Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 214




Lý Phát giãy dụa rút đầu ra khỏi đống tuyết, ngao một tiếng gào thành tiếng, đứng lên nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:

- Giết người, giết người! Tiểu Tống giết người!

Tống Hi nắm chặt một tuyết cầu, ném ra, chân của Lý Phát tê rần ngã dúi không đứng dậy được.

Người trong gia đình Lý Phát cùng mấy lưu manh trong thôn đi tới, còn có cán bộ thôn cũng đi qua.

Tính cả những người chạy tới xem náo nhiệt, một đám người ầm ĩ. Cầu tình, nói tốt, hai mặt hòa giải, còn có người hăm dọa.

Tống Hi chỉ mời thôn trưởng cùng mấy lão nhân ngồi, sau đó nhìn mấy người hăm dọa nói:

- Không biết phòng giam trong huyện hiện tại có cung ấm có quản cơm hay không. Mặt trên đang trảo điển hình, có một bắt một, bắt mộc ngồi tù một. Bọn hắn đây là còn chưa kịp chui vào nhà, nếu vào rồi có một bắn chết một. Tôi nhớ được trước khi tuyết rơi trong huyện mới bắn chết mấy người, bọn họ đã làm cái gì vậy a?

Cha của Lý Phát phanh một tiếng liền quỳ xuống.

Tống Hi chuyển tới phía sau thôn trưởng, tránh được.

Thôn trưởng cực kỳ tức giận:

- Lão tam ông làm cái gì vậy, người sáu bảy mươi tuổi rồi, nhanh chóng đứng lên!

Lý lão tam níu lấy ống quần thôn trưởng liền gào lên:

- Con tôi hỗn con tôi không phải người. Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, còn dựa vào hắn dưỡng lão suất chậu đâu, không thể ngồi ngục giam a! Tiểu Tống, tôi cầu xin cậu, cậu đừng chấp nhặt với chú của cậu a, chú của cậu cũng không có ý gì xấu, chỉ nghĩ mượn chút thịt cùng đồ ăn hiếu thuận tôi mà thôi nha, cậu tùy tiện lộ chút trong kẽ tay là đủ rồi, đừng như vậy uốn miệng bẻ lưỡi hại chú cậu ngồi tù a! Tôi cũng đã một đống tuổi, còn có thể sống được vài ngày đâu, xin cậu thương xót bỏ qua cho chú của cậu đi!

Lý lão tam phanh phanh dập đầu hô.

Người xung quanh nghị luận thành một mảnh.

Tống Hi quét mắt nhìn đám người, nói:

- Hắn cướp tận nhà của tôi, tôi đánh hắn một trận, việc này coi như xong. Nhưng mấy người bọn hắn, trong vòng ba đời, có ai đau đầu nhức óc thì đừng tới tìm tôi.

Thật nghĩ mình không có cách nào sao!

Xung quanh tĩnh lặng, lại nghị luận, còn có người cố gắng tiến lên đáp lời.

Tống Hi nói:

- Tất cả giải tán đi, cũng không còn sớm.

Lão thôn trưởng đứng lên trước tiên, vịn vào tay con của hắn, kêu:

- Tan, đều tan, tự về nhà mình đi! Chuyện hôm nay cứ như vậy, không cho ai được phép gây sự thêm, bằng không có ai tính ai, toàn bộ đều cút ra khỏi Lý gia kênh rạch cho tôi!

Lão thôn trưởng vừa nói, mấy con cháu họ hàng gần của hắn cùng tiến lên đem hai cha con Lý Phát kéo đi ra ngoài.

Đám người tản ra, Tống Hi khơi bếp lò, ngồi trên sô pha trầm mặc không nói.

Đường thúc Đường dì cùng Chu dì đều đi ra.

Đường thúc thở dài nói:

- Thế đạo này, đem người biến thành không phải người.

Tống Hi giễu cợt:

- Hôm nay mấy người tới đây, vốn cũng không phải là người.

Từng thôn đều có vài tên lưu manh như vậy, thường ngày không làm việc đàng hoàng chỉ chơi bời lêu lổng trộm đạo, việc nhỏ không ngừng làm, đại sự thì không có can đảm làm, nhiều nhất là cho người ta cách ứng khó chịu. Hiện tại lại trường thêm lá gan, thế đạo phá hủy, sa đọa càng nhanh.

Mục Duẫn Tranh đi qua, đứng phía sau sô pha giúp Tống Hi matxa đầu.

Tống Hi nói:

- Đều trở về ngủ, không phải chuyện đại sự gì.

Ba lão nhân lão thái thái về phòng trước, Đường Cao vẫn ủ rũ ngồi im lặng không lên tiếng.

Tống Hi đá Đường Cao một cước, nói:

- Đủ rồi, đừng nói trong nhà chỉ có một mình cậu, cho dù có thêm đội trưởng của cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu. Trong nhà chúng ta đều là người ngoài đến, có thể nói đạo lý mới là lạ.

Nếu không nhờ cha nuôi để dành nhân duyên tốt, bản thân hắn là người khác họ ở nơi này có thể chống đỡ được người trong thôn ngang ngược còn nói không rõ đâu.

Chỉ nói chuyện xảy ra hôm nay, hắn đem người đánh một trận không thành vấn đề, Đường Caoo cùng Mục Duẫn Tranh động thủ thì không được. Xuống tay có thể ác một chút, nhưng đem người đánh hỏng thì không được, đưa vào tù càng không thể. Thôn chỉ có một họ lớn, chỗ nào dung cho người khác họ như bọn họ khi dễ người cùng họ của Lý gia!

- Ngủ, ngủ, đều đi ngủ!

Tống Hi chẳng thèm nghĩ tới chuyện sốt ruột, kêu gọi Mục Duẫn Tranh trở về phòng ngủ, đi lên lại đạp Đường Cao một cước:

- Thiếu suy nghĩ miên man!

Đường Cao ủ rũ về phòng của mình, ngủ không được, coi chừng bếp lò ngồi một đêm.

Sáng mùng một đã có người tới cửa chúc tết, có nhi đồng cùng thôn, có nhi đồng thân thích đến nương nhờ.

Nhìn ánh mắt chờ mong lại khiếp ý của đám nhi đồng, Tống Hi trầm mặc thở dài một hơi, đem bánh gạo nếp đường trắng mà hai vị dì mới làm hôm qua mang ra, tính cả đậu phộng rang cùng đậu tương rang, đem túi của những đứa bé kia đựng tràn đầy.

Ăn xong điểm tâm, Mục Duẫn Tranh cắt mấy khối thịt đưa qua nhà ấm cho mấy vị lão nhân đêm qua chạy tới giúp đỡ, cũng không nói thêm gì khác buông xuống liền về nhà.

Lý Chấn Cửu lắc lắc khối thịt của mình, gọi cháu trai, cười híp mắt:

- Cháu ngoan, về nhà, buổi trưa chúng ta cũng ăn thịt.

Sáu lão nhân được thịt đều kêu người về nhà. Một miếng thịt lớn như vậy, chừng hơn hai cân, còn có thịt béo, tháng Giêng này cũng thơm ngon khá lâu.

Cháu trai của Lý Chấn Cửu kéo tay bà nội chạy về nhà, chờ về nhà cho mẹ nấu thịt ăn.

Lý Chấn Cửu thu thập đồ vật, cuốn hành lý cùng đệm giường, đem thịt bọc lại ôm trong ngực, dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác đi về nhà mình, vừa đi vừa thở dài. Hôm qua lúc mấy gia súc kia tới gây chuyện, bọn họ đều nhìn thấy được, ở trong nhà ấm của người ta qua một mùa đông, nhưng lại không muốn ra mặt hỗ trợ ngăn cản giúp, hiện tại thì đỏ mắt người ta cấp thịt nói những lời mỉa mai châm chọc. Ai, lòng người a!