Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 23: Cô dám đánh tôi?




Sau bữa tiệc, Thẩm Vân Hạ cùng hai đứa trẻ Tiểu Thành và Tiểu Nặc trở về nhà trong bộ dạng mệt mỏi. Sở Mộ Bạch nhìn thấy cô đưa hai đứa con trai đi, hắn chợt không nỡ rời xa bọn chúng, liền lái chiếc xe ô tô thể thao của mình, đuổi theo taxi chở ba mẹ con cô.

Đến trước cổng chung cư, Thẩm Vân Hạ mới phát hiện ra Sở Mộ Bạch đã đi theo ba mẹ con cô từ lúc nào. Nhìn thấy chiếc xe của anh, Thẩm Vân Hạ chỉ đành giấu đi sự chán ghét và mệt mỏi đến cực điểm vào sâu trong đôi mắt của mình. Cô thở dài, dắt tay hai đứa trẻ Tiểu Thành và Tiểu Nặc vào bên trong căn hộ của mình, rồi lặng lẽ đứng nhìn Sở Mộ Bạch đi theo ba mẹ con cô.

“Anh đến đây làm gì?” Thẩm Vân Hạ chán ghét hỏi, chuyện ở bữa tiệc, cô vẫn cảm thấy ấm ức không thôi.

Kỳ thực Sở Mộ Bạch cũng đâu muốn đi theo Thẩm Vân Hạ, anh chỉ muốn ở gần hai đứa con trai của mình hơn một chút mà thôi. Thẩm Vân Hạ nói rồi cũng không để ý đến Sở Mộ Bạch nữa, chỉ chuyên tâm lau nhà.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy, mệt mỏi và nhếch nhác của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch chợt thấy mỉa mai và khinh miệt vô cùng. Anh ngả người ra ghế sô pha, nhếch miệng cười khẩy rồi nói:

“Cô thấy hậu quả của việc tự tiện trèo lên giường tôi, lừa tôi để mang thai rồi được gả vào hào môn chưa? Hào môn này không dễ gả, cũng không dễ sống như cô nghĩ đâu!”

“Anh nói đủ chưa?” Thẩm Vân Hạ đột nhiên hét lớn lên, bàn tay đang thoăn thoắt quét nhà của cô cũng khựng lại, cô quăng luôn cái chổi trên tay, chỉ tay vào mặt Sở Mộ Bạch mà mắng. “Chính anh cưỡng hiếp tôi, để tôi phải mang thai, sinh con một mình, hủy hoại cả cuộc đời tôi, anh còn chưa hài lòng sao? Anh còn ở trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục tôi, đả kích tôi. Sở Mộ Bạch, rốt cuộc con người anh đen tối, độc ác đến mức nào vậy?”

“Đó là nghiệp mà cô phải gánh!” Sở Mộ Bạch tức giận không kém, Thẩm Vân Hạ thế mà lại dám chỉ tay vào mặt anh. Anh đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Vân Hạ rồi quát. “Chính cô tự đào hố chôn mình, tự tạo nghiệt, không thể sống yên thân được đâu!”

Từng lời từng chữ của Sở Mộ Bạch lại như con dao sắc nhọn cứa vào lòng Thẩm Vân Hạ. Uất ức của cả ngày hôm nay tích tụ lại, khiến đầu óc cô như quả bom chực nổ. Thẩm Vân Hạ trừng mắt nhìn Sở Mộ Bạch, trong mắt tràn ngập hận thù và chán ghét.

“Sở Mộ Bạch, tại sao anh không nhìn lại đi, tôi lừa anh để có được cái gì? Để hủy hoại con đường học vấn của bản thân, để chôn chặt thanh xuân của mình, để trở nên sồ sề, xấu xí như thế này sao?” Thẩm Vân Hạ vừa nói vừa chỉ tay vào bản thân mình, từ đầu đến chân cô đều không còn chút vết tích của hoa khôi giảng đường năm nào, càng không còn chút niềm vui nào của tuổi trẻ.

Thế nhưng, Sở Mộ Bạch vẫn cảm thấy giày vò mà mình dành cho Thẩm Vân Hạ chưa bao giờ là đủ. Anh cười một cách khinh miệt rồi mỉa mai nói:

“ Tôi nói cho cô biết, sỉ nhục hôm nay cô phải chịu chỉ là một sự khởi đầu nho nhỏ mà thôi! Giờ thì cô đã thấy hậu quả của việc dám “úp sọt” Sở Mộ Bạch này chưa?”. Đọc ?ruyệ? ?ại ( TRu?TRU? E?.?? )

“Úp sọt” ư? Hai chữ này đối với Thẩm Vân Hạ mà nói chính là sự sỉ nhục lớn nhất. Một người con gái đôi mươi bị cưỡng hiếp đến nỗi mang thai, cuối cùng lại trở thành ả đàn bà trơ trẽn đi lừa đàn ông lên giường. Thẩm Vân Hạ chua chát rơi nước mắt, ấm ức suốt nhiều năm khiến cô bùng nổ.

“Sở Mộ Bạch, anh là đồ khốn nạn!”

Thẩm Vân Hạ vừa nói, vừa đưa tay tát vào mặt Sở Mộ Bạch một cái. Tiếng “chát” chối tai kia vang lên, khiến Thẩm Vân Hạ và cả Sở Mộ Bạch đều sững sờ. Thẩm Vân Hạ không dám tin bản thân cô lại có một ngày có thể vung tay đánh người, còn Sở Mộ Bạch, đây có lẽ là đả kích vô cùng lớn đối với anh.

“Con lợn cái, cô dám tát tôi?”

Hai mắt Sở Mộ Bạch long sòng sọc, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ chịu sỉ nhục lớn như vậy. Đàn bà xung quanh anh chỉ có thể phục tùng, không bao giờ dám đòi hỏi hay chống đối anh, ai nấy đều ra sức lấy lòng anh, vây quanh anh, chưa một ai dám làm phật ý anh, chứ đừng nói là đưa tay tát anh như Thẩm Vân Hạ. Thế mà, một người đàn bà xấu xí, cũ kỹ và hèn mọn như Thẩm Vân Hạ lại dám ra tay với anh. Sở Mộ Bạch tức giận đến mất đi lí trí, anh đưa tay bóp lấy cái cổ trắng nõn, nhỏ nhắn của Thẩm Vân Hạ.

“Cô dám đánh tôi à? Cô ăn gan hùm mật gấu rồi sao?”

Sở Mộ Bạch gằn từng chữ, bàn tay cũng theo đó mà siết chặt hơn. Hai đứa trẻ chứng kiến cuộc cãi vã khủng khiếp giữa Thẩm Vân Hạ và Sở Mộ Bạch, chỉ biết òa khóc. Thẩm Vân Hạ thương con, lại đau đớn cho phận mình, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Sở Mộ Bạch vì quá tức giận mà đánh mất lí trí, lực tay càng thêm mạnh. Thẩm Vân Hạ nhìn người đàn ông như con thú dữ trước mặt mình, suy nghĩ anh luôn muốn giết chết cô lại càng khiến cho cô thêm tuyệt vọng.

Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Sở Mộ Bạch muốn giết chết cô! Thẩm Vân Hạ chỉ nghĩ đến đó thôi, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

Thấy Thẩm Vân Hạ ngất xỉu, Sở Mộ Bạch mới hoảng hốt mở to mắt mà nhìn cô. Anh giật mình, vội vã buông tay ra, cơ thể Thẩm Vân Hạ lập tức ngã xuống đất, nằm sóng soài, bất động. Hai đứa trẻ Tiểu Thành và Tiểu Nặc nhanh chân chạy đến bên cạnh mẹ, òa khóc lên.

“Mẹ ơi mẹ tỉnh lại đi mẹ, mẹ đừng chết mà!”

“Bố độc ác lắm, bố giết mẹ, bố giết mẹ!”