Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 30: Chapter 29: Bị hù?




Ngồi thở dài Tí lâu lâu đưa tay gãi bên chân trái của cậu, từ nãy đến giờ một mực có con gì đấy cắn vào chân cậu, làm không thể không đưa tay gãi.

Lông chân đã từ lúc nào dựng thẳng, Tí trố mắt ra nhìn, rùng mình trong nháy mắt, cậu bất ngờ bật dậy cách xa mấy bước, quay đầu lại dữ tợn nhìn loay hoay vị trí cũ.

Không thấy được gì bất thường, Tí xụ mặt tự hỏi trong lòng, không biết sao cậu ta thấy như có một ai đó.

Căn phòng học chỉ gần mười mấy mét vuông, Tí hành động kì quặc đều thu hút ánh mắt giật mình của đám người.

Đang lúc Tí nhìn chằm chằm thì trợn mắt như thấy gì đó, một góc nhỏ của bức tường ở dưới ánh huỳnh quang rung động, trong suốt thể tích cự quậy nhúc nhích.

-Sao vậy

-Chuyện gì thế?

Đám người không nhìn thấy những gì anh ta thấy được, nhao nhao hoang mang hỏi

Tí mặt không chút máu, cố gắng cưỡng ép biểu cảm khuôn mặt, bước chân tới cửa ra vào, bước trên đường đi anh ta khẽ vẫy tay, chân không ngừng mà bước đi.

Mọi người nhìn Tí ra ngoài vẫn không hiểu lí do, anh ta không nói không rằng mà đi mất, không ai để ý đến bàn tay khẽ vẫy của anh ta.

Kim Thuyền đột nhiên cũng nối đuôi đi theo anh ta, đám người đi chung với cô cũng không hiểu vì sao, thấy cô đi cũng cố ý theo sau

Tự dưng mất đi một nửa người rời khỏi căn phòng đám người cũng tự dưng cảm thấy kì quái, ánh đèn chiếu sáng khá mờ, chắc điện cung cấp cũng không còn bao nhiêu, rất mau sẽ tắt.

Căn phòng bất giác rơi vào im lặng, không ai nói gì đứng nhìn nhau, bỗng nghe nhỏ nhẹ hơi thở kì lạ len lỏi khắp căn phòng.

Ai nấy đều nghe được, căn phòng im lặng lại có thể dễ dàng nghe thấy nó.

Đầu tiên là Tiến Hải, đột nhiên dắt tay thư chạy ra khỏi phòng, Khải Minh mới giật mình đi theo sau

-Chạy đi

-ÁAAAA, tránh ra!

Không biết tiếng la to của ai, như giọt nước nhỏ xuống khuấy động mặt hồ tĩnh lặng, đám người đồng loạt bạo phát tiếng thét, chen chân đi ra khỏi phòng học.

Tí tức tốc chạy thật xa, trong lòng thầm mong cái thứ trong đó không nhắm đến mình, Kim Thuyền chạy theo sau, khi Tí vẫy tay với khuôn mặt trầm trọng, cô không nghĩ đó cái vẫy tay bình thường

Cô mạnh dạn đoán ra ý nghĩa của nó rằng " Theo sau tôi", trong căn phòng hẳn có thứ gì đó khiến anh ta có bộ dạng cuống lên như vậy.

Đám người chạy ra khỏi căn phòng mang theo sợ hãi không tên, chạy ra thì lại phát hiện cũng không có nguy hiểm gì, phía sau không có thứ gì a.

Mọi người đứng ôm ngực thở hổn hển, biết thì ra là không có gì thì chửi thằng mất dạy nào la lên, dọa cả đám chạy tụt quần.

Chàng trai đeo kính thấy vậy thì đứng gãi đầu xin lỗi, cậu ta ở trong đám người không chịu nổi áp lực nên hét ra vì sợ hãi, lúc đó cậu còn tưởng có một zombie nào đó chứ.

- Năm..sáu...! Khoan đã!!

Vĩ cẩn thận đếm lại số lượng vẩn vơ, bỗng mặt thay đổi nói thật to, Nhóm lúc đầu không tính cả Tân, và cô gái bị chết trên tay người nhện thì là bảy mới đúng chứ!!

-Trong nhóm thiếu một...người thì phải!!

Cả đám nghe Vĩ nói vậy đồng loạt chỉ tay ra đếm người xung quanh, Vĩ, Khải Minh, Tuyết Nhung, Tiến Hải và chàng trai đeo kính tên Phát.

Bốn nam hai nữ!

Đúng là có thiếu rồi, đám người tự nhiên trong lòng chợt lạnh không lí do, đồng loạt nhìn nhau.

Sân trường đêm tối không ánh đèn ẩn ẩn lờ mờ các lớp học giống nhau, may mà có ánh trăng hắt lên sân trường để lại chút ánh sáng, zombie xung quanh đã không thấy đâu.

Cây cỏ, tầng học, chỗ nào cũng có góc tối, làm người khác nhìn vào cũng phải tự hù mình rằng có đôi mắt đang lẩn trốn theo dõi họ.

Màn đêm màu đen như mực có hơi sương màu trắng thoang thoảng, không có một tiếng động vật kêu.

Lộc cộc.

Tiếng cục đá rơi vang lên, như bị ai đó đá trúng, Tuyết Nhung trợn mắt hết hồn chỉ về một hướng, mọi người nhìn theo thì thấy một bóng đen đang đang di chuyển về bên này.

Rất từ tốn, màn đêm và hơi sương làm mọi người không thể thấy rõ đó là thứ gì.

Đám người khủng hoảng lui gấp về phía sau, nhìn lại phía sau ngoài bóng tối ra thì cũng chẳng có gì, lui về phía sau cũng không giúp ích gì được

Thế nhưng họ vẫn bất lực lui bước, tiếng lộc cộc lại gần, không có sức phản kháng họ câm nín nhìn chằm chằm vào bóng đêm, bóng đêm bao phủ tựa như hi vọng sống sót của họ vậy.

Vĩ và đám Tiến Hải cắn chặt răng chuẩn bị đón nhận chém giết.

Đang lúc căng thẳng thì bóng đen lại lên tiếng nói

-Mấy người ra đây đứng làm gì thế.

Nghe giọng nói quen thuộc, đám Vĩ bất ngờ, sau đó như vừa mới thoát nạn, thở ra một hơi dài hơi thả lỏng người.

Hoài Thư vui mừng, mở miệng nhỏ xinh ra đầy mừng rỡ, đây là người mà mang lại an toàn nhất trong cả nhóm, cứ tưởng cậu ấy không đã không còn, không ngờ lại xuất hiện lần nữa

Trong thật sự vui sướng nhảy cẫng lên, hiếm hoi bị Tiến Hải ngồi thở một bên nhìn thấy, nét buồn chợt lóe.

Tân từ xa nhìn đám người cứ nghĩ là đàn zombie, sau khi xử lý zombie lực sĩ thì thấy xung quanh không có một con zombie nào, thế là cậu đi vòng vòng kiếm zombie thử xem

Mặc dù ít zombie đợt một đi, nhưng zombie đợt hai hình như nhiều lên, cậu thấy vậy liền mừng húm lên, cậu con đang không biết làm sao để thăng cấp lần tiếp theo đây.

Zombie đợt hai chỉ cần một đấm là cậu xử lí xong, mà lại còn giúp điểm năng lượng của cậu tăng lên, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi.

Tìm giết hết zombie đợt hai mà cậu thấy có thể thấy được thì trời đã hơi muộn, bất ngờ gặp đám người Tiến Hải ở đây.

Tân hơi lờ mờ đoán ra lí do đám người tụ tập giữa sân trường giữa trời tối đen thế này, khả năng là bị zombie rượt.

Đến trước mắt đám người, Tân cao lớn bằng đầu của Khải Minh, cả người chắc khỏe, bờ vai rộng và tròn trịa, da thịt không bị quần áo che chắn lộ ra đường cong cơ bắp tinh mịn.

Kì lạ là thấy Hoài Thư đầu tóc bơ phờ nhìn mình, cậu nhìn đám người cẩn thận hỏi

-Có chuyện gì vậy?

-À..không có gì, chỉ tưởng có thứ gì đó đáng nghi nên...không ngờ là không phải..

Tiến Hải nghe Tân đáp thì vội đáp

Tân nhìn như hỏi nhưng không tập trung, đệm thịt trên mắt nhăn xuống, lỗ mũi khẽ ngửi, khuôn mặt không còn nhẹ nhàng nữa.

Có mùi máu tươi mới, khác với mùi máu zombie mà cậu hay giết.

Trên tay cậu sau khi thu lại vảy đỏ vẫn còn vương vấn mùi máu zombie đen hôi, nhưng mùi máu này lại có vẻ tươi hơn, rõ ràng là máu của người.

Tân chậm rãi ngó đầu qua gốc cây gần đó, mùi máu tanh rình ở đó rất nhiều, vừa nói khẽ

-Vậy cái thứ đang ở đó, mấy người có biết không?

Mọi người nghe vậy giật mình ngó qua hướng của Tân nói, bọn họnhìn ở dưới gốc cây mặc dù không ở ngược hướng ánh trăng nhưng vẫn đặc biệt tối.

Nhìn rồi nhưng vẫn không thấy gì, ngoại trừ....đọng lại dưới gốc cây là vũng máu, một giọt nước từ không khí bỗng xuất hiện rơi xuống, nhỏ lên vũng máu.

Nãy giờ không ai chú ý tới cả, nhìn theo Tân thì mới phát hiện ghê rợn kì lạ.

Đưa tay ra hiệu mọi người lui lại, Tân trong tay nắm đấm hóa đỏ, ánh trăng chiếu vào lấp lánh ánh đỏ, từ từ bước tới gần gốc cây to bằng hai người ôm gần đó.

Vũng máu vẫn còn đó, nhưng không thấy gì ngoài gốc cây, Tân nghiêm túc nhìn vào phần gốc cây không bị ánh trăng chiếu sáng.

-Mày có xuất hiện hay không

Như nói với không khí, xung quanh nhìn vào như Tân đang nói chuyện với cái cây, Tân tức giận đưa nắm đấm ra đấm thẳng vào một vị trí.

Bành!!

Cây không bị nắm đấm đánh vào tung tóe, mà dừng lại giữa không trung, Tân cảm giác cậu đánh trúng một người nào đó cứng cáp.

Ánh sáng le lói từ ánh trăng sáng lên, từ trong không khí trống không lòi ra một cánh tay, sau đó là thân mình, đầu, chân,...

Từng chi tiết bộ phận cơ thể của một thầy giáo bị phơi bày, chỉ khác biệt là làn da đen xám xịt, đôi mắt phát sáng nhẹ, Miệng ngậm một cánh tay trắng loang lổ vết cắn, nhuốm sậm máu đỏ

Bị Tân đấm làm nó không còn lẩn trốn được nữa.

GRRÀOO

Rống lên dữ tợn, hàm răng nhọn rắn chắc nhào lên trước, hướng về phía Tân mở thật lớn.

Tân không ngờ còn có zombie kiểu này, cậu vừa rồi hoàn toàn không thể thấy được nó, cho đến khi nó xuất hiện từ không khí vì trúng nắm đấm của cậu.