Chương 2: Nụ cười cuối cùng của cô em gái.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
Vài tháng đã trôi qua.
Một ngày mới lại bắt đầu khi mặt trời ló dạng.
Raidou mở mắt ra, liền kiểm tra đồng hồ, đã là 5h30 sáng rồi.
Raidou ngồi dậy dọn dẹp tấm nệm trải của mình để cất nó đi.
Sau đó thì cậu bước đi ra khỏi nơi đây và tiến đến phòng tắm.
Raidou lấy cây bàn chải của mình, bắt đầu vệ sinh cho buổi sáng.
Raidou vừa đánh răng vừa nhìn mình ở trong tấm gương mà suy nghĩ.
Kể từ lúc người bà ra đi thì ngôi nhà đã thiếu vắng một thứ gì đó.
Hoặc chỉ là do cả hai tưởng tượng ra mà thôi.
“...!!PHỤT!!...”.
Tiếng nhổ nước khỏi miệng.
Raidou đã đánh răng xong, cây bàn chải cũng được để lại nơi chỗ cũ.
Tiện thể Raidou cũng rửa sạch luôn khuôn mặt của mình.
Sau đó thì ra ngoài, tiến đến phòng bếp với ý định sẽ làm buổi sáng cho em gái của mình.
Raidou tới gang bếp, mở cửa tủ lạnh ra và kiểm tra xem có gì còn ăn được không.
“Được rồi.. Để xem nào.”
Lục lọi bên trong tủ lạnh, cuối cùng thì Raidou đã kiếm được những thứ cần thiết.
Cậu đeo tạp dề của mình và lập tức bắt tay vào việc nấu buổi sáng.
...
Một lúc sau.
Khi bữa sáng đã được chuẩn bị xong xuôi thì Raidou đã quyết định đi kêu gọi em gái mình.
Bước đến phòng của Yuki, nhẹ nhàng mở cửa ra nhìn vào bên trong.
Raidou thấy được, Yuki hiện đang đứng ở trước mắt mình và tấm nệm trải đã được xếp lại.
Nhìn thấy Raidou trước mắt, cô bé lập tức tiến đến gần và mỉm cười.
“Chào buổi sáng, Onii-chan...”
Trong thấy cô bé vui vẻ như thế, Raidou đã có chút vui mừng.
“Yuki.. Nếu em đã dậy rồi thì hãy mau đi đánh răng đi”
“Đồ ăn cho buổi sáng anh làm xong hết rồi đấy.”
Xoa đầu cô em gái của mình và nhắc nhở về bữa sáng hôm nay.
“Vâng!!.”
Ngay lập tức trả lời anh mình, sau đó thì Yuki đã đi đến phòng tắm để vệ sinh sạch sẽ trước khi ăn.
Vài phút trôi qua.
Sau khi dánh răng và rửa mặt xong xuôi thì Yuki đã bắt đầu buổi sáng của mình.
Trong lúc đang ăn cô bé đã lên tiếng hỏi Raidou một số chuyện.
“Anh ơi...”
Raidou hiện đang ngồi đối diện với em gái của mình, khi thấy cô bé hỏi thì cũng không quên đáp lại.
“Hửm?.. Có chuyện gì sao?.”
Thấy Raidou hồi đáp, Yuki liền nhìn thẳng vào mặt anh mình và bảo rằng.
“Hôm nay là ngày nghỉ, vậy nên em không phải đến trường đâu”
“Vì vậy.. Anh hãy dẫn em qua nhà của Aiko có được không!?.”
Khi Yuki đưa ra yêu cầu, Raidou đã trở nên im lặng một lúc.
Suy nghĩ lại thì, cũng đã hơn vài tháng rồi kể từ ngày mà bà q·ua đ·ời.
Hai anh em đã có một khoảng thời gian khó khăn, nhưng cũng vượt qua được mà tiếp tục cuộc sống hàng ngày.
Khi trở lại trường học, Yuki đã kết bạn được với một cô bé.
Aiko là tên của cô bé đấy, và hai đứa cứ như là không thể tách rời vậy.
“Được thôi.. Anh sẽ dẫn em qua nhà Aiko”
“Nhưng mà.. Em phải thật ngoan ngoãn thì anh mới dẫn đi, hiểu không.”
Thấy Yuki van xin và yêu cầu như thế, Raidou cũng không nỡ lòng mà từ chối được.
Và khi thấy anh mình đồng ý, cô bé đã nở rộ một nụ cười đáng yêu bên trên khuôn mặt mình.
“Vâng ạ, em sẽ thật ngoan..”
Yuki đã rất vui vì đã xin phép anh mình thành công.
Buổi sáng lại được tiếp tục ngay sau đó, đến khi kết thúc thì người còn lại trong gang bếp chính là Raidou.
Đảm nhận vai trò là người anh và chăm sóc, Raidou đang rửa bát đĩa và thìa lẫn những thứ khác sau bữa ăn.
Còn vè phần Yuki thì.
“Onii-chan!!.. Chúng ta đi thôi nào, em đã chuẩn bị xong hết những thứ cần thiết rồi!!.”
Yuki đã đi chuẩn bị những thứ được cho là cần thiết để đến nhà của Aiko.
Một chiếc Balo nhỏ gọn, nhưng bên trong thì chứa cực kỳ nhiều thứ quan trọng đối với cô bé.
Thấy em mình xuất hiện với những thứ đó, Raidou liền dừng lại công việc của mình và lên tiếng nói.
“Này đó là Balo đi học kia mà”
“Em qua nhà Aiko chơi, có cần thiết phải chuẩn bị nhiều như thế không?.”
Thấy anh mình đặt câu hỏi, Yuki tự tin mỉm cười và dõng dạc đáp lại:
“Tất nhiên rồi.. Đây là những thứ quan trọng đấy.”
Khi thấy vẻ tự tin đó của em mình, Raidou đã thở dài một tiếng và rồi quay lại công việc rửa chén.
Nhưng cô bé thì lại khác, vì không muốn phải chờ đợi thêm nữa nên là.
“Onii-chan.. Mình đi thôi nào.”
“Rồi.. Rồi.. Đừng có gấp gáp, chờ anh rửa tay cái đã rồi hẵng đi.”
Vì sự háo hức muốn được đến nhà Aiko, nên Yuki đã thúc giục Raidou rất nhiều.
Đến cùng thì đống bát đĩa cũng đã được rửa xong.
Nhưng sau đó thì Raidou cũng không có thời gian để mà nghỉ ngơi, vì phải dẫn em mình đến nhà bạn thân nữa.
“Lẹ lên nào anh, em không thể chờ đợi được nữa rồi!!.”
Raidou và Yuki bước ra khỏi phòng bếp, cả hai đều tiến đến nơi cửa chính của ngôi nhà.
“Đừng hấp tấp quá.. Đứng yên để anh mang giày cho nào.”
Khi đến cửa chính, ta có thể thấy một cái tủ nhỏ ở bên phải, nó được sử dụng để chứa giày và dép.
Raidou mở tủ ra, lấy ra một trong những chiếc giày của Yuki, sau đó thì mang vào cho cô bé.
Tất nhiên là không thể thiếu cả giày của Raidou rồi.
“Xong rồi, ta đi thôi.”
“Vâng.”
Sau khi mang giày cho cô bé, Raidou đã mở cửa ra và chuẩn bị rời đi.
Yuki mỉm cười bước theo anh mình.
Đóng cửa chính lại, hai anh em rời đi và tiến đến nơi nhà của Aiko.
Cả hai dạo bước rời khỏi khu phố của mình, Yuki háo hứng nắm lấy tay của Raidou.
Chẳng mấy chốc đã tiến đến nơi khác, một khu vực tấp nập với giao thông lẫn đường xá lớn.
“Yuki!!.. Lại đây với anh nào”
“Đừng chạy lung tung như thế chứ, lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao đây.”
Dạo bước trên lề đường dành cho người đi bộ, Raidou đã lên tiếng khuyên ngăn những hành động của Yuki.
Cô bé đã quá hào hứng với mọi thứ xung quanh, thành ra lại rời xa anh mình để chạy đến những nơi thú vị.
Dù là lề đường dành cho người đi bộ, nhưng cũng thật nguy hiểm khi cứ rời xa nhau như này.
Raidou đã nghĩ như thế khi nhìn Yuki ngắm nghía nhìn vào một cửa hàng bánh ở ngay gần đó.
Khi thấy anh mình khuyên ngăn, cô bé đã quay trở lại và rời khỏi những thứ thú vị ở xung quanh.
Nắm lấy tay của anh mình, cả hai cứ thế mà tiếp tục bước đi.
Tiến vào khu phố nhỏ gần đó, từng bước cho đến khi dừng lại trước một ngôi nhà khá lớn.
Khi vừa tới ngôi nhà này, Yuki đã lập tức chạy thẳng đến trước cửa chính và nhanh tay nhấn chuông.
“Này Yuki.. Em làm cái gì thế, chúng ta chỉ cần gõ cửa là được rồi.”
Hành động nhấn chuông của Yuki liền khiến cho Raidou phải lên tiếng khuyên bảo.
“Không sao đâu anh, lúc nào em cũng làm thế khi đến đây mà.”
Trái với diễn cảnh xin lỗi vì hành động nhấn chuông vừa rồi.
Yuki đã mỉm cười bảo đây không phải lần đầu tiên mình làm như thế.
“Haiz.. Thật là.”
Raidou thở dài khi thấy Yuki tự tiện hành động nhấn chuông như thế, nhưng dù sao thì mọi thứ cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Đó là cho đến khi cô bé nhấn chuông thêm một lần nữa, lý do là vì không thấy một ai ra mở cửa cả.
“Làm ơn chờ tí, tôi đến liền đây!!.”
Lần này khác với trước, đã có giọng nói vọng ra từ bên trong ngôi nhà.
Sau đó thì cánh cửa đã mở ra, và có một người phụ nữ lớn tuổi khoảng 36 Tuổi xuất hiện.
“Raidou, Yuki.. Hóa ra là hai cháu, thế mà cô cứ tưởng là ai không đấy.”
Người phụ nữ lên tiếng với khuôn mặt chào mừng khi thấy được hai anh em Raidou và Yuki.
“Thành thật xin lỗi.. Yuki, con bé có hơi nghịch ngợm với chuông cửa nhà cô.”
“Không sao đâu cháu.. Là do cô cứ mãi mê với bộ phim trong phòng khách, nên mới không nghe được tiếng chuông cửa.”
Raidou đã xin lỗi về hành động nhấn chuông của Yuki, đáp lại thì người phụ nữ chỉ nhỏ nhẹ nói là tại mình cứ mãi mê xem phim nên không để ý có khách đến nhà.
“Phải rồi.. Con bé Aiko có nói với cô, rằng hôm nay Yuki sẽ qua chơi”
“Nào hãy vào bên trong đi, cô sẽ đi làm một ít bánh cho cả hai cháu nhé.”
Người phụ nữ mở cửa rộng ra để chào đón hai anh em Raidou và Yuki.
“Aiko!!.. Bạn của con đến rồi này!!.”
Thật bất ngờ khi Yuki vừa mới đặt chân vào ngôi nhà, thì người phụ nữ đã lớn giọng kêu gọi con của mình.
Từ bên trong nhà, có một cô bé xuất hiện và chạy đến chỗ của Yuki, đó chính là Aiko.
“Aiko, cậu đây rồi!!.”
“Yuki.. Mau theo tớ.. Tớ có thứ này hay lắm.”
Aiko nắm lấy tay Yuki và kéo đi, hai cô bé tiến vào nơi phòng khách ở phía trên.
Giờ thì chỉ còn lại Raidou và người phụ nữ lớn tuổi cũng chính là mẹ của cô bé Aiko.
“Cháu hãy mau vào trong luôn đi Raidou, cô cũng sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ cho con..”
Mẹ của Aiko mỉm cười và ngỏ lời mời Raidou vào nhà của mình.
Nhưng thật bất ngờ vì sau đó Raidou đã lịch sự từ chối lời mời gọi đấy.
“Cảm ơn lòng tốt của cô ạ, nhưng cháu bắt buộc phải rời đi để làm thêm rồi”
“Buổi chiều cháu sẽ qua đón Yuki, nên nhờ cô chăm sóc cho con bé ạ.”
Dù cho là ngày nghỉ, nhưng Raidou lại phải đi làm thêm bởi vì không muốn lãng phí khoảng thời gian này.
Thấy được lý do của Raidou, người phụ nữ là mẹ của Aiko đã không ép buộc mà chỉ nhẹ giọng bảo.
“Dù sao thì chỉ có hai anh em nương tựa lẫn nhau, nên cô có thể hiểu cho cháu”
“Yuki thì cháu không cần phải lo lắng, con bé sẽ không sao đâu.”
Mừng rỡ trước những gì mẹ Aiko đã nói, Raidou cúi đầu và chào tạm biệt nhưng cũng không quên cảm ơn.
“Thành thật cảm ơn cô.. Cháu xin phép ạ.”
...
Raidou rời khỏi nhà của Aiko, thẳng tiến đến chỗ làm thêm của mình.
Một cửa hàng tiện lợi nằm gần với khu phố của nhà Aiko, thật trùng hợp và cũng may mắn vì nó không quá xa.
“Mừng là cậu đến sớm, nếu không quản lý sẽ lại nổi giận với tôi nữa mất.”
Khi Raidou bước vào bên trong cửa hàng tiện lợi thì đã có một giọng nói phát ra ở quầy thu ngân.
Giọng nói đấy là một người đàn ông, một trong những đồng nghiệp và tiền bối của Raidou.
“Haha.. Thành thật cảm ơn anh vì đã chờ đợi tôi, anh Yamada.”
Raidou nhìn người tiền bối tên Yamada và mỉm cười cảm ơn anh ta.
“Giúp đỡ người mới như cậu là chuyện bình thường, nên không cần phải cảm ơn đâu”
“Mà thôi, cậu hãy mau đi thay đồng phục làm việc đi.”
Người tiền bối Yamada lên tiếng đáp lại, anh ta không trách hay khó chịu về việc phải chờ đợi Raidou.
Không còn gì để nói, Raidou lập tức đi thay đồng phục làm việc của mình tại phòng tủ chứa của cửa hàng tiện lợi.
Cũng thật may mắn khi Raidou quen biết người tiền bối tên Yamada này.
Mỗi khi Raidou đến trễ giờ làm, anh ta đều chờ đợi cậu để thay ca, người khác thì có khi lại rời đi mất rồi.
Điều đó sẽ khiến cửa hàng tiện lợi này chẳng có ai ở quầy thu ngân và t·rộm c·ắp là đương nhiên rồi.
“Được rồi anh đi đây, cậu ở lại làm việc tốt nhé”
“Ca tối hôm nay cũng sẽ là anh thay đấy, nên không cần phải lo lắng quá về em gái cậu.”
Sau khi thay xong đồng phục làm việc của mình, Raidou đã vào vị trí ở quầy thu ngân.
Còn người tiền bối Yamada thì đã rời đi, vì ca làm của anh ta đã kết thúc rồi.
“Vâng, tạm biệt anh.. Yamada-san.”
...
Thời gian cứ thế trôi qua lần đầu.
Đã có khá nhiều người ra vào cửa hàng tiện lợi này.
Công việc của Raidou thì luôn gắn bó với quầy thu ngân của nơi này.
Bận rộn với công việc đến nỗi quên đi thời gian, thành ra mặt trời cũng đã sắp sửa trở chiều rồi.
“Đã sắp chiều rồi sao.. Cuối cùng thì mình cũng sắp sửa được ra về rồi.”
Raidou hiện đang ngồi một mình viết thời gian tại quầy thu ngân, dù sao cũng đã sắp sửa đến giờ thay đổi ca làm rồi kia mà.
Nhưng rồi trong khi đang viết thời gian bằng cách ngồi nghỉ ngơi tại quầy, bất ngờ cửa đã mở ra và có hai vị khách bước xuất hiện.
Hai vị khách có ngoại hình nhỏ bé với túi xách trên tay, họ bước đến quầy thu ngân và lên tiếng kêu gọi Raidou.
“Này.. Đùa sao, Yuki!?”
“Ah.. Onii-chan.”
Raidou tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy hai vị khách trước mắt mình, không ai khác đó chính là Yuki và Aiko.
“Hóa ra là anh làm việc ở đây, thế mà lại không nói cho em biết...”
Mặc cho Raidou đang bất ngờ trước sự xuất hiện này, cô em gái Yuki đã lên tiếng nói về nơi làm việc của anh mình.
Đến nước này Raidou chỉ có thể thở dài một tiếng, dù sao thì cũng không thể vội vàng trách mắng con bé được.
“Haiz.. Được rồi là lỗi của anh, nhưng mà tại sao em lại ở đây cùng với Aiko chứ?.”
Raidou lên tiếng nhìn hai cô bé thắc mắc.
Lúc này Aiko hiện đang cầm trên tay túi xách của mẹ mình.
“Em.. Em được mẹ giao đi mua một số thứ để làm buổi tối”
“Còn Yuki thì cứ đồi đi cùng, nên là em đành cho cậu ấy theo luôn ạ..”
Nghe Aiko giải thích hết, Raidou cũng đành phải chào thua cô em gái Yuki của mình.
“Hư quá đó Yuki, không phải anh đã bảo là em phải ngoan ngoãn rồi sao.”
Raidou lên tiếng nói về hành động của Yuki, ngay lập tức cô bé đã phòng má lên và đáp lại.
“Em không còn là con nít nữa đâu.”
Sau khi phòng má với anh mình, Yuki liền kéo tay Aiko đi tìm kiếm những thứ cần mua cho buổi tối.
“Haiz.. Cái con bé này thật là...”
Raidou lại thở dài thêm một lần nữa, nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì cũng không thể ngăn cản hai cô bé được nữa.
Cứ thế mà ngắm nhìn hai cô bé tại quầy thu ngân.
Một lúc sau, những thứ cần thiết cho buổi tối cũng đã được hai cô bé tìm kiếm xong xuôi hết.
Raidou lại bắt tay vào công việc của mình, đó là tính tiền những thứ mà hai cô bé đã mang đến quầy thu ngân.
Gia vị và một ít rau củ lẫn thịt, đó là tất cả những thứ cần thiết cho buổi tối của nhà Aiko.
“Của hai đứa đây.. Hãy nhớ chú ý xung quanh và cẩn thận khi đi về nhé.”
“Vâng!!...”
Tính toán và lấy tiền tại quầy thu ngân, Raidou đã bỏ hết tất cả những thứ cần thiết cho buổi tối nhà Aiko vào túi đựng.
Tất nhiên là Raidou cũng không quên dặn dò hai cô bé trước khi rời xa.
Lý do Raidou không đi cùng với hai cô bé, là bởi vì công việc vẫn còn và phải mất 20 phút nữa mới hết ca làm.
Giờ đây chỉ có thể ngước nhìn hai cô bé rời đi, mong rằng chúng trở về nhà một cách thuận lợi.
Lo lắng là điều không thể phủ nhận, nó cứ kéo dài mãi cho đến khi Raidou kết thúc ca làm của mình.
...
“Oh.. Raidou, cậu chuẩn bị trở về sao?.”
“Vâng thưa anh Yamada, tôi hiện đang cần phải nhanh chóng trở về nhà.”
Raidou đã thay lại bộ quần áo của mình, người tiền bối Yamada cũng đã đến cửa hàng tiện lợi để thay ca làm.
Anh ta khá bất ngờ khi thấy Raidou gấp gáp như vậy, nhưng thật trớ trêu vì trời đang sắp sửa mưa.
“Raidou, cậu nhớ cẩn thận đấy.. Tôi nghe người ta bảo, vừa mới xảy ra một vụ t·ai n·ạn giao thông gần đây”
“Phải rồi.. Tiện thể thì trời đang sắp sửa mưa, cậu hãy mang cả ô dù trong cửa hàng theo đi.”
Trước khi Raidou rời đi thì người tiền bối Yamada đã cảnh báo cho cậu về một số chuyện.
Quả thật là trời đang sắp sửa mưa, một số mây đen đang bao phủ khắp nơi, Raidou đã thấy khi nhìn ra bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
“Thành thật cảm ơn anh Yamada.. Nhờ anh nói giúp với quản lý, tôi sẽ lấy một chiếc ô dù theo.”
Raidou tranh thủ lấy một chiếc ô dù theo bên mình, nhưng đáng chú ý hơn là túi đựng trên tay kia.
Túi đựng trên tay Raidou, nó chứa một số thức ăn dành cho buổi tối của hai anh em, tất nhiên là không miễn phí rồi.
Những hạt mưa nhỏ đã trút xuống khi Raidou bước rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Thật may vì anh Yamada đã cảnh báo trước, Raidou đã mừng nghĩ thế.
“...”
Raidou đang lặng lẽ bước đi trên lề đường dành cho người đi bộ.
Khi tiến đến một ngã tư nơi giao thông tấp nập qua lại, Raidou đã nhìn thấy một đám đông lớn ở phía trước mình.
Có vẻ như là vụ t·ai n·ạn giao thông mà người tiền bối Yamada đã nhắc đến, nhưng mà nó cũng không liên quan đến Raidou.
“Ôi trời.. Thật tội nghiệp, cô bé đó còn nhỏ thế mà bị như vậy rồi...”
“Cũng may là cô bé kia không bị làm sao cả...”
Những tưởng sẽ rời đi để trở về nhà, nhưng Raidou lại bị giữ chân lại bởi những lời bàn tán từ đám đông kia.
Sự trùng hợp lẫn lo lắng đã khiến cho Raidou hành động bước đến gần với đám đông kia.
“Tôi có nghe nói là do gã tài xế bị say rượu, nên không kìm được tay lái, rồi mới xảy ra chuyện như thế này đấy...”
“Thật kinh khủng, ai lại để cho hai cô bé đấy đi một mình thế...”
Raidou bước đến gần với đám đông, những lời bàn tán cứ thôi thúc cậu đến gần hơn.
Khép lại chiếc ô dù trên tay mình, Raidou bước vào trong đám đông.
“Xin lỗi.. Làm ơn cho tôi qua!!.”
Raidou chen lấn và lẫn vào trong đám đông, cuối cùng là tiến đến phía trước nơi quan sát rõ vụ t·ai n·ạn nhất.
Trước mắt là một khu vực được phong tỏa và xung quanh có một số cảnh sát đang cố gắng ngăn cản người dân chen lấn xô đẩy lẫn nhau.
“Mọi người chú ý!!.. Không được tiến tới khu vực hiện trường t·ai n·ạn, xin hãy tuân thủ quy định và không được lấn át nhau!!..”
Mặc cho những vị cảnh sát cố gắng cản báo cho người dân, ánh mắt của Raidou hiện đang chú ý đến cảnh tượng trước mắt mình.
Chiếc xe tải bị lật ngược và ngay gần đó là Aiko, cô bé đang khóc kế bên một số vị cảnh sát.
Nhưng đấy không phải là cảnh tượng đáng chú ý nhất
Yuki.. Cô em gái của Raidou đang nằm trên mặt đất và sắp sửa được cảnh sát che đậy lại hiện trường.
“Kh.. Không thể nào!?.”
Raidou làm rớt chiếc ô dù lãn túi đựng thức ăn trên tay mình.
Bị sốc trước cảnh tượng phía trước, sự lo lắng của Raidou giờ đã thành hiện thực.
Cậu thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mắt mình, Yuki đã bị chiếc xe tải kia cán qua và mất nửa thân mình.
“Y.. Yuki!!”
Không thể mô tả được cảm xúc lúc này, Raidou lập tức chạy băng qua dải phân cách phong tỏa hiện trường t·ai n·ạn.
Những vị cảnh sát ở xung quanh đã lập tức phản ứng và lao đến ngăn cản Raidou ngay khi cậu băng qua dải phân cách.
“Này cậu!!.. Nơi này là khu vực phong tỏa, không được phép vào trong!!..”
“Mau lên, ngăn cản cậu ta lại mau!!.”
Raidou đã cố gắng phản kháng.
Nhưng đến cùng vẫn bị khống chế lại bởi những vị cảnh sát.
“!!!Yuki!!!.”
“!!!!YUKI!!!!.”
...Kết thúc...