Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 206




Ô Lực Hãn chết sống không cần, chạy mất. Ăn nhiều thứ tốt của người ta như vậy, làm sao còn không biết xấu hổ tiếp tục lấy cái khác!

Tống Hi nói:

- Không muốn thì thôi vậy, dù sao tôi còn muốn xem bệnh cho nhà bọn họ, bao nhiêu nhân tình cũng trả được.

Đường Cao dùng khóe mắt liếc qua mấy quả trứng kia. Đó đều là gà hắn nuôi đẻ trứng, là gà đất chính tông, thật ngon thật dinh dưỡng!

Tống Hi nhìn Đường Cao, nói:

- Cậu nên tìm đối tượng!

Miễn cho luôn nhìn chằm chằm bọn họ hâm mộ ghen tỵ hận.

Đường Cao sâu kín liếc mắt nhìn Tống Hi một cái, đi rồi. Tìm đối tượng, lấy cái gì tìm! Không có nhà không có đất vườn không tiền không công tác không gia sản, điều kiện như vậy mà vẫn còn muốn tìm đối tượng! Nói tới đội trưởng cũng như hắn, nhưng đội trưởng lại thành công đem mình gả cho nam thần vượt qua cuộc sống hạnh phúc! Ai, đáng tiếc trên đời này người có vấn đề về mắt như nam thần không nhiều – nam thần vì sao lại không có một cô chị hay cô em đâu!

Tháng 12, Lưu Kim Bảo trở lại, mang về giấy chứng nhận tốt nghiệp.

Lưu Kim Bảo nói:

- Năm nay không có nghỉ hè, tôi thi xong toàn bộ học phần, liền xin trước tiên tốt nghiệp. Hiện tại không có thực tập, chỉ cần biện hộ qua được là có thể tốt nghiệp. Ngô giảng dạy giúp tôi không ít, ít nhiều nhờ lúc đó tiểu Tống ca cho tôi mang theo gạo bột mì, sau lại còn nhờ người gởi tới sữa bột, giúp đại ân.

Tống Hi nói:

- Hữu dụng là tốt rồi, vốn là để cho cậu tặng người. Thế đạo không tốt, độc thân bên ngoài có chiếu ứng luôn tốt hơn.

Lưu Kim Bảo gật đầu:

- Ngô giảng dạy làm người thật thanh cao, đáng tiếc cháu nội của hắn mới sinh không bao lâu thì mất mẹ, hiện tại không mua được sữa bột, lương thực tinh cũng khó tìm. Lúc tôi đem sữa tặng qua giảng dạy đều khóc.

Tống Hi trầm mặc, nói:

- Tôi còn mấy bình sữa bột, cậu viết mẩu giấy, qua vài ngày người bên B thị đến tôi nhờ người ta cầm qua giúp.

Lưu Kim Bảo thật cao hứng:

- Nga, tốt tốt tốt. Tôi vừa thăm Lý Tố, đứa bé kia còn lớn hơn Lý Tố hai tháng, nhưng mà thân hình Lý Tố còn lớn hơn đứa bé kia gấp rưỡi. Tôi lại gởi thêm lương thực, cũng cùng đưa về thủ đô được không?

Tống Hi nói:

- Được, cùng lấy tới là được, phỏng chừng vài ngày nữa người đến.

Cũng nên xuống đây lấy rượu thuốc, nghe nói nhóm rượu thuốc này mặt trên sớm có người định ra rồi. Nghĩ tới lần này tặng đồ tới cũng không ít, tối thiểu dầu ma dút cũng được vài thùng. Hiện tại vẫn cúp điện có kỳ hạn, máy phát điện năng lượng mặt trời lại không thể dùng, dùng máy phát điện dùng dầu ma dút hao tổn thật quá nhanh, làm thuốc lại cần có điện, có bao nhiêu dầu ma dút cũng không đủ dùng.

Lưu Kim Bảo khiêng vài túi bắp lớn tới nhà, cùng Tống Hi thay đổi hai mươi cân bột mì ba mươi cân gạo, ba bình sữa bột, thêm một túi bột bắp, nói:

- Tôi ký giấy vay nợ với mẹ tôi, tính tôi mượn, sau này làm việc trả nợ.

Trước ở nhà làm ruộng nuôi mẹ, sau này thế đạo tốt hơn thì mang theo mẹ ra ngoài làm việc hưởng phúc, làm cho hỗn đản Lý Đại Trụ coi chừng con gái hắn khóc đi thôi!

Tống Hi nhìn đống đồ vật của Lưu Kim Bảo chuẩn bị, lại bỏ thêm mười cân kê vàng, nói:

- Thứ này nuôi người, người già trẻ con cùng người có bệnh bao tử ăn là tốt nhất rồi.

Lưu Kim Bảo nghĩ tới dạ dày Ngô giảng dạy không tốt, có cần đổi thêm một ít hay không, nếu đổi cần viết thêm bao nhiêu phiếu nợ.

Tống Hi nói:

- Có muốn làm công không? Nhổ rễ bắp cho bò ăn, một lần một cân kê, có thể dự chi một tháng.

Lưu Kim Bảo mừng rỡ:

- Làm, tôi muốn làm!

Ngô giảng dạy tận tâm với hắn như vậy, trước khi về nhà còn cho hắn nhiều sách cùng ghi chép, làm sao báo đáp cũng không đủ.

Tống Hi kêu lên:

- Trưởng quan nấu nước, người làm công có rồi!

Mục trưởng quan ném dao cầu, trở về bếp nấu nước. Hiện tại trời sắp tối, nấu nước là vì tắm rửa, rửa sạch sẽ buổi tối có thể ở trên giường hoạt động – hiện tại mỗi lần hoạt động hắn đều tinh thần hơn, tối thiểu còn có khí lực tự đem mình tắm sạch sẽ!

Hơn nữa thuê người làm công hắn cũng không cần làm việc cực nhọc – Tống bác sĩ sẽ không e ngại hắn dơ bẩn không cho hắn chui ổ chăn!

Tâm tình Mục trưởng quan tốt lắm, cũng không vội vàng nấu nước, trở về phòng rửa tay rửa mặt, đi tới trước mặt Tống Hi, khom người.

Tống Hi cầm mặt hắn, hôn trái lại hôn phải.

Nhãn cầu Lưu Kim Bảo thiếu chút nữa trừng đi ra. Đánh giá hai người một lúc lâu, lại cảm thấy cực kỳ tức giận. Tiểu Tống ca tốt như vậy, cảm giác không có một cô gái nào xứng đôi với tiểu Tống ca. Người sĩ quan này, được rồi, không quen thuộc nên khó đánh giá, nếu tiểu Tống ca thích, trước hết tập hợp lên dùng đi!

Mục trưởng quan nhìn Lưu Kim Bảo, chỉ sân sau:

- Đi làm việc.

- Nga, nga!

Lưu Kim Bảo đứng lên ngây ngốc đi ra ngoài. Đi vài bước mới kịp phản ứng, quay đầu, kêu người:

- Chị dâu! Tôi gọi là Lưu Kim Bảo, tiểu Tống ca là anh của tôi, nếu anh dám khi dễ anh của tôi, bỏ đi, dù sao anh khẳng định đánh không lại anh của tôi. Tôi đi làm việc!

Mục Duẫn Tranh:

- !

Thật muốn tấu hắn.

Trong thôn có một nhóm người đến bán tạp hóa. Có thể dùng lương thực đổi, cũng có thể dùng đồ vật đổi, không câu nệ là vật gì, chỉ cần trúng ý thì có thể đổi.

Hiện tại vẫn là ngày mười đi chợ, nhưng trời ngày càng lạnh, mọi người ngày càng không muốn ra cửa, chợ cũng ngày càng lạnh. Vì vậy nhóm người bán hàng tạp hóa cũng chạy xe đến tận trong thôn.

Tống Hi đi qua nhìn nhìn, phát hiện có chút quen mặt, đúng là những người mở sạp lớn nhất đầu chợ huyện. Những người này cũng không vào khu an bài cung ấm tập thể của huyện, mà là có đại bản doanh của mình, cũng có lão đại của mình, là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi tên là Đồng Bách Quán.