Mạc Tử Thần bị hỏi muốn động thổ luôn, trong đầu đang mắng cô là một cô gái ngốc đáng yêu, nhưng bề ngoài thì lại giả bộ mình cũng không biết.
“Tôi cũng đang thắc mắc đây, có phải là họ đang bị cuốn hút bởi cô là diễn viên nổi tiếng không?”
Đường Uyển Niệm bị câu nói này của anh chọc cho cười.
Diễn viên nổi tiếng!
“Anh nói sai rồi, tôi chỉ là diễn viên nhỏ không có tên tuổi thôi, bọn họ mới là người có quyền lực, có khi họ đang nhìn tôi mà bàn tán nói xấu cũng nên.”
Mạc Tử Thần nhìn ánh mắt của cô kèm nụ cười khổ khi nói đó, anh phần nào cũng đoán được những khó khăn của cô, bởi anh biết để trưởng thành showbiz và có được tiếng nói cũng là điều khó khăn, nhưng anh cũng không ngờ một người luôn biết trước biết sau như cô lại bị đối xử như vậy.
Chắc em ấy rất buồn vì chuyện này!
Từ giờ trở đi để tôi bảo vệ em!
Trước giờ em sống trong những lời nói tiếng vào vậy sao?
Câu hỏi luôn tồn tại trong đầu của Mạc Tử Thần rất muốn hỏi, muốn giúp chia sẻ cùng cô, có lẽ anh nên tìm hiểu thêm về cuộc sống thường ngày của cô.
“Thôi, bọn họ muốn nói thế nào thì nói, cho dù có nói tôi tìm người bao nuôi, chống lưng nâng đỡ phía sau cũng không sao, tôi không quan tâm!” Đường Uyển Niệm tiếp tục nói, trong câu nói của cô thể hiện sự bất lực, như những lời nói bàn tán đó cô cũng đã quen rồi, nó tồn tại trong cuộc sống hằng ngày vậy.
“Mà tôi nói những chuyện này với anh để làm gì, xin lỗi anh nhiều!” Cô vội thay đổi sắc mặt giọng nói cũng thay đổi vội xin lỗi.
“Không sao, cô cứ nói những lời mà trong lòng cảm thấy uất ức cho tôi, có lẽ sẽ giúp cô chia sẽ được một ít nỗi niềm thì sao?” Anh cũng đang muốn biết trong sự nghiệp làm diễn viên của cô đã có bao nhiêu trắc trở.
“Tôi không sao, bây giờ cũng đến giờ tôi phải về rồi, xin lỗi nhiều!”
Nói xong cô để cốc rượu trên tay xuống rồi bước ra về, nhìn hình bóng lẻ loi dần khuất của cô anh cũng bất giác đau nhói trong lòng. Anh đứng dậy bảo thư kí của mình đưa chìa khoá xe, hôm nay anh phải chở cô về nhà bằng được, sợ với tâm trạng rối bời cùng một chút rượu trong người khi đi trên đường sẽ nguy hiểm.
Đường Uyển Niệm đi ra khỏi khu tổ chức chương trình, cô đứng bên ngoài gọi xe muốn bắt xe thật nhanh để về nhà, bởi ở đây khiến cô cảm thấy rất ngột ngạt.
Xe tắc xi thì không bắt được nhưng lại bắt được một chiếc xe cao cấp, cô chỉ là muốn bắt một chiếc xe tắc xi rẻ tiền để về nhà đâu có bắt chiếc xe đắt tiền sang trọng này.
Đường Uyển Niệm nhìn chiếc xe trước mặt rồi xin sang bên mình, cô vội nhìn phía sau rồi bên cạnh xem chiếc xe này là ai gọi đến, nhưng chưa để cô kịp nhìn thì cửa kính xe đã được hạ xuống.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!” Anh từ tốn nhìn cô chưa hiểu chuyện gì mà nói.
Chúng ta phải nói là có duyên mới gặp nhau đấy!
Trong lòng của Mạc Tử Thần lại đang mừng thầm, nghĩ cô bây giờ sẽ nhìn anh biết con người anh. Nhưng anh đâu có nghĩ Đường Uyển Niệm cô đang nghĩ trái lại hoàn toàn với anh.
Đường Uyển Niệm gương mặt nghi hoặc nhìn anh: Tên này không phải là kẻ bám đuổi biến thái đấy chứ!
Vừa rồi, bên trong bữa tiệc cô cũng có để ý ánh mắt của anh, liên tục thấy anh nhìn mình chằm chằm khi bắt tay còn nhân cơ hội đó xoa xoa ngón tay vào tay cô.
Nhìn gương mặt của Mạc Tử Thần bây giờ cô dám khẳng định những gì mình nghĩ là đúng.
“Anh đang cản trở việc tôi bắt xe đấy!” Cô nhìn vào anh nói.
Mạc Tử Thần ngơ luôn, tay để đến bô lăng cũng bị rơi xuống.
Mình đây là muốn chở cô ấy về sao cô ấy lại không nhận ra?
Nhìn đi nhìn lại trên gương mặt của anh cũng không thấy được ý muốn chở cô về nhà, thì Đường Uyển Niệm làm sao biết được.
“Nhà cô có gần đây không tôi chở cô về?” Lần đầu tiên trao thân cũng là cho cô, mở lời chở ai đó về cũng là cô, 30 năm qua anh chưa từng mở lời chở ai đó về bây giờ mở lời có chút khó.
Đường Uyển Niệm một lần nữa đánh giá con người anh, lần này cô cười nhẹ nhàng cúi người gần lại cửa kính xe, tay chống lên bệ kính xe mà nói:
“Chiêu tán gái này của anh tôi đã quá thuộc rồi, với lại tôi không có hứng thú với đàn ông nên phiền anh tránh xa một chút, tôi từng đoạt giải võ thuật cấp thành phố đấy!”
Cô nói xong không để anh phản ứng, trực tiếp đi đến chiếc xe tắc xi vừa đổ người xuống bên cạnh.
Mạc Tử Thần bị câu nói của cô làm ngơ luôn, trước giờ chưa có người phụ nữ nào khiến anh để ý, cũng chưa từng làm anh mở miệng mời cũng như từ chối, vậy mà cô lại là người đầu tiên.
Lần đầu của anh cũng bị em lấy, lời từ chối đầu tiên cũng bị em lấy, em nhất định phải là của anh.
Nụ cười trên môi anh hướng về cô lên chiếc xe, trong lòng thầm nghĩ nhất định sẽ làm cô tự nguyện lên xe của mình mà không cần mình mở lời.
Đường Uyển Niệm ngồi trên xe vẫn đang còn mắng Mạc Tử Thần, ở chỗ đông người thì giả tình giá bộ làm người lịch lãm sau lưng lại là kẻ hám gái, đúng là tất cả đàn ông đều như nhau.
Để tôi gặp anh lần nữa nhất định tốt sẽ đá vào chỗ đó của anh, cho hết đường trêu ghẹo gái nhà lành! Mất luôn nòi giống sau này cho con người ta đỡ khổ.