Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 204




Tống Hi nói:

- Vẫn là an toàn quan trọng nhất, nếu cha vợ của cậu vẫn kiên trì, vậy xây luôn trong sân nhà đi. Dù sao phòng của cậu cùng anh cậu cũng không xây tường viện, dãy nhà của chú cũng đả thông, xây trong sân cũng có thể làm cho vợ của cậu thẳng lưng được một chút. Tuy nhỏ một ít, nhưng chiếu cố phương tiện trước mắt mình, chỉ cần bón phân đầy đủ cũng sản xuất không thiếu.

Lý Bảo Điền gật đầu:

- Được, tôi trở về liền nói với cha cùng anh tôi, bọn họ nói ra, cha vợ tôi khẳng định sẽ vui vẻ đồng ý.

Tống Hi cười cười, nói:

- Xây trong sân, mùa đông có nồi hơi, ngại lạnh cũng có chỗ ấm áp chui vào.

Lý Bảo Điền cười hắc hắc. Trước kia bị lạnh không chịu nổi, hắn đều muốn dứt khoát ngủ trong nhà ấm của tiểu Tống ca cho xong, nhưng tiểu Tống ca không cho, nói bên trong không khí quá ẩm ướt không tốt.

Hiện tại chính phủ cổ vũ xây nhà ấm các nơi, tài liệu toàn bộ dùng giá cố định. Tiểu nhà ấm của nhà Lý Bảo Điền rất nhanh xây lên, hơi nhỏ, khoảng ba phần đất. Nhưng cũng không tệ, nếu có thể thường xuyên đốt than, một năm ba lượt mùa màng không thành vấn đề. Toàn bộ đều tính theo giá bắp, một năm có thể thu hoạch tám chín trăm cân. Nếu tính theo khoai lang khoai tây, vậy sẽ càng nhiều. Dù luyến tiếc thêm than, một năm hai mùa cũng bảo chứng.

Nhà ấm xây xong, vợ chồng Lý Mậu Đông mò qua, nói gần nói xa mắng em gái cùng em rể vong ân bội nghĩa, trực tiếp há mồm muốn người ta bán nhà cùng cửa hàng trong thành phố xây cho nhà bọn hắn một cái, bị Toàn Căn thím cùng Liễu Diệp liên thủ chen chúc đuổi ra ngoài.

Cuối tháng 10 lại hạ một trận tuyết lớn, rất nhanh liền ngừng, ban ngày nhiệt độ lập tức rơi xuống - 7, 8 độ.

Tuyết ngừng thì xe than liền vào thôn, trực tiếp cho một chiếc chạy thẳng tới trước cửa nhà Tống Hi.

Tống Hi:

- !

Được rồi, đổi.

Trầm Việt đi cùng xe tới, cười khổ:

- Thuế lương vừa vào kho liền bị mặt trên lấy đi, biết lưu lại bao nhiêu lương cho dân chúng trong huyện không? Theo như dân cư hiện tại trong huyện, một người một ngày nửa cân lương, chỉ đủ ăn vào tháng tư sang năm. Nửa cân, một ngày mới nửa cân!

Tống Hi nói:

- Cho nên năm nay than chỉ đổi lương, không bán tiền?

Trầm Việt gật đầu:

- Phải, chỉ đổi, không bán. Hơn nữa năm nay mãi tới bây giờ còn chưa gẩy than xuống dưới, hôm nay kéo qua là dùng phần tiết kiệm của năm rồi. Biết nhà anh là nhà giàu ăn than, trực tiếp đến thôn của anh. Chủ tịch huyện nói, sau này nhà ấm trong huyện chỉ trồng khoai tây, thời kỳ sinh trưởng ngắn, sản lượng cao, có thể nuôi sống nhiều người.

Tống Hi trầm mặc đem toàn bộ lương thực có thể điều động trong nhà đều đổi than.

Người một nhà lúc ăn cơm, Đường dì nói:

- Tôi nhớ năm đó ba năm thiên tai, ông ngoại Đường Cao luôn nói khi đó thật nhiều khó khăn, chết đói không biết bao nhiêu người. So sánh với bây giờ, ai!

Đường thúc cũng nói:

- Khi đó còn chưa có phân hóa học cùng Viên Long Bình, hiện tại thì khác. Hiện tại có kỹ thuật tạp giao cao sản, có phân hóa học, gặp hạn hán thì rút nước ngầm, lạnh xây nhà ấm. Với điều kiện sinh tồn mà nói, hiện tại cần tốt hơn nhiều, sau này kết quả sẽ như thế nào, ai biết được!

Tống Hi nói:

- Buổi chiều Đường thúc theo cùng tôi đi đại đội xem chẩn, hiện tại trong bụng nhi đồng trường ký sinh trùng ngày càng nhiều, cho bọn họ tập trung dùng một lần thuốc.

Đường Cao lập tức nói:

- Tôi xem nhà.

Hai ngày nay trong nhà có vài lượt nhi đồng đau bụng tới xin thuốc khám bệnh, động tác nam thần mớm thuốc y hệt mẹ hắn chuốc hắn trước kia, những đứa nhỏ kia đều khóc rời đi!

Buổi chiều khám bệnh, Tống Hi bắt mạch, Đường thúc nấu thuốc, Mục Duẫn Tranh rót thuốc.

Nhi đồng có côn trùng trong bụng tới một người khóc một người, tới một đám khóc một đám.

- Rót thuốc, kế tiếp.

- Không có việc gì, kế tiếp.

Tống Hi cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo bắt mạch.

Phàm là cần dùng thuốc, Mục Duẫn Tranh đem người lôi kéo, bóp cằm, chuốc thuốc, vuốt một cái, qua tay nhét vào trong lòng người giám hộ, vô cùng lưu loát.

Khám xong tới cuối cùng không còn ai tiến lên. Tống Hi xoa nắn bả vai, nhìn mặt sau đám người, đề cao thanh âm:

- Kế tiếp.

Mấy nam nhân ở lại trong trường tiểu học vội vàng đem nhi đồng của mình kéo qua.

Tống Hi đều khám bệnh, nói:

- Dược liệu không nhiều lắm, quá hạn không đợi. Hôm nay không đến, sau này đừng tới tìm tôi.

Lý Tiêu nói:

- Sớm mấy năm có mấy người bị sâu, cũng không ai kêu bị sâu cắn, không đến hẳn là vì không sợ sâu.

Tống Hi nói:

- Vậy sao hai nhi đồng nhà anh còn là người thứ nhất chạy tới.

Lý Tiêu cười hắc hắc:

- Vừa nói cho anh xem sâu, hai đứa nhỏ kia còn chưa đợi tôi nói chuyện đã tự mình chạy qua, còn đem hai đứa bên nhà cô bọn họ cũng kêu lên.

Sau khi đóng cửa quầy bán quà vặt hai vợ chồng cũng rảnh rỗi, thu xong hoa màu thì vô sự làm, Lý Tiêu thích náo nhiệt, chỗ nào có liền chui.

Tống Hi lấy ra hai quả trứng lắc nhẹ:

- Con của anh còn trả tiền thuốc cho tôi đâu, nói không thể ăn không tiền thuốc của tôi.

Lý Tiêu:

- !

Hai thằng nhóc hẳn là đoạt lấy trứng của hai nhi đồng nhà cô bọn hắn, thật là!

Tống Hi nói:

- Nhi đồng thật ngoan, thật hiểu biết.

Lý Tiêu nhếch miệng cười:

- Đương nhiên, cũng không nhìn xem là con của ai, con tôi không chiếm tiện nghi của người khác!

Bên cạnh một đám uống thuốc không trả tiền thuốc chỉ lợi dụng:

- !

Hay là đi chỗ nào kiếm trứng gà trả tiền thuốc đi?

Thu thập xong Tống Hi không tiếp tục quản việc này. Trước thập niên 90, có mấy nhi đồng không bị giun sán, khi đó cũng không ai xem là trọng yếu, đau bụng chịu đựng thì qua rồi. Hôm nay có người tay không đi tới, có người cầm theo đồ vật, mấy củ khoai lang khoai tây, một bầu bắp hay một bó miến chẳng hạn. Tống Hi xem bệnh cho người trong thôn không cần tiền, có người cấp đồ vật đều chưa từng từ chối qua. Lần này tự nhiên cũng nhận.