Từ khi gặp cô cả ngày tâm trí anh đều ở trên mây, làm việc cũng không có hiệu quả, toàn để thư ký của mình làm thay.
Nhìn cô mặc chiếc váy màu đỏ, để lộ ra vùng vai cổ trắng, và đôi chân dài trong lòng anh lại thấy rạo rực mà muốn xuống đó ôm cô về nhà mình luôn.
Không được phải kìm nén, phải từng bước không được làm vợ của mình sợ!
Lòng anh nói vậy nhưng chân anh vẫn bước xuống cầu thang rồi đến gần lại chỗ cô.
Khi gần đến nơi anh đang phân vân không biết bắt chuyện với cô như thế nào, thì từ đâu đạo diễn Trương đã đem các lớp diễn viên đến làm quen với anh.
Thật đúng lúc mà!
Nhân cơ hội này anh có thể làm quen được với cô rồi.
“Mạc tổng, chúng tôi quý hoá quá mới được Mạc tổng đến dự!” Đạo diễn Trương nói
“Không có gì, còn mấy vị này là…!”
“Giới thiệu với Mạc tổng, đây là những diễn viên rất xuất sắc của đoàn làm phim của tôi!”
“Chào Mạc tổng!” Mọi người đều cúi người chào anh trong đó có cả cô.
Đạo diễn Trương bắt đầu giới thiệu từng người diễn viên xuất sắc trong đoàn làm phim, làm sao mà có cô được, cô cũng chỉ là diễn viên không có tên tiếng, chỉ làm nền cho những người nổi tiếng, giới thiệu ra cũng không thu về được lợi lộc gì.
Mạc Tử Thần cũng nhìn ra điều đó, không điều gì là có thể qua mắt được anh, lúc anh định lên tiếng thì cô đã rời đi. Mạc Tử Thần muốn đi lên nhưng bị đám người này cản chân không để anh rời đi, anh nhíu mày ánh mắt thất vọng nhìn bóng lưng cô rời đi.
Đường Uyển Niệm một mình ra một chỗ yên lặng để ngắm cảnh, cô không ngờ đến là mình đã ra đến đây rồi còn bắt gặp phải đôi cẩu nam cẩu nữ đang đi vào, thấy vậy cô vội đi quay lại nhưng đã bị Lương Kiều Anh gọi lại.
“Ai đây ta? Không phải người quen hả? Sao thấy hai chúng tôi lại muốn chuồn đi vậy?” Ả không quên khoác tay nam nhân bên cạnh nhằm khiêu khích.
Bà đây không cần nên khỏi cần khiêu với chả khích!
Đường Uyển Niệm quay lại thầm mắng một câu.
“À, là chẳng qua phía trước có cặp chó nên tôi sợ đi qua đó nó sẽ cắn, nên đi vòng lại thôi!” Đừng nghĩ ngày thường cô hiền mà dễ bắt nạt, người hiền cũng phải có lúc, không phải lúc nào cũng hiền lành cho những kẻ khác bắt nạt.
“Con ả này!” Sở Hạo Thiên tiến lên nhưng bị Lương Kiều Anh cản lại
“Cô ta chỉ là đang thấy tiếc nuối khi bị em cướp người yêu của cô ta thôi!”
Lời nói này ả nói ra lại không biết ngượng mồm, đến Đường Uyển Niệm ở bên cạnh nghe xong cũng phải ngượng thay.
“Tiếc thì tôi không tiếc, bởi đồ cũ rồi nên tôi vứt đi thôi nên không thấy tiếc, mà tôi còn thấy thương người lặt lại đồ tôi vứt về mà dùng thôi!” Cô huênh hoang nói.
“Cô muốn chết sao?”
Ả đưa tay muốn tát vào má cô nhưng bị một cánh tay cản lại.
Mạc Tử Thần với ánh mắt giết người nhìn cô ta, anh hất ta ả ta ra thẳng thừng: “Diễn viên nổi tiếng mà không biết cách cư xử sao?”
“Anh là cái thá gì giám quản chuyện của tôi!”
“Không cần biết, nhưng những chuyện cô vừa làm mọi người ở đây đều thấy!”
Bây giờ ả nói nhìn ra thấy tất cả người ở gần đó đều đang nhìn cô ta mà xì xào bàn tán, ả không cam tâm nhưng vẫn phải rời đi.
Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, cô muốn chết sao?
Ánh mắt anh như muốn giết chết cô ta vậy.
Mặc dù cô không biết người đàn ông trước mặt là ai sao lại giúp cô nhưng Dường Uyển Niệm vẫn cúi người cảm ơn.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ!”
“Không có gì!”
Em yên tâm nếu bọn họ còn dám đến bắt nạt em lần nữa, anh thề sẽ cho bọn họ tan nát.
“Vậy tôi xin phép vào trong!”
“Em thật sự rất xinh!” Anh buộc miệng mà nói ra những lời thật lòng.
“Hả?” Cô không nghe rõ anh vừa nãy đã nói gì nên đã nhìn và hỏi lại.
“À không biết tôi có thể mời cô uống một ly không?”
Đường Uyển Niệm nghĩ anh đã giúp mình một lần nên cũng đã đồng ý xem như thay cho lời cảm ơn vậy, cô cũng không ngờ người đàn ông lại đẹp trai đến như vậy, Sở Hạo cái tên tra nam đó làm sao sánh được với người đàn ông này.
Đường Uyển Niệm không biết người đàn ông này là người đêm định mệnh đó đã ngủ cùng mình, đêm mà cô biết mình bị cắm sừng bởi người đàn ông yêu mấy năm.
“Xin hỏi, quý danh của anh là…?”
Cũng phải hỏi một chút về lai lịch chứ! Người ta là ân nhân giúp mình thoát nạn mà.
“Tôi tên Mạc Tử Thần!” Anh nói tên một cánh dỏng dạc mong cô sẽ biết, nhưng sự thật thì nó luôn trái lại với tưởng tượng, khi vừa nói xong người xung quanh nghe thấy đều nhìn lại, còn cô vẫn bình thản.
Mặt ai bị bẩn sao mà mọi người nhìn dữ vậy?
Đường Uyển Niệm liếc nhìn người xung quanh trong lòng cũng tò mò.
“Chào anh, tôi tên Đường Uyển Niệm, cảm ơn anh vì chuyện khi nãy đã giúp tôi!” Đường Uyển Niệm đưa tay ra muốn bắt tay anh để thay lời cảm ơn.
Mạc Tử Thần đưa tay lên nhẹ nhàng mà nắm lấy tay cô.
Mềm thật!
Tay cô ấy rất ấm, rất dễ chịu!
Mạc Tử Thần nắm mãi không muốn buông nhưng cũng đành phải nhắm mắt mà bỏ tay cô ra, nếu không cô lại nghĩ anh biến thái.
“Anh có biết tại sao mọi người nhìn về phía này mà bàn tán không?” Cô nhìn thấy mấy bà tám lịch lãm đang nhìn về phía mình mà bán tán ra và, có chút nghi hoặc nên quay sang hỏi anh.
Rõ ràng ra vậy mà cô vẫn không biết sao?
Người đang nói chuyện với cô là người thừa kế tập đoàn lớn lại có ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước, đương nhiên khi nhìn thấy Đại boss như anh trước giờ nói không với phụ nữ, ghét nhìn thấy sự nịnh nọt giả tạo, đang đứng với cô còn trò chuyện rất vui vẻ đương nhiên phải bàn tán rồi.