Sở Thiếu Quay Đầu, Ngày Ngày Ăn Vả

Chương 24: Hối tiếc




Thấy Thẩm Vân Hạ ngất xỉu, ngã quỵ dưới đất, và hai đứa trẻ Tiểu Thành và Tiểu Nặc luôn miệng gọi mẹ, khóc lóc thảm thương, Sở Mộ Bạch mới ý thức được ban nãy anh đã lỗ mãng đến mức nào.

Sở Mộ Bạch hoảng hốt xen lẫn áy náy, liền bế Thẩm Vân Hạ trên tay, lập tức đưa cô đến bệnh viện. Tiểu Thành và Tiểu Nặc cũng muốn đi theo, nhưng bị anh ngăn cản lại.

“Các con ở nhà, đợi bà nội đến, rõ chưa? Không được chạy lung tung.” Nói rồi, Sở Mộ Bạch đóng cửa, lập tức đưa Thẩm Vân Hạ đi.

Thẩm Vân Hạ vào phòng cấp cứu, vị bác sĩ lớn tuổi tiến hành khám cho cô. Sau khi xem xét một lượt, ông ta lắc đầu, thất vọng nhìn Sở Mộ Bạch rồi nói:

“Cậu chăm vợ kiểu gì vậy? Cô ấy bị suy nhược cơ thể rất nặng, là do mệt mỏi, lao lực quá độ mà ra!”

Sở Mộ Bạch xấu hổ cúi đầu, anh không nghĩ Thẩm Vân Hạ mập mạp như vậy lại có thể bị suy nhược cơ thể. Trên cổ cô vẫn còn in hằn năm dấu tay của anh, khiến vị bác sĩ kia cũng dần chú ý.

“Sao trên cổ cô ấy lại có vết tay thế này? Cậu bạo hành vợ mình đấy à?”

Sở Mộ Bạch tái xanh mặt mày, hai chữ “bạo hành” này, anh chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không hề muốn đối xử với Thẩm Vân Hạ như vậy. Thế nhưng ban nãy, thực sự anh đã không kìm được cơn giận mà muốn trút giận lên đầu cô. Nghĩ tới nghĩ lui, vì không muốn mất mặt, Sở Mộ Bạch liền nói:

“Cô ấy không phải vợ tôi, mà là bảo mẫu của con tôi. Còn lí do vì sao trên cổ cô ấy có vết tay thì tôi không rõ.” Ngừng một lát, Sở Mộ Bạch lại tiếp lời. “Ông cố gắng chữa trị tốt cho cô ấy, tiền bạc không thành vấn đề.”

Nói rồi, Sở Mộ Bạch bỏ ra ngoài, cũng không thèm ngoái đầu lại liếc nhìn Thẩm Vân Hạ một cái. Kỳ thực, không phải Sở Mộ Bạch muốn bỏ mặc cô, nếu muốn bỏ mặc cô, anh đã không đưa cô đến đây. Chỉ là, Sở Mộ Bạch không muốn đối diện với hành vi ban nãy của mình mà thôi.

Hai ngày sau, sức khỏe của Thẩm Vân Hạ đã dần hồi phục. Ở trong bệnh viện hai ngày, lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, trong lòng Thẩm Vân Hạ chỉ có sự căm ghét đến tột cùng. Cũng may, biết Thẩm Vân Hạ sẽ nhớ con, Ân Hiểu Cầm đã đưa hai đứa trẻ vào viện thăm mẹ. Nhờ có sự quan tâm, chăm sóc của Ân Hiểu Cầm cùng các y tá, sức khỏe của Thẩm Vân Hạ cũng hồi phục rất nhanh.

Buổi chiều, sau khi Ân Hiểu Cầm và hai đứa trẻ Tiểu Thành, Tiểu Nặc rời khỏi bệnh viện, Thẩm Vân Hạ liền xuống khuôn viên bệnh viện đi dạo một lúc. Bất ngờ thay, cô lại gặp người bạn học hiện tại của mình - Ngô Thần Thần.

“Vân Hạ, sao cậu lại ở đây? Ủa… sao lại mặc quần áo bệnh nhân thế này?”

Thẩm Vân Hạ cười khổ, kéo Ngô Thần Thần ngồi xuống ghế đá rồi nói:

“Tôi không sao, chỉ là suy nhược cơ thể, đột nhiên ngất xỉu nên phải nhập viện. Hình như còn bị huyết áp thấp nữa.”

Nghe Thẩm Vân Hạ nói như vậy, Ngô Thần Thần lại tỏ vẻ kinh ngạc, vội hỏi lại:

“Ôi, cậu mập đến như vậy, làm sao mà suy nhược cơ thể rồi huyết áp thấp được? Chắc có nhầm lẫn gì đó!”

Thẩm Vân Hạ có chút sửng sốt, sau đó lại ái ngại. Cái từ “mập” này cô nghe không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc mối lần nghe là mỗi lần tổn thương. Cô e dè hỏi Ngô Thần Thần:

“Tôi… mập lắm sao?”

Không hỏi đến thì thôi, vừa nói đến vấn đề này, Ngô Thần Thần liền làm một hơi:

“Còn gì nữa mà không mập? Cậu quá ục ịch so với chiều cao rồi đấy! Còn nữa nha, ăn mặc thì lôi thôi như một bà thím, mặt thì đầy tàn nhang, kiểu tóc thì cũ kỹ lỗi thời. Nhìn cậu cứ như đã ngoài ba mươi đến bốn mươi, chứ chẳng phải là cô gái hai mươi tư tuổi. Cậu nhìn xem, cậu đi bên cạnh người đàn ông kia, không những giống bảo mẫu của con anh ta, mà còn giống một bảo mẫu già xấu xí. Cũng may hai người không phải vợ chồng, nếu không, thiên hạ cười anh ta thối mặt!”

Thẩm Vân Hạ run lên từng đợt, vốn biết Ngô Thần Thần ăn nói rất thẳng thắn, nhưng cô không nghĩ đến bộ dạng của chính mình lại thê thảm đến như vậy. Bốn năm qua, Thẩm Vân Hạ ngày ngày bận rộn chăm sóc hai đứa con, rồi đi học trở lại, cô hoàn toàn không có đủ thời gian chăm chút cho vẻ bề ngoài của chính mình. Những lời Ngô Thần Thần nói vừa là sự thật, lại vừa là đả kích rất lớn vào lòng tự trọng của Thẩm Vân Hạ, khiến cô không khỏi hối tiếc về quãng thời gian còn ở giảng đường đại học của chính mình.

Khi đó, cô là hoa khôi, bao chàng trai phải ngước nhìn, theo đuổi, so với Sở Mộ Nhiên, Thẩm Vân Hạ còn đẹp hơn vài phần. Thế mà giờ đây… Thẩm Vân Hạ chỉ còn biết thở dài, mặc người chê bai.

Ngày hôm sau, Thẩm Vân Hạ trở về nhà, cô lặng lẽ đứng ngắm bản thân mình ở trong gương. Đúng như lời Ngô Thần Thần vừa nói, cô không chỉ xấu xí, tàn tạ mà còn già nua, cũ kỹ. Thẩm Vân Hạ đưa tay sờ lên mặt mình, rồi sờ lên đống mỡ ở bụng, ở tay và đùi mình, cảm giác như chính cô cũng tự chán ghét bản thân mình.