Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 29: Chapter 28: Ẩn giấu tại sân trường




Cô gái dẫn đầu đang dùng con dao tiện lợi trong tay để xử lí zombie, dù sao bọn chúng cũng toàn là zombie đợt một

Không biết có phải đã làm rất nhiều lần hay không, cô ta rất thuần thục giết chúng, zombie đợt một đối với người bình thường đã rất nguy hiểm rồi, nhưng cô gái xinh đẹp lại nhanh gọn nó giết chúng rất nhanh.

Đến khi cô gặp một zombie mang hình dáng của phụ nữ, đầu tóc bù đôi mắt trợn trừng đưa tay đến phía này.

Dừng lại xem xét, người phụ nữ zombie có đầu và tay đen thui, phần da còn lại vẫn là màu trắng tái nhợt.

Miệng nhỏ môi hồng khẽ mở, sau khi giết rất nhiều zombie cô cũng đã thăng cấp hai lần, kĩ năng Trực giác dùng nhiều đã quen, liếc qua cũng có thể thấy được thông tin từ zombie và người xung quanh

Không ngờ người phụ nữ là zombie đợt hai Đầu cứng.

Lúc trước không phải không có giết qua đợt hai, nhưng khi đó là may mắn lắm cô mới giết nó được.

Đang lúc gấp gáp chạy trốn cả đàn zombie đằng rất nhanh sẽ đuổi kịp, nếu ở lại đánh giết Đầu cứng thì nguy.

Đang lúc chần chờ, một người đàn ông đầu cắt hình thù kì lạ, mặc áo ba lỗ màu đen, và đặc biệt là chỉ có một tay lao nhanh tới Đầu cứng.

Tay phải lành lặn của anh ta cầm con dao lớn thật dài mạnh mẽ chém vô đầu con zombie.

Âm thanh như lon lỗng bị đập nát bét, anh ta chẻ bay đầu Đầu cứng ngay tức khắc.

Ánh mắt cô sáng lên ngưỡng mộ, không ngờ lại có người mạnh đến thế, cô rất có thiện cảm đối với những người tài giỏi, bởi vì cô cũng là một người như thế.

Tính cách của cô từ nhỏ đã không chịu thua kém ai, nhất là đối với phái nam, cô là minh chứng rõ ràng rằng bất kì người đàn ông nào làm được, phụ nữ cũng làm được.

Nhưng cô cũng không phải là loại người cực đoan, nếu họ thật sự giỏi cô vẫn rất là bái phục và không ganh ghét gì.

Zombie bị người đàn ông dẫn trước càn quét, cô và đám người đằng sau chỉ việc men theo đường máu trốn tránh đằng sau.

Cô gái xinh đẹp thấy không quen, vẫn là nhào lên trước chém giết zombie, mặc dù cô yếu hơn anh ta nhưng không phải là người được bảo bọc bởi đàn ông.

.....

Hội trường trường học.

Nơi đây tối tăm ẩm ướt mùi máu tanh rình, ngoài những đốm sáng như sao lấp lóe không cùng nhịp, chỉ cần đưa tay ra thì sợ là không thấy năm ngón.

Quá tối.

Ngay giữa hội trường sân khấu, có một cục tròn khổng lồ màu trắng mờ nhạt, đã bị bóng đâm che đi phần nào.

Một bàn tay từ bên trong cục tròn đâm chễm trệ ra ngoài, bàn tay thô ráp cơ bắp, nứt nẻ trên bàn tay phát sáng, chuyển động như dòng nước, nhìn như dung nham sáng rực.

Tràn trề sức mạnh, gợn sóng năng lượng lượn lờ, nhẹ nhàng bay bổng như hơi nước bao bọc quanh bàn tay.

Bàn tay làm một lỗ nhỏ trên cục tròn khổng lồ, lộ ra bên trong bí mật được ẩn giấu đi.

Hai chấm sáng màu vàng như được mở, sáng bừng lên, không khí kì lạ bốc ra.

Nó cảm nhận được số lượng lớn "đồng loại" đang vào trong lãnh địa của nó, nó muốn nuốt chửng tất cả.

Kì lạ, đây không phải là suy nghĩ, chỉ là ý thức của nó sống động có thể đưa ra được những khát vọng của nó ra một cách đơn giản.

Một đám vết nứt sáng rực như dung nham nứt toát làn da như khởi động bộ máy, mạnh mẽ dòng chảy lan lên khắp toàn bộ cơ thể.

Lúc này, nó muốn dùng sức mạnh bản thân của nó!

Một cái đầu nối liền cái cổ lòi ra khỏi cục tròn khổng lồ.

Trong hội trường yên tĩnh rộng lớn này vang rõ tiếng rột rột, như đất đá đổ ập xuống, hàng chục đốm sáng xuất hiện trong hội trường tối tăm, một cảm giác lạnh tóc gáy lan tràn, sau lại yên tĩnh lập lòe rồi biến mất.

Nhấp nháy như những con đom đóm.

Gân guốc cùng vết nứt trên làn da hiện ra chằng chịt bao phủ quanh cổ, trái cổ to bằng trái táo khẽ động.

Kéc! Kéc !Keeeeeeeeeec!!!

Gần như là căng ra toàn bộ cổ họng và khớp hàm, lớn gần bằng ba mươi xăng ti mét, thét ra một tràng âm thanh xuyên thẳng qua bức tường cách xa sáu mươi mét, những nơi tràng âm thanh đi qua, đốm sáng lập lòe vội vã từng cái biến mất.

Tràng âm thanh siêu nhanh biến mất, kì lạ là nó không để lại một âm lượng to khủng khiếp, mà để lại một luồng gió mạnh như gió cuốn.

Gió lạnh thét dài, tràng âm thanh vô hình vô chất, dễ dàng xuyên thẳng tắp qua những vật thể khác, biến dạng không khí uốn éo một lúc rồi trở lại bình thường.

Cho đến khi đụng thẳng vào đoàn zombie hơn bốn mươi con, bọn chúng tức khắc dừng điên cuồng đuổi theo đám người phía trước.

Nhất trí quay qua một hướng khác chậm rãi đi qua, nơi ngọn gió lớn vừa đụng thẳng bọn chúng đi tới.

....

-Có vẻ bọn chúng đã mất dấu chúng ta rồi! Phù!

Khải Minh và đám người thấy không còn bị zombie đuổi nữa thì ngừng lại thở dốc, cậu ta đứng giữa đám người nói vài câu ổn định tâm thần mọi người

Lâu lâu ghé mắt qua nhìn bóng hình cô gái đứng không xa.

Kim Thuyền đứng ngoái nhìn xung quanh khuôn viên trường, thầm nghĩ kì lạ, nơi đây thật ít zombie, khác xa so với bên ngoài đông đúc.

Có một hai con đến gần cô rồi mau chóng bị chặt đầu rớt xuống đất, cách xa khoảng gần một trăm mét nữa mới xuất hiện thêm mấy mống.

Không biết lí do tại sao, cô xảy ra một chút lo lắng bất an với nơi này, nhưng quả thật zombie ở đây thật rất ít a.

Một nơi an toàn như vậy rất thích hợp để ở lại hồi sức.

Chàng trai trong nhóm bên kìa luôn tìm qua hỏi cô một ít, cô thấy ánh mắt cậu ta vài lần là biết ý định của cậu ta, lại thêm một người muốn theo đuổi cô.

Trước đây Kim Thuyền cũng gặp rất nhiều ánh mắt và thái độ này, nên cô ta cũng giữ khoảng cách với cậu ta, tránh bị hiểu nhầm.

Cô đi theo đám người đến lớp học gần đó để ngồi nghỉ ngơi, giờ cô mới để ý trong nhóm người không có ai là người quen của cô.

Cô vốn là học trường này, nên có rất nhiều bạn tốt ở đây, nhưng xem số lượng này chỉ sợ là họ đã..

May mà lúc đại dịch xảy ra cô không ở trong trường, ở bên ngoài ít người hơn trường học, lẩn trốn cũng dễ dàng hơn.

Tiến Hải đang cầm một bọc khăn ướt để Hoài Thư và Tuyết Nhung lau mồ hôi, chất nhờn trên khuôn mặt, có việc gì là cậu dành làm hết, ở kè kè bên cạnh Hoài Thư.

Ánh mắt lộ liễu trìu mến, không có che dấu như lúc trước nữa, điều này làm Hoài Thư khá khó xử, cô trước giờ chơi với Thanh Tuấn và Tiến Hải, một người là bạn trai, còn lại cô chỉ xem là bạn.

Muốn không yêu mà đón nhận tình cảm của Tiến Hải thì cô làm không được, mà cũng nhờ cậu ta mà mình ít đi mấy chuyện lặt vặt, làm sạch khuôn mặt đỡ phải khó chịu.

Cô vẫn cảm ơn cậu ta đầy đủ, nhưng yêu nhau thì thật sự là làm không được.

Khải Minh đi tới gần Tiến Hải, bị cậu ta lạnh nhạt dùng gương mặt "né xa tao ra" nói cho Khải Minh

-Chuyện gì?

-Đưa tao bọc khăn ướt

Khải Minh giơ bàn tay ra xin, nói với cậu ta, Tiến Hải hơi không biết Khải Minh muốn để làm gì, nhưng tên trước mắt này cậu cũng không ưa gì nên làm như không nghe thấy.

Khải Minh thấy cậu ta như vậy, khuôn mặt nhăn lại giận dữ, đưa tay lên như muốn đấm,

-Cho tao một ít, thằng chó!!!

Tiến Hải khinh ra mặt, xem Khải Minh như thằng khùng, cười nhếch thách thức.

-Đừng gây sự với cậu ta, đưa đại đi.

Hoài Thư ở bên cạnh nói với Tiến Hải, cô không muốn hai người này vô duyên đánh nhau ở đây, đành mở miệng khuyên Tiến Hải.

Nghe cô nói vậy, Tiến Hải khịt mũi rút ra từ trong bọc một ít đưa cho Khải Minh, nếu không nhờ có Hoài Thư còn lâu cậu mới đưa, mượn đồ mà giọng thằng chó đó như sai vặt.

Khải Minh khuôn mặt nhăn mày nguy hiểm nhìn Tiến Hải, quay lưng một cái nhăn mày biến mất sành sanh, làm nụ cười nhẹ trên môi.

Kim Thuyền đang cố gắng lau chùi sạch vết máu đen ngòm trên người, dù sao là con gái, mà còn lại xinh đẹp nên cô cũng rất quan tâm bề ngoài cơ thể của mình.

Biết chàng trai kia quay lại đưa khăn ướt cho mình lau người thì cô cũng cảm ơn mà nhận, nhưng vẫn không để cho cậu ta hiểu lầm gì đó, cô lùi ra tránh xa cậu ta như tránh quỷ.

Tí ngồi trong góc giữ con dao lớn bên người giữ cho nó sạch sẽ, nhìn biểu hiện của mấy người mà Tí thở dài, tận thế đến mà bọn này vẫn dửng dưng tán gái à, đầu óc của bọn này có bình thường không vậy.

Đến lúc xuất hiện con đợt ba nào đó thì tạch hết, ngồi nghĩ, chỉ có thằng nhóc mới có khả năng giữ an toàn trước bọn chúng, cũng vì thế anh ta liều mình đi theo đám người.

Vậy mà không còn thấy tung tích của thằng nhóc từ hồi chiều gặp con người nhện đến giờ, hi vọng không phải là chết bởi bọn zombie.

Haizzz!! Cảm nhận đau đớn từ vết cắt trên cánh tay bị cụt, anh ta càng cảm thấy sống sót vào lúc này thật khó được.