Sổ Bệnh Án

Chương 93: Anh ấy là con người bí ẩn




Mà đúng lúc này, đã xảy ra một chuyện với Tạ Thanh Trình mà nói thì có ảnh hưởng rất lớn.

Mấy năm nay trong nước, mọi người phát hiện có ba ca Ebola thần kinh, trong đó ca bệnh số ba vẫn luôn được theo dõi điều trị trong một bệnh viện tư nhân.

Mà cũng ngay trong thời gian ấy, bệnh án thứ 3 bỗng dưng tử vong.

Trước khi chết ca bệnh có phát điên lên, hoàn toàn mất hết ý thức của bản thân, thậm chí còn lỡ tay giết chết cả người cha vẫn luôn chăm sóc bên giường bệnh của mình.

Sau khi Tạ Thanh Trình biết thông tin này đã ngồi im rất lâu.

Ngoại trừ anh ra, ca bệnh số 3 chính là người đã đấu tranh với căn bệnh đáng sợ này lâu nhất. Có một thời gian Tạ Thanh Trình còn từng đi theo nhóm phụ trách nghiên cứu hướng dẫn trị liệu cho anh ta.

Khi ấy ca số 3 vẫn bình thường, thậm chí còn khiến Tạ Thanh Trình cảm thấy anh ta sẽ không bị đánh bại.

Nhưng mà anh ta vẫn chết.

Trong phòng bệnh dính đầy máu tươi, tựa như mạn châu sa hoa tươi đẹp nở rộ từng đóa.

Xem qua camera theo dõi, trong lúc phát bệnh bản thân ca bệnh số 3 đã bất chợt cắn xé cha ruột của mình, hành động điên rồ, quá mức cuồng dại, nếu không nhắc trước rằng trong đoạn băng ghi hình đó là người, chỉ phán đoán từ hình ảnh lờ mờ, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy đây mà thú dữ uống máu ăn thịt.

"Anh ta hoàn toàn không nhận ra cha của mình."

"Cha anh ta cứ gọi tên anh ta mãi, nhưng chẳng có tác dụng gì cả."

"Thật sự quá đáng sợ rồi..."

Tạ Thanh Trình liên tục nhớ lại nội dung băng ghi hình đã xem, nhớ lại chi tiết người khác miêu tả lại với anh.

Tới cuối cùng, anh nhớ lại lúc bệnh án số 3 còn tỉnh táo, dáng vẻ ấy là vẻ không hề chịu khuất phục trước khó khăn dù chỉ là một chút.

Ca số ba đã bước vào giai đoạn cuối, loại thuốc mà Mỹ mới nghiên cứu chế tạo ra cũng không thể giảm bớt tình hình tiến triển ấy.

Nhưng mà Tạ Thanh Trình vẫn còn lựa chọn... Anh vẫn còn cơ hội.

Cuối cùng, trong ngày lễ tang đưa tiễn ca số ba và cha kết thúc, Tạ Thanh Trình tới cạnh Tần Từ Nham, bảo một câu:

"Thầy à, con chấp nhận trị liệu bằng loại thuốc mới."

Tất cả hẳn nên quay về quỹ đạo rồi.

Hết thảy vẫn có thể quay về quỹ đạo, đã là vận mệnh không tệ bạc với anh.

Tạ Thanh Trình bắt đầu dùng thuốc đặc hiệu, anh cảm thấy đầu óc mình đúng là không còn nhạy bén như khi xưa nữa.

Nhưng anh vẫn khỏe mạnh, sức mạnh của anh, như dần quay về trong cơ thể anh vậy.

Cuối cùng có một ngày, lúc anh đeo bao cát trên lưng chạy xong 5km, anh biết, anh không còn là ca bệnh đầu tiên nữa.

Anh là Tạ Thanh Trình.

Là Tạ Thanh Trình rất nhiều năm về trước, đã từng ao ước có một ngày được đeo quân hàm, mặc đồng phục cảnh sát lên.

Nhưng tiếc là, thể lực đã quay lại, năm tháng lại chẳng trở về.

Anh đã bỏ lỡ giấc mộng thở ban đầu mãi mãi. Hiện thực chính là, anh học hành tốt nghiệp, trở thành bác sĩ về chuyên ngành tâm thần học, sau đó có thể yên ổn, bình an trải qua cuộc đời này.

Khi ấy anh cũng không muốn động chạm vào thị phi nhiều, anh cũng chẳng còn quá nhiều trí tuệ để mà gắng gượng anh làm bao chuyện nữa.

Tạ Thanh Trình chỉ định giữ phần tâm sức còn dư lại để dành cho việc đánh hạ căn bệnh tâm lí mà thôi.

Anh vẫn nhớ rõ dáng hình địa ngục như thế nào.

Bởi thế anh không muốn có nhiều người lún sâu vào nơi đó hơn nữa.

Cũng xuất phát từ nguyên nhân này, lúc Hạ Kế Uy tìm tới anh, mời anh về làm bác sĩ tư nhân cho Hạ Dư, anh không đồng ý ngay. Bởi vì anh không có nhiều sức lực để chia nhỏ ra như thế.

Cứu một người đương nhiên là quan trọng, nhưng anh vẫn còn nhiều việc quan trọng chờ đột phá lẫn kiếm tìm hơn thế nữa, ví dụ như biết bao người mắc chứng trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, chứng tự kỉ...

Vân vân, đủ loại như thế.

Nếu không phải anh trông thấy Lữ Chi Thư đối xử với con trai như vậy, nếu không phải anh tận mắt trông thấy nỗi đau đớn Hạ Dư phải chịu đựng còn nặng nề hơn cả anh trước đây.

Anh vốn không nên ở lại.

Dù sao Hạ Dư cũng là một chuyện ngoài ý muốn trong sinh mệnh của anh.

Tạ Thanh Trình không thể nói cho bất cứ ai biết mình là người thử nghiệm RN-13, là Sơ Hoàng trong lời đồn đại.

Nhưng cuối cùng anh lại lựa chọn ở lại bên cạnh ca số 4.

Ở lại bên cạnh cậu bé cô độc kia.

Trong ngày Vô Tẫn Hạ tỏa mùi thơm ngát, lúc chú rồng non bất lực co tròn, kêu gào đau đớn, hy vọng có người có thể hiểu được nỗi khổ của cậu, nhận được tiếng gào của cậu, Tạ Thanh Trình nghe thấy tiếng kêu cô đơn ấy của cậu, lại chẳng thể đáp lại, anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn cậu, sau đó vươn tay ra với cậu như Tần Từ Nham trước đây, vươn về phía thiếu niên.

Hỏi một câu, em có đau không?

Chuyện vốn nên yên ả tiến triển tiếp như thế.

Anh sẽ làm theo hợp đồng anh ký kết với Hạ Kế Uy, ở lại bên cạnh Hạ Dư mười năm. Quả thực Hạ Dư thiếu quan tâm và yêu thương, cậu còn cô độc thảm thương hơn bất cứ một bệnh nhân Ebola thần kinh nào khác.

Cậu nói mấy người chẳng hiểu được tôi, cậu không biết rằng trên đời còn có một trường hợp hoàn toàn khắc phục được căn bệnh, trở thành một người bình thường.

Tuy rằng Tạ Thanh Trình khích lệ cậu, nhưng rất nhiều lời không thể nào nói thêm, bởi vậy anh cũng rất lo rằng những lời khích lệ của bản thân, Hạ Dư hoàn toàn không tiếp thu được.

May mà Hạ Dư không hề ngỗ ngược tới thế, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn.

Cậu nhớ rõ từng chi tiết Tạ Thanh Trình dạy cậu, nhắm mắt đi theo sau Tạ Thanh Trình học sự bình tĩnh, đi qua con đường Tạ Thanh Trình từng đi.

Tạ Thanh Trình vốn có thể đưa theo cậu rời khỏi chiếc hồ sâu thăm thẳm của bệnh tật.

Nếu không phải sau đó, Tần Từ Nham lại xảy ra chuyện.

"Lão Tần, đôi lúc thầy làm việc cũng liều lĩnh quá rồi."

Không biết đây là lần thứ mấy, Tần Từ Nham vì sự hiền hậu của bản thân, vì suy nghĩ cho bệnh nhân, ngược lại còn bị gây sự, bị báo cáo, bị khiếu nại.

Tạ Thanh Trình đứng bên cửa sổ văn phòng của anh, vừa nhìn mưa to ngoài cửa sổ, vừa nói như thế.

Khi ấy Tần Từ Nham đã hơn 60 tuổi, nghỉ hưu nơi Yên Châu, lại được y khoa Hỗ Châu mời về.

Mà Tạ Thanh Trình cũng đã tốt nghiệp, trở thành bác sĩ của bệnh viện Hỗ Y.

Hai người vẫn như trước đây, trước mặt người ngoài thì chẳng tỏ ra vẻ quen biết thân thiết gì hết cả.

Vậy nên các học trò của Tần Từ Nham, cũng không biết bác sĩ Tạ bên khoa sức khỏe tâm thần thật ra là đại sư huynh của họ. Tạ Thanh Trình là kẻ ẩn mình trong bóng tối, vĩnh viễn không muốn người khác biết tới.

"Con xem con kìa, không biết lớn nhỏ gì cả, mấy chuyện này chẳng phải trước kia thầy cũng thường xuyên làm thế à? Gây sự thì cứ gây sự đi, tâm trạng bệnh nhân không tốt, không hiểu được, có đôi khi khiến người ta rất bất đắc dĩ. Nhưng mà chẳng phải thầy là bác sĩ sao, bác sĩ cũng đâu thể bị bệnh nhân dắt mũi đúng không, họ muốn thầy thấy bệnh tình thế nào, thầy cũng đâu thể thấy bệnh tình như thế đó, phải không nào? Nếu thầy biết phương thức nào đó tốt cho bệnh nhân, dù có bị đối phương hiểu lầm đi nữa, thầy cũng nhất định phải làm như thế. Đó là trách nhiệm của thầy mà. Thầy đã ở độ tuổi sáu mươi rồi, thầy phải làm đúng lương tâm của mình."

Tạ Thanh Trình cau mày, thở dài: "Lão Tần, có những chuyện đã thay đổi rồi. Xã hội hiện đại đang trở nên ngày càng phức tạp, không đơn giản như thầy tưởng tượng đâu."

"Đúng, thầy là bác sĩ lâu năm, là nhân tài kiệt xuất." Tạ Thanh Trình nhìn vẻ mặt của Tần Từ Nham, biết ông định nói gì, vì thế tranh nói trước, "Nhưng chuyện này không liên quan tới việc địa vị của thầy cao tới đâu. Họ khiếu nại, báo cáo, tuy với thầy mà nói thì không ảnh hưởng tới toàn cục, vốn chẳng ảnh hưởng gì tới thầy cả. Nhưng giờ gây sự không chỉ còn giới hạn là trên mặt giấy nữa—— Cái gã lần trước đó—— Thầy thiếu tí nữa đã bị gã đánh rồi còn gì."

"Tên nào?"

"Thì cái tên mà vợ gã bị đồ trên cao đập trúng đầu, còn chưa điều tra ra người ném đồ là ai đấy."

"À..." Tần Từ Nham ngẫm nghĩ, "Hầy, anh ta ấy à."

"Nếu không phải bảo vệ vừa hay đi qua ngăn cản, không biết chuyện sẽ tiến triển thành thế nào nữa." Tạ Thanh Trình nghiêm túc nhắc nhở ông, "Cái gã đó cầm dao theo đấy. Thầy đừng có quên."

Tần Từ Nham ngượng ngập, chẳng nói gì.

Lúc ông còn trẻ, đa phần là ông dạy dỗ Tạ Thanh Trình, giờ ông già rồi, tai thuận, lòng mềm, tính tình còn dịu hòa hơn cả khi xưa.

Đổi lại thành phần lớn là Tạ Thanh Trình nhắc nhở ông.

Tần Từ Nham nghe Tạ Thanh Trình lại cẩn thận nhắc nhở ông rất nhiều chuyện, lời lẽ nói tóm lại thì là bảo ông không thể không tuân theo quy tắc, bất chấp làm những chuyện nguy hiểm tới tính mạng của bản thân như trước kia nữa mà thôi.

Nghe anh nói xong, Tần Từ Nham bỗng bật cười, ông cười rộ lên cũng chẳng ưa nhìn gì, nhưng Tạ Thanh Trình mong rằng nụ cười như thế, anh có thể trông thấy tới khi ông một trăm tuổi, vẫn có thể lộ ra trên gương mặt tràn đầy sức sống.

Ông nói: "Tiểu Tạ. Con biết thầy nghĩ gì không?"

"..."

"Thầy nghĩ, nếu Châu Châu còn sống sót tới tận bây giờ, hẳn cũng sẽ dạy thầy cách làm quen với thời đại của các con hệt như con vậy."

Tạ Thanh Trình ngừng khuyên răn.

Tần Từ Nham mặc blouse trắng cười tủm tỉm chắp tay sau lưng, nhìn Tạ Thanh Trình mặc blouse.

"Thế thầy biết con đang nghĩ gì không?"

"Con nghĩ gì?"

"Con nghĩ rằng nếu cha con còn sống, chắc tuổi tác cũng chẳng chênh thầy là bao. Lúc con nói những lời này với ông ấy, hẳn thái độ của ông ấy cũng là thích thì nghe không thì thôi tương tự như thầy vậy."

Tần Từ Nham bật cười ha ha, bước lên vỗ vỗ vai Tạ Thanh Trình.

"Nghe hay đấy, nghe hay đấy."

"Con cứ yên tâm đi tiểu Tạ, thầy tin là lòng người không hiểm ác tới vậy đâu... Con đừng làm vẻ mặt như thế nữa, sau này thầy sẽ chú ý, vậy chắc cũng được rồi chứ."

Nhưng Tạ Thanh Trình biết ông vốn chẳng hề tiếp thu.

Tần Từ Nham chính là không tiếp thu, Tần Từ Nham chỉ đang qua loa thôi.

Kết thúc cuộc nói chuyện này, Tần Từ Nham vẫn hết lượt này tới lượt khác, cho dù trái với quy định của bệnh viện, cũng muốn đứng ở góc độ gần gũi với bệnh nhân nhất, làm công việc của ông. Vì ông nói, ông là bác sĩ, đối với một bác sĩ mà nói, niềm tin, quy tắc, thậm chí là danh dự, cũng chẳng phải thứ quan trọng nhất, ông làm bác sĩ, chính là để cứu người. Nếu như việc này, vẫn còn phải sợ đầu sợ đuôi vì khiếu nại, báo cáo, gây sự, thế thì ông còn gì là bác sĩ nữa cơ chứ?

Một người có lý tưởng có thể bị sát hại, có thể bị tra tấn, thậm chí có thể bị giết chết, nhưng trái tim của người có lý tưởng, vĩnh viễn không thể bị đánh bại.

Ông đã nói như thế, Tạ Thanh Trình cũng hết cách, chuyện duy nhất khiến Tạ Thanh Trình cảm thấy vui mừng chính là, sau khi con gái lão Tần xuất ngoại kết hôn, chắc là lão Tần cuối cùng cũng muốn về nhà bầu bạn với bạn già nhiều hơn, số lần tăng ca đã giảm đi nhiều.

Nhưng ông bận rộn cả đời, chẳng quen rảnh rỗi, thời gian nghỉ ngơi ở nhà, Tần Từ Nham bắt đầu chỉnh sửa lại tài liệu.

Kinh nghiệm tích lũy cả đời của Tần Từ Nham rất nhiều, nếu đã chỉnh lí sao chép, sửa đổi thành sách, vậy đó là tác phẩm vĩ đại, có thể cứu vớt rất nhiều người lún sâu trong vũng bùn đau ốm.

Nhưng sách của lão Tần còn chưa viết xong, bầu trời Hỗ Châu đã xám xịt.

Dịch Bắc Hải giết bác sĩ, cướp đi mạng sống của ông lão dành hơn nửa cuộc đời hối hả ngược xuôi vì bệnh nhân.

Mà một ngày ấy, nếu không có Dịch Bắc Hải, ông còn tính về nhà đón sinh nhật cùng với vợ.

Trong túi áo ông thậm chí còn cất một món quà, đó là chiếc khăn tay tơ tằm được thợ thêu giỏi nhất Tô Châu làm ra—— Tạ Thanh Trình đã đặt vào văn phòng ông từ sáng sớm. Đa phần người thế hệ trước vẫn còn giữ thói quen ấy, thích mang một hai chiếc khăn tay bên người.

Khăn tay là đặt làm, phía trên còn dùng chỉ bạc nhạt màu thêu thành rất nhiều chú sứa mặt trăng nho nhỏ, tay nghề thợ thêu giỏi, ánh mặt trời chiếu vào, những chú sứa đó tựa như thật sự đang bơi nhẹ chìm nổi trên chiếc khăn tay vậy.

Sau đó Tạ Thanh Trình thấy chiếc khăn tay được cảnh sát công bố là di vật ấy.

Bên trên dính toàn máu tươi.

Chẳng còn nhìn rõ thứ gì.

Sự dịu dàng hiền hậu suốt sáu trăm triệu năm cả ngàn vạn năm, hóa ra lại có thể héo tàn trong tay một tên hung thủ ác ôn độ tuổi ba mươi như thế.

Tạ Thanh Trình cũng dần nghiện thuốc lá từ khi ấy.

Thuốc lá của Tần Từ Nham như thể quay về trong tay anh.

Mỗi lần hút, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, anh sẽ lại cảm thấy, ông xưa nay vẫn chưa từng rời đi.

Tới lễ truy điệu của Tần Từ Nham, rất nhiều người trong viện đều đến nơi ấy.

Tạ Thanh Trình cũng nộp đơn xin phép, nhưng bị phía trên bệnh viện bác bỏ.

Lý do là, anh không phải là học trò của Tần Từ Nham, cũng không phải chiến hữu cùng khoa kề vai sát cánh với giáo sư Tần.

Khoa bọn họ đã chọn người đại diễn tham gia lễ truy điệu rồi, cho dù nỗi đau khi mất đi một vị viện sĩ là chuyện rất đáng buồn, nhưng bệnh viện vẫn cần hoạt động bình thường, không phải ai cũng có thể xin nghỉ một ngày để đưa tiễn lão Tần trên đoạn đường cuối cùng.

Người tới là người quan trọng nhất bên cạnh ông.

Mà Tạ Thanh Trình, lại chẳng là gì cả.

Trên đời này thậm chí chẳng còn một người nào hay biết, chiếc khăn tay di vật ấy của Tần Từ Nham là ai đưa.

Là ai nhờ thợ thêu viết lên trên khăn tay: Gửi thầy.

Tạ Thanh Trình từng chết đi trong khi điều tra chân tướng vụ án mạng của cha mẹ, là Tần Từ Nham ban cho Tạ Thanh Trình sinh mệnh thứ hai.

Một người đàn ông mất đi đứa con yêu dấu vĩnh viễn, cùng một thiếu niên bị cha mẹ bỏ rơi, gặp mặt trong màn tuyết bay ở Yên Châu năm ấy.

Sau đó chính là khoảng thời gian bầu bạn chẳng ai hay biết kéo dài suốt hai mươi năm. Tháng năm đằng đẵng, người đàn ông đã trở thành ông già rồi, thiếu niên cũng đã trưởng thành. Họ như thầy trò, như cha con, lại như anh em, như chiến hữu, trong năm tháng dài lâu, tình nghĩa cá nhân có lẽ chỉ lướt qua trong giây lát, nhưng vĩnh viễn không phải chỉ là thứ nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới.

Bởi vì toàn bộ đều là tình cảm chân thành, tất cả là những lý tưởng cao thượng, tất cả là sự thuần túy thiện lương, đều chứa đựng trách nhiệm trĩu nặng nhất, sức mạnh lớn lao nhất giữa đất trời.

Đó là đạo lí mà những kẻ chỉ là cái xác không hồn như Dịch Bắc Hải sống cả cuộc đời tầm thường cũng không thể nào hiểu nổi.

Tạ Thanh Trình chẳng là gì hết ấy, trong ngày hỏa táng người thầy của anh, trực trong phòng khám, tiếp nhận hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác than vãn về sự bất hạnh của bản thân.

Khoảng 10 rưỡi, anh bấm nút yêu cầu tạm ngừng.

Anh đứng dậy, tới bên cửa sổ, ô cửa sổ nho nhỏ ấy vậy mà lại thành nhịp cầu cuối cùng gắn kết anh với thầy.

Có vô số lần, Tần Từ Nham mượn cớ đi dạo để qua khoa họ, nói cười đôi câu với Tạ Thanh Trình bên cửa sổ, hút một điếu thuốc.

Khi đó Tạ Thanh Trình rất bực bội vì ông, bảo rằng thầy có thể đừng hút nữa không, thầy lớn tuổi vậy rồi, lại còn là bác sĩ, cứ hút thuốc mãi thì ra thể thống gì.

Tần Từ Nham bật cười ha ha, bảo, nhóc con lại bắt đầu dạy bảo thầy của con đấy.

Ngoài trời đổ mưa rất lớn, cũng giống hệt như một năm kia Tần Từ Nham vươn tay về phía anh đang mệt mỏi chẳng dứt ngồi trên bậc thang.

Tiếng còi vang lên, xe cảnh sát mở đường, cho dù là trên tầng cao của bệnh viện, vẫn có thể nghe tiếng mọi người than khóc vì tiễn đưa viện sĩ Tần.

Bọn họ nhìn chiếc xe đưa linh cữu từ tốn chạy đi trên con đường lớn nghiêm trang, trong tay cầm một bông cúc trắng, đều đồng thời lẩm nhẩm mấy điếu văn tiễn đưa như "Hành y cứu thế", "Nhân tài kiệt xuất" gì gì đó.

Nhưng Tạ Thanh Trình đứng bên cửa sổ nhỏ nhìn xe đưa tang qua màn mưa, khi nhớ lại chỉ có mỗi Tần Từ Nham cười tủm tỉm nói:

"Tiểu Tạ, con lại dạy bảo thầy rồi đấy."

"Nếu Châu Châu còn sống sót tới tận bây giờ, hẳn cũng sẽ dạy thầy cách làm quen với thời đại của các con hệt như con vậy."

Châu Châu đã rời đi hơn hai mươi năm rồi.

Vậy nên một người cha đầu bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh, cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại dịu dàng, nói với Tạ Thanh Trình trong ánh chiều tà rực rỡ.

Mà giờ phút này Tạ Thanh Trình nhìn ông đi xa, châm thuốc lá.

Sau đó anh đặt nó bên cửa sổ mà Tần Từ Nham từng đứng đó hút thuốc bao lần, đùa giỡn với anh đôi ba câu.

Tàn thuốc rơi xuống.

Trong cơn mưa lớn mây mù biến đổi tưởng như đám sứa nơi thành phố Brooklyn, giữa tháng năm đã trôi qua tự thuở nào, từ Tần Từ Nham qua Mỹ học tập, kéo dài tới những tháng năm của viện sĩ Tần hay là bạn học tiểu Tần, đều từ biệt bậc bề trên trong sạch không vương bụi trần.

"Đây là điếu thuốc cuối cùng nhé, lão Tần."

Tạ Thanh Trình đứng trong khói thuốc, nhẹ giọng thầm thì, nhắm mắt lại.

Trong nháy mắt ấy, hương thuốc lá khiến anh trở nên thực tĩnh lặng.

Tựa như Tần Từ Nham vẫn chưa rời đi, chẳng có chuyện đáng sợ nào xảy ra cả.

Ông lão ấy hơi cúi người, đứng bên cạnh anh, một lát nữa thôi sẽ phải về văn phòng bên cạnh, trước khi đi sẽ kéo nhẹ cánh cửa phòng anh.

Thậm chí Tạ Thanh Trình cảm thấy bản thân còn lờ mờ nghe thấy tiếng "Kẽo kẹt" rất nhỏ.

Thầy của anh, người tựa như cha anh, vị bác sĩ tốt nhất anh từng gặp trong cuộc đời, sau này anh không thể gặp lại người thầy hiền cha dịu ấy nữa.

Trong một khắc ấy, rốt cuộc nước mắt Tạ Thanh Trình cũng rơi xuống như mưa.

Anh như lại trở thành thiếu niên mười mấy năm trước đó—— Cũng chỉ có mỗi hôm nay, khi anh từ biệt người thầy của anh, mới có thể trở lại thuở thiếu niên, trong một lần cuối cùng.