậy, không có khả năng lại che chở Mạc Phàm nữa.
Nếu không, có khả năng Thần Nông Tông thật sự sẽ gặp tai nạn lớn nhất, tách ra, diệt môn.
Vô Cực đạo nhân làm như không nghe thấy lời Hàn Nguyệt tiên tử nói, lặp lại:
- Bất Vi, có vấn đề gì không?
- Chuyện này?
Ở trên vị trí cuối cùng, trên mặt Bất Vi lộ vẻ khó xử, chậm rãi đứng dậy.
- Dựa theo luật pháp của Thần Nông Tông, nên thêm Tù Thần Lao, Diệt Long Tỏa và Vô Cực Châm lên người Mạc sư đệ trước, sau đó giam Mạc sư đệ tới Cửu U Tháp, đợi điều tra rõ xong sẽ định đoạt tiếp, nếu Mạc sư đệ thực sự phản bội sư môn, thì nhận hình phạt phế bỏ tu vi, trạc cốt dương hôi, hình thần câu diệt.
Diệt Long Tỏa sẽ chắn tất cả huyết mạch trên người, sẽ chỉ để huyết mạch lưu động đủ để sống sót, không thể kích phát huyết mạch chi lực, cũng không thể dựa vào huyết dịch chi lực phát huy ra tất cả thực lực của thể tu, Vô Cực Châm thì che linh khí của tu sĩ, trở về tình hình người thường.
Tù Thần Lao, Diệt Long Tỏa và Vô Cực Châm cộng lại vào nhau, cho dù là mười đại cao thủ cũng chỉ có thể nằm sấp trên đất, căn bản không thể tạo nên bất cứ sóng gió gì.
Ba thứ này, là trừng phạt nghiêm khắc nhất giai đoạn đầu của phản đồ Thần Nông Tông.
Một khi bị thêm ba thứ này, không chỉ thực lực hoàn toàn hư vô, cho dù được rửa sạch tội danh, sau khi thêm ba thứ này, cũng cần ít nhất một năm mới khôi phục thực lực.
Hơn nữa, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tu vi sau này.
Lúc trước có đệ tử của Thần Nông Tông bị đổ oan, được thêm ba thứ này.
Cho dù sau đó được thả ra, nhưng từ một đệ tử thiên tài biến thành đệ tử bình thường, mỗi ngày chỉ có thể trông coi dược điền.
- Chỉ là, Cửu U Tháp đã bị Ma Giáo chiếm lĩnh, cho nên có thể tạm thời bắt Mạc sư đệ giam giữ trong địa cung ở Vô Dược Phong.
Bất Vi nói.
- Cứ làm như vậy đi.
Vô Cực đạo nhân gật đầu, không chút do dự nói.
- Vô Cực, ngươi.
Hàn Nguyệt khẽ nâng mí mắt, tức giận nói.
Bây giờ có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm Mạc Phàm, Thần Nông Tông có, bên ngoài Thần Nông Tông càng nhiều hơn.
Vô Cực đối xử với Mạc Phàm như vậy, không khác gì để Mạc Phàm chịu chết.
- Vô Huyền sư huynh, Vô Tàng sư đệ, trừng phạt như vậy, các ngươi cảm thấy thế nào?
Vô Cực vẫn không để ý tới Hàn Nguyệt tiên tử, quay đầu hỏi.
- Cho dù có chút độc ác quá, nhưng coi như là cho đám đệ tử đã mất một công đạo.
Vô Huyền hờ hững nói.
Vô Tàng cười khẽ, không nói gì thêm, nhưng rõ ràng là đồng ý.
Người như Mạc Phàm, nếu được thêm ba thứ kia, lại bị giam giữ ở Vô Dược Phong mà Vô Huyền sư huynh tọa trấn, gần như không khác gì người chết rồi.
- Bất Tử, con còn gì muốn nói không?
Vô Cực lại hỏi tiếp.
- Hôm nay là ngày thứ mấy Ma Giáo đánh vào Thần Nông Tông chúng ta ạ?
Trên mặt Mạc Phàm không có một chút lo lắng, mở miệng hỏi.
- Ngày thứ chín, ngươi có tin tức gì muốn lấy công chuộc tội sao?
Không đợi Vô Cực trả lời, Vô Tàng xen miệng vào, nói.
- Ngày thứ chín sao?
Mạc Phàm nhíu mày, trong đôi mắt lộ vẻ sắc lạnh.
Nếu hắn nhớ không nhầm, vào ngày thứ chín, chín ma chủ của Ma Giáo tụ tập đông đủ, tuy không công phá được Vô Cực Phong, nhưng các phong khác tử thương vô số, gấp đôi tám ngày trước.
Nhất là một số đệ tử thế gia của Thần Nông Tông, bởi vì Liễu Mị Nhi và Vạn Giang Bình trả thù, lại càng hao tổn vô số.
- Vô Huyền sư bá, tốt nhất là ngươi nên chuyển toàn bộ đệ tử không có năng lực chiến đấu tới Vô Cực Phong thì hơn.
Mạc Phàm nhắc nhở.
Hắn không có hảo cảm đối với Vô Huyền, Vô Tàng, nhưng có nhiều người vô tội, không cần thiết vì Vô Huyền và Vô Tàng mà mất đi tính mạng.
- Chuyển tới Vô Cực Phong, ngươi không muốn đến Vô Dược Phong đúng không?
Vô Tàng cười lạnh lùng, nói.
Mạc Phàm bị thêm ba thứ kia vào xong, chẳng khác nào người bình thường, nếu làm theo lời Mạc Phàm nói, hắn cũng được chuyển tới Vô Cực Phong.
Tính toán này, trái lại rất tốt.
- Nếu ngươi không tin lời ta nói, ta có thể ở bên cạnh các ngươi.
Mạc Phàm nhíu mày nói.
- Bất Tử, ngươi biết tin gì sao?
Vô Huyền nhướn mày, hỏi.
- Chuyện này ta không thể trả lời, tốt nhất là Vô Huyền sư bá nên chuyển mọi người tới Vô Cực Phong.
Mạc Phàm không nói thẳng ra, chỉ nói.
Đối với người khác hắn có thể viện lý do, nhưng đối với người như Vô Huyền sư bá, hắn không nói thì hơn.
- Không chịu nói, vậy ngươi đi theo ta thì hơn, nếu xảy ra chuyện gì, ta đưa ngươi đến Vô Cực Phong, không thì tự ngươi đi vào địa cung ở Vô Dược Phong của ta thì hơn.
Vô Huyền lạnh lùng nói.