Chương 1: Tang lễ của người bà.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
Tại nhật bản, ở một nơi nào đó hiện đang có t·ang l·ễ được diễn ra.
Nhận vật chính của chúng ta là Raidou một học sinh 17 tuổi, và cậu hiện đang đứng đối diện với tranh dung của người bà vừa mất. Kế bên cậu là Yuki, cô em gái của mình.
Cả hai đều đứng sững sờ trước tranh dung người bà của mình. Đối diện với mất mát này, Yuki đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình, cô bé nắm lấy áo của Raidou và khóc lóc không nên lời.
Raidou xoa đầu của Yuki, chính cậu cũng cảm thấy đau buồn với sự ra đi đột ngột của người bà. Nhưng những giọt nước mắt đã không thể rơi xuống từ khuôn mặt của Raidou.
“Nào Yuki.. Đừng buồn nữa, chúng ta xuống dưới thôi.”
“Vâng.” -Yuki gật đầu với Raidou, cả hai bước đi để trở về lại chỗ ngồi của mình. Yuki đã khóc rất nhiều trên đường đi xuống, nhưng thứ mà Raidou để tâm đến chính là những người họ hàng của mình và bà.
“Là chúng nó có phải không!?.”
“À.. Tôi thấy rồi!?.” -Một số người họ hàng đang dồn sự chú ý vào Raidou và Yuki. Bọn họ hiện đang bàn tán về cả hai, mặc cho Raidou đã nghe thấy được hết tất cả.
Những người họ hàng đó đều đến từ nơi xa, có thể xem là con cháu của bà Raidou nhưng bọn họ không mấy tốt đẹp lắm. Bởi vì mục đích của bọn họ, chính là tài sản và di chúc của người bà.
Bọn họ đều nhắm thẳng vào Raidou và Yuki bằng ánh mắt khó chịu và coi thường. Bọn họ khó chịu với sự hiện diện của hai anh em cậu, và coi thường vì di chúc đều ghi tên của cả hai.
“Nhìn kìa.. Đó có phải là hai đứa nhóc mà bà ta nhận nuôi không?.”
“Đúng là bọn chúng rồi!?.”
“Bà ta khi c·hết có để lại di chúc. Nhưng nó có ghi, là sẽ trao tất cả tài sản cùng với ngôi nhà của bà ta cho hai đứa trẻ kia.”
“Nhưng như thế thì sao được cơ chứ!!. Chúng ta mới là con của bà ta cơ mà!!?.”
Tất cả bọn họ đều ngước nhìn Raidou và Ruijerd bằng một ánh mắt ghen tị với ghen ghét. Sau đó bọn họ lại tiếp tục bàn tán với nhau và tung ra những lời miệt thị đối với hai anh em.
“Tại sao lại như thế cơ chứ!!. Hai chúng nó có phải là người đã lo cho bà ta viện phí đâu cơ chứ. ”
“Chặc!?.. Đúng thật là, tại sao bà ta lại nhận nuôi hai đứa tụi nó cơ chứ.”
“Phải đó.. Bà ta c·hết rồi mà còn không để lại gì cho chúng ta nữa.. Dù gì thì chúng ta cũng là con của bà ta cơ mà.. Vì lý do quái gì mà lại đưa hết tài sản cho chúng nó cơ chứ.”
“Phải rồi đó.. Nếu biết là sẽ như thế này tôi đã không gửi tiền trợ cấp cho bà ta hàng tháng rồi.. Thật là.”
“Nào nào mọi người.. Coi chừng tụi nó nghe thấy được bây giờ.”
“Thì sao cơ chứ.. Chẳng phải, cậu là người mong chờ di chúc của bà ta nhất hay sao??.”
“Chặc!?.. Nếu bà ta không nhận nuôi hai đứa nó thì mọi thứ sẽ không như vậy rồi.”
Raidou đã nghe thấy hết tất cả nhưng đồng thời Yuki cũng vậy. Cô bé hiện đang nắm chặt lấy áo của anh mình, tay thì run rẩy vì sợ hãi.. Raidou dẫn cô bé đến chỗ ngồi của cả hai, và im lặng tiếp tục t·ang l·ễ của người bà.. Raidou không thể hé môi nữa lời, bởi vì chẳng có lý do gì để cậu cãi lại với bọn họ cả.
...
Cứ thế t·ang l·ễ lại được tiếp tục, và sau khi an táng cho người bà đã khuất. Những người họ hàng đã rời đi và bọn họ chẳng thèm nán lại để chia buồn với người bà đã khuất.
Raidou và Yuki hiện đang đứng trước ngôi mộ của người bà. Cả hai đã không thể kìm nén được cảm xúc và tỏ vẻ tiếc thương cho bà của mình.
Yuki thì vẫn còn khóc lóc nhưng riêng Raidou thì lại khác, cậu không hề khóc hay rơi một giọt nước mắt nào. Không phải là vì cậu lạnh nhạt và vô tâm, mà là bởi vì cậu không muốn làm cho người bà của mình phải buồn.
“Yuki.. Ta về thôi nào.” -Raidou xoa đầu Yuki và lên tiếng nói. Cô bé đã ngước lên nhìn Raidou mặt đối mặt.
“Anh hai!?.. Những người kia đều là con cháu của bà, tại sao bọn họ lại nhẫn tâm nói như thế trong t·ang l·ễ vậy ạ!!?.”
Thấy Yuki hỏi mình như thế Raidou chỉ biết mỉm cười nhẹ với cô bé, cậu ngước nhìn ngôi mộ của người bà và nhẹ nhàng bảo rằng: “Em cứ mặc kệ bọn họ đi.. Bọn họ làm như thế cũng chỉ là vì ghen tị với chúng ta mà thôi, đừng bận tâm về những người đó.. Chỉ cần anh còn ở đây, thì không một ai có thể bắt nạt được em cả.”
Raidou xoa đầu của Yuki và bảo: “Nào.. Ta về nhà thôi, trời cũng sắp sửa tối rồi.”
Yuki nhìn anh trai mình, có lẽ Raidou đã an ủi thành công bởi vì cô bé đã mỉm cười và gật đầu trả lời: “Vâng ạ.”
Sau đó thì Raidou và Yuki đã bước đi rời khỏi nơi chôn cất người bà. Cả hai đều quyết định trở về ngôi nhà thân quen của mình.
...
Một lúc sau.. Khi mặt trời sắp sửa lặng xuống, thì hai anh em cũng đã trở về với ngôi nhà của người bà.. Ngôi nhà không to cũng không nhỏ, nhưng nó trong rất ấm cúng đối với hai anh em.
Raidou mở cửa nhà ra và ngước nhìn bên trong. Cậu tự hỏi tại sao những người họ hàng lại t·ranh c·hấp với nhau vì ngôi nhà, dù sao thì đây cũng là tài sản duy nhất của người bà.. Thế mà bọn họ lại nhẫn tâm muốn đoạt lấy nó.
Khi bước chân vào nhà Yuki đã không nói một lời nào cả, cô bé cứ thế mà chạy thẳng đến phòng của mình và đóng cửa lại.
Nhìn thấy Yuki hành động như vậy, Raidou cũng không muốn can thiệp vào. Tốt hơn hết hãy để cho cô bé có không gian riêng tư của mình.
“Mà cũng phải.. Con bé là người yêu bà nhất kia mà, có lẽ chuyện này đã quá mức đối với em ấy.”
Khi đứng trước cửa phòng của Yuki, Raidou có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở phát ra ở bên trong.. Raidou bước đi rời khỏi đó và tiến đến phòng tắm bên trong nhà.
Raidou từ từ cởi bỏ bộ đồng phục t·ang l·ễ của mình ra và thay một bộ thường phục. Cậu tiến vào bên trong phòng tắm và chuẩn bị nước nóng cho em gái mình như thường lệ.
...
Một lúc sau.. Raidou kiểm tra bồn tắm và cảm thấy nó đã vừa nóng để cho Yuki ngâm mình.
“Nhiêu đây chắc đủ rồi.” -Raidou đứng dậy và tiến đến phòng của Yuki. Cậu đã quyết định kêu cô bé đi tắm, nhưng khi đến nơi thì đổi lại chỉ là sự im lặng.
“...” -Raidou mở hé cửa ra và ngước nhìn vào bên trong phòng của Yuki, cô bé hiện đang ngủ say trên chiếc nệm trải của mình và tay thì đang ôm chặt cái gối.
“Có vẻ như con bé đã mệt rồi, thôi thì để hôm sau vậy.” -Raidou mỉm cười và khép cửa lại, cậu bước đi trở lại phòng tắm và quyết định sẽ ngâm người một lúc.
Raidou cởi bỏ hết mọi thứ và bước vào bên trong bồn tắm nước nóng. Cậu dựa xuống và ngước nhìn lên trần nhà, những lúc như thế này mới là sự giải thoát thật sự đối với Raidou.
“Tuyệt thật.. Cũng đã lâu lắm rồi mình mới được ngâm người ở bên trong bồn tắm nước nóng.”
Trong khi ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, Raidou đã chợt nhớ đến những kỷ niệm đẹp đối với người bà.. Sau đó cậu chỉ im lặng và không thể thốt ra được một lời nào.
Thời gian cứ thế trôi qua.. Raidou đã quyết định dừng lại việc ngâm mình ở bên trong bồn tắm, cậu bước ra khỏi đó và đi lau chùi cơ thể của mình.
Và sau khi lau chùi, Raidou đã thay lại bộ thường phục của mình. Cậu bước đi rời khỏi phòng tắm và tiến đến một căn phòng nhỏ gọn, đó chính là phòng của Raidou.
Raidou bật đèn và tiến đến một chiếc tủ, cậu lấy ra tấm nệm trải của mình để chuẩn bị đi ngủ. Raidou trải tấm nệm xuống và sẵn sàng để đi ngủ, nhưng một giọng nói nhỏ bé đã ngăn cản điều đó.
“Anh hai!!?.” -Yuki mở cửa phòng của Raidou và ngước nhìn anh mình. Cô bé hiện đang ôm một cái gối và khuôn mặt thì nhíu mày xuống thể hiện sự lo lắng.
"Anh hai.. Tối nay em có thể ngủ chung với anh được không?.”
Raidou nhìn thấy cô bé như thế thì mỉm cười bảo rằng: “Thật là.. Em có phải là trẻ con đâu chứ.”
Raidou đứng dậy mở đèn và đi lấy thêm một tấm nệm trải khác, nó chỉ được sử dụng để dự phòng mà thôi.. Cậu trải nó ra kế bên mình và bảo: “Nào.. Của em đây Yuki.”
“Vâng!!.” -Yuki lập tức lên tiếng và từ từ tiến đến chỗ của Raidou.
“Được rồi.. Anh tắt đèn đấy.” -Raidou đứng kế bên ổ điện và chuẩn bị để tắt đèn, nhưng Yuki lại tiếp tục ngăn cản cậu thêm một lần nữa.
“Anh hai.. Anh sẽ không rời bỏ em như bà chứ!?.”
Yuki nằm trên tấm nệm trải và nhìn Raidou bằng ánh mắt nhíu mày xuống vì buồn. Đứng trước câu hỏi của Yuki, Raidou đã mỉm cười và bảo: “Tất nhiên rồi.. Anh sẽ không rời bỏ em đâu, em là gia đình của anh kia mà Yuki.”
Yuki nhìn Raidou với khuôn mặt rưng rưng nước mắt, câu trả lời của cậu đã thật sự an ủi tâm hồn của cô bé.
“Hứa đi!!.. Anh hai hứa đừng có bỏ rơi em như bà.”
Raidou dừng lại việc tắt đèn, cậu bước đến và dùng tay lau đi nước mắt của Yuki.
“Được rồi anh hứa với em. Anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, và sẽ không bỏ rơi em.”
Raidou ngồi xuống an ủi Yuki, và rồi cô bé đã không kìm nén được nữa.
“Anh.. Anh hai~.” -Yuki ôm lấy Raidou và khóc lóc thảm thiết. Raidou chỉ có thể ôm cô bé vào lòng mình để an ủi một phần nào đó.
“Em không muốn đâu, tại sao bà lại đi như vậy chứ.. Anh hai, em nhớ bà lắm!!.”
Đây là lần thứ 2 trong đời mà Raidou nhìn thấy được Yuki khóc thảm thiết như vậy, kể từ ngày vụ t·ai n·ạn của ba mẹ xảy ra.
“Anh.. Anh cũng thế.. Anh cũng nhớ bà lắm!!.”
Raidou rưng rưng nước mắt mà ôm Yuki vào lòng, cậu cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Người bà đã giúp đỡ cho cả hai quá nhiều, từ việc nhận nuôi cho tới vụ di chúc để lại. Cả đời này Raidou sẽ không quên được ân tình của người bà.
Cả hai anh em không thể kìm nén được cảm xúc của mình, cứ thế mà khóc cho đến khi dừng lại. Yuki đã ngủ th·iếp đi sau khi khóc lóc sướt mướt trong lòng của Raidou.
“Lúc ngủ trong con bé dễ thương thật.”
Raidou ngắm nhìn Yuki ngủ ngon trên tấm nệm trải dự phòng. Cậu tự hỏi liệu bà có đang theo dõi cảnh tượng này không.
“Giá như bà cũng ở đây, để có thể ngắm nhìn được cảnh tượng này.”
Raidou ngước nhìn Yuki, sau đó cậu đã tắt đèn và trở lại nệm trải của mình. Cậu nhắm mắt lại và trao lời chúc cho cô bé.
“Chúc em ngủ ngon, Yuki.”
...Kết thúc...
Lời tác giả: Cảm ơn mọi người vì dành thời gian đọc chap đầu của em ạ, Tuy nó không được tốt lắm nhưng em sẽ cố gắng rút kinh nghiệm để làm tốt hơn ạ...