Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 213




Hai người không đi ra mộ, ở ngay sân sau đốt tiền giấy thắp nén nhang.

Còn đang đốt tiền giấy, cửa lớn bị người đập ầm ĩ.

- Tiểu Tống có ở nhà không? Mau tới mở cửa cho chú!

Đã sớm nhận được căn dặn buổi tối không cần mở cửa cho ai, Đường Cao cùng ba lão nhân tự nhiên sẽ không mở cửa.

Đường Cao còn cách cửa lớn nói chuyện:

- Tống bác sĩ đi ra ngoài, các vị có việc thì lúc khác hãy tới đi!

- Chúng tôi đi tìm tiểu Tống, cậu mở cửa cho chúng tôi đi vào ngồi chờ.

Bên ngoài có người nói.

- Mở cửa mở cửa!

Hơn vài người cùng nhau phá cửa.

Đường Cao nhíu mày. Ngay năm mới, đây là cho rằng nam thần không ở nhà nên tìm tới gây sự a! Đều là người nào vậy, nam thần đối đãi người trong thôn thật tốt đâu!

Tiểu Đa ngồi xổm trước bậc thang vào nhà, lẳng lặng nhìn cửa lớn bị người đập phá.

- Nhị dát tử anh làm gì đây? Tiểu Tống đã đi viếng mộ không ở nhà, có chuyện gì ngày mai hãy tới! Tan, đều tan!

- Đều cút về đi, cút nhanh lên!

- Năm mới các anh cũng đừng gây sự a!

Lý Kỳ cùng mấy lão nhân còn ở trong nhà ấm hét lớn đi tới.

Bên ngoài liền la hét ầm ĩ đi lên.

Đường Cao thật phẫn nộ cũng thấy cực kỳ vô lực. Cả mùa đông nam thần không đi chữa bệnh từ thiện trong huyện, tuyết lớn không ra cửa chỉ là lấy cớ mà thôi, mấu chốt nhất là trong nhà còn có nhiều liên lụy. Tựa như lúc trước trong thảo nguyên gặp tuyết tai, nam thần không phải không chút do dự vừa đi liền đi suốt mấy tháng hay sao!

Tống Hi đốt xong tiền giấy mới đi ra sân trước, vỗ vai Đường Cao, chỉ chỉ cửa lớn.

Đường Cao đi qua mở cửa.

Mục Duẫn Tranh đưa tay mở đèn.

Cửa mở ra, ngoài cửa cùng trong cửa đều sáng như ban ngày.

Tống Hi lẳng lặng đứng ở cửa:

- Tìm tôi có chuyện gì?

Bên ngoài tĩnh lặng, mấy người tới "xuyến môn" nhất thời không ai lên tiếng.

Mục Duẫn Tranh đem Lý Kỳ ngã dưới đất kéo lên, dìu vào trong nhà.

Tiểu Đa ngồi xổm bên chân Tống Hi, nhe răng, nghiêng đầu đánh giá vài người đập phá cửa nhà bọn họ, trong cổ họng gầm gừ lên.

Đầu lĩnh Lý Phát run chân lui ra sau hai bước, bị người phía sau thống một cái, lại nổi lên lá gan, nói:

- Tiểu Tống a, ăn tết, chúng tôi muốn mượn cậu chút đồ vật.

Tống Hi nói:

- Tôi nhớ được phong tục nơi này, đêm 30 không cho mượn đồ vật ra bên ngoài.

Lý Phát tiến lên vài bước vươn tay muốn vỗ Tống Hi.

Tiểu Đa đứng lên, đè thấp thân thể, chân sau băng lên.

Lý Phát khẽ run rẩy, nhanh chóng rụt trở về. Chó cắn người không sủa, bọn hắn đập phá cửa thành cái dạng kia cũng không nghe con chó này lên tiếng, còn tưởng tiểu Tống đi viếng mộ dẫn con chó cùng đi đâu, thế nào lại nghĩ tới cả người lẫn chó đều đang ở trong nhà! Vốn nhân cơ hội tiểu Tống không ở nhà chiếm chút tiện nghi, cũng không cần nhiều, mỗi người cầm khối thịt cho trong nhà ăn tết là được. Tiểu Tống không ở nhà, nhà còn có mấy người xứ khác, đều lớn tuổi, chỉ có một thanh niên, bọn hắn nhiều người như vậy, sợ gì! Một người lấy một chút cái ăn, tiểu Tống gia đại nghiệp đại, da mặt lại mỏng, còn có thể tìm tới nhà bọn hắn hay sao!

Tống Hi quay đầu nhìn mấy lão nhân bên cạnh, nói:

- Trời lạnh, đều trở về nghỉ ngơi, khoan hãy ngủ, đợi tôi nấu canh khu hàn cho các chú bác.

Hiện tại trong nhà ấm còn có mười chín lão nhân, nơi này có sáu người, đứng ngoài cửa nhà ấm nhìn qua có tám người, bên trong còn lại năm người.

Mấy lão nhân mắng Lý Phát cùng mấy thanh niên đi cùng hắn một trận mới trở về.

Tống Hi nhìn mấy người trước mặt, cười cười.

Lý Phát vốn là lưu manh trong thôn, mấy năm nay lại thêm tật xấu ăn trộm, cùng đám lưu manh mấy thôn bên cạnh đi được rất gần, nghe nói bọn hắn còn thường xuyên tụ tập đánh bạc. Đi cùng hắn còn có người trong thôn, có ngoại thôn, đều là những kẻ thường xuyên tụ tập với bọn hắn.

Chứng kiến Tống Hi cười, mấy người kia liền trướng lá gan, há mồm mượn đồ vật càng thêm đúng lý hợp tình. Nhất là Lý Phát, cười hắc hắc tiến lên nâng tay muốn ôm bả vai Tống Hi, nói:

- Tôi cũng không mượn nhiều, nhà cậu thịt nhiều, mượn ba năm cân là được, có gạo trắng bột mì trắng thì rất tốt, còn có rau dưa trong nhà ấm. Chú cũng đã nhiều năm không ăn thịt, còn không nhớ được mùi vị của gạo cùng bột mì, nào, bên ngoài lạnh, chúng ta đi vào nói.

Mấy tên lưu manh phía sau cũng ồn ào nói mượn này mượn kia.

Ngay lúc Lý Phát đi tới chỉ còn cách hai bước, Tống Hi nhấc chân liền đem người đạp văng ra ngoài.

Sau đó một cước đá một cái, đem toàn bộ đạp văng ra ngoài.

Một cước đá ra, mấy người kia đều không đứng dậy được, lăn tròn dưới tuyết, kêu gào vô cùng thảm thiết.

Lý Bảo Điền trước tiên chạy tới, vừa chạy vừa kêu:

- Chuyện gì chuyện gì, tiểu Tống ca có chuyện gì?

Chờ hắn chứng kiến tiểu Tống ca một cước không biết là giẫm lên đầu ai, thanh âm dừng lại, yên lặng đi tới bên người Đường Cao, nhỏ giọng hỏi:

- Đường ca, đây là có chuyện gì?

Đường Cao nói:

- Mấy người bọn hắn, nhân lúc anh của cậu ra cửa đi viếng mộ, tới nhà đòi mượn đồ vật.

Nói xong lại chỉ chỉ cửa lớn, dấu chân còn lưu thật rõ ràng.

Lý Bảo Điền nhất thời liền nổ:

- Mượn? Là tới cướp bóc a, mấy tên cháu trai này, không một đồ tốt! Chờ, tôi đi tìm thôn trưởng.

Lý Bảo Điền chạy đi tìm thôn trưởng, mấy nhà ở được gần nghe thanh âm cũng đi ra.

Lý Bảo Cương ôm eo Tống Hi cứng rắn đem người giật lại. Đầu của người kia đều vùi trong đống tuyết, nếu còn giẫm sẽ xảy ra chuyện, bị ăn vạ sẽ không tốt.