Chương 26: Con dao găm đe dọa đến sự sống.. Sự tuyệt vọng dâng trào tại nơi Thị trấn bù nhìn.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
“Ha...... Ha...... Chuyện gì vừa xảy ra thế?.”
Raidou thở nhanh trong sự sợ hãi của mình. Cậu hiện đang ngồi ở dưới mặt đất, và tay thì đang ôm lấy cổ của mình.
“Cô bé đó, đã dùng dao đâm đến.. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?.”
Raidou hoang mang nhìn lên phía trên những thùng gỗ, một hình bóng nhỏ nhắn hiện đang ở đó.. Một bé gái tầm khoảng 11-13 Tuổi.. Mái tóc màu xanh nhạt, cùng với chiếc áo choàng che phủ toàn bộ cơ thể.. Đặc điểm nổi bật nhất, chính là đôi tai thú và cái đuôi động vật.. Đúng vậy, không lầm lẫn gì đâu.. Cô bé này sở hữu đôi tai thú và 1 cái đuôi động vật, thật kỳ lạ làm sao.. Nhưng đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất.. Hiện tại trên tay của cô bé là 2 con dao găm đầy sắc bén, và chúng đã suýt lấy đi mạng sống của Raidou.
Nhưng mà cũng thật may mắn, Raidou đã được cứu sống bởi chính Ruijerd.. Nhờ cú đẩy mạnh đến từ Ruijerd, nên Raidou mới có thể sống sót được đến giờ.. Nếu không thì cậu đã bị cô bé kia dùng dao đ·âm c·hết rồi, thật khủng kh·iếp.. Cú đâm đó thật bất chợt và đột ngột, khiến cho Raidou không thể kịp thời phản ứng lại.
“Ha...... Ha...... Ánh mắt đó, là sao chứ?.”
Raidou đã nhìn thấy, ánh mắt đến từ cô bé tai thú. Nó trong thật lạnh lẽo và đáng sợ, ánh mắt đó chứa đựng rất nhiều sát khí. Như thể, cô bé đó đang xem Raidou là một thứ cần được giải quyết nhanh chóng.
Về phần khuôn mặt của cô bé, nó không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào cả.. Nó khiến cho Raidou, cảm thấy được sự ớn lạnh trải dài khắp nơi trên cơ thể mình.
Nổi sợ hãi cũng đã xuất hiện.. Tim của Raidou đang đập rất nhanh, hơi thở cũng đang nhiều hơn.. Cậu hiện đang cố gắng để giữ bình tĩnh.. Trước khi mọi thứ quá muộn, Raidou đã nhặt lấy cây nỏ của mình.. Cô bé tai thú cũng đã nhìn thấy được hành động đó, 2 con dao găm càng được giữ chặt hơn, chúng đã sẵn sàng để t·ấn c·ông Raidou.
“Grừ!!?.” -Tiếng gầm gừ đã phát ra.. Không phải là do cô bé tai thú kia, mà nó đến từ Ruijerd. Cậu ta đang gầm gừ, và móng tay thì đầy sắc bén.. Ruijerd đã sẵn sàng lao đến cô bé tai thú, cậu ta sẽ xé xác mọi thứ với bộ móng của mình.. Trong giống như là một con thú vậy.
“Bình tĩnh. Ruijerd!?.”
“Grah!?.” -Raidou đã ngay lập tức ngăn cản Ruijerd lại.. Ruijerd đã cảm thấy rất khó hiểu, cậu ta đã sắp sửa t·ấn c·ông rồi kia mà.
“Đừng, t·ấn c·ông.” -Raidou đã khuyên bảo Ruijerd dừng lại.. Tuy rằng trên tay cậu đang giữ cây nỏ, một loại v·ũ k·hí cực kỳ nguy hiểm, nhưng Raidou sẽ không t·ấn c·ông cô bé tai thú kia.. Bởi vì, không có lý do gì để cậu làm thế.
Mặc cho cô bé đã suýt g·iết c·hết cậu. Nhưng có thể hành động đó chỉ là hiểu lầm, hoặc là do cô bé hiện đang sợ hãi. Raidou đã suy nghĩ như thế.
“Có thể là cô bé không có ý định g·iết mình. Hành động vừa rồi, có lẽ là chỉ muốn tự vệ mà thôi.. Đứa trẻ nào gặp người lạ cũng sẽ như vậy thôi.”
“Gra..” -Ruijerd cũng đã im lặng và không còn gầm gừ nữa, nhưng sự đề phòng vẫn còn ở đó.. Bởi vì cô bé kia đã suýt g·iết c·hết Raidou.. Hành động đó khiến cho Ruijerd như muốn điên lên, và xé xác cô bé tai thú kia, nhưng cuối cùng thì lại bị ngăn cản.
Sau khi Ruijerd dừng lại, Raidou đã tiến đến gần chỗ của cô bé tai thú.. Cô bé vẫn còn đang đề phòng cả hai, nhưng Raidou đã bảo rằng: “Thành thật xin lỗi.. Bọn anh, không có ý định xấu”
“Nếu như.. Bọn anh, có làm gì xấu.. Mong em, hãy tha thứ!?.”
Raidou đã cố gắng giao tiếp bằng ngôn ngữ của Lục địa này. Cậu mong rằng cô bé có thể hiểu được nó, và dừng lại việc này.
Mong muốn là thế, nhưng cô bé đã hành động khác với suy nghĩ của Raidou. Con dao găm đã được sử dụng, nó hiện đang chĩa thẳng vào cổ của Raidou.. Một con dao găm đầy sắc bén, có vẻ như nó được rèn từ sắt.
“...” -Raidou đã không dám lên tiếng, dù chỉ là một lời.. Bởi vì chỉ cần nhúc nhích một cái thôi, cậu sẽ b·ị đ·âm bởi con dao găm kia.. Nếu không b·ị đ·âm, thì cũng b·ị t·hương mà thôi, con dao găm đó rất sắc bén.
“Gừ!!.” -Khi nhìn thấy Raidou bị cô bé tai thú chĩa dao vào cổ, Ruijerd đã rất tức giận. Cậu ta muốn lao đến để xé xác cô bé kia ngay lập tức, nhưng Raidou đã ngăn cản.. Chỉ cần một hành động t·ấn c·ông đến từ Ruijerd, chắc chắn Raidou sẽ b·ị đ·âm c·hết ngay sau đó... Thật kinh khủng, mạng sống của Raidou hiện đang bị treo lủng lẳng giữa c·ái c·hết và sự sống.
“Nếu.. Nếu như.. Em không thích, bọn anh”
“Thì.. Bọn anh, sẽ rời đi.”
Raidou đã cố gắng không di chuyển, dù chỉ là một bước. Cậu cũng đã lên tiếng để giao tiếp với cô bé tai thú kia, rằng mình và Ruijerd sẽ rời đi.
Raidou thật sự không muốn c·hết. Cậu cũng không muốn làm hại cô bé tai thú này.. Mọi thứ chỉ là hiểu lầm mà thôi, Raidou đã suy nghĩ như thế.
“Vì.. Vì thế, xin đừng.. Chĩa thứ đó, vào cổ.”
Raidou cố gắng để giữ sự bình tĩnh của mình, chỉ cần lung lay một tí thôi, cậu chắc chắn sẽ b·ị t·hương.. Cô bé tai thú kia vẫn chưa có ý định dừng lại.. Ruijerd cũng đã tức giận lắm rồi, nhưng Raidou vẫn ngăn cản.
“Đừng.. Đừng làm thế, Ruijerd.”
Dù cho có bình tĩnh đến đâu, nhưng đứng trước mặt c·ái c·hết.. Raidou đã run rẩy.
Đôi bàn tay của cậu, hiện đang run rẩy vì sợ hãi. Cây nỏ cũng không thể giữ chặt thêm được nữa, chẳng mấy chốc nữa thôi nó sẽ rớt khỏi tay của Raidou.
Cô bé tai thú kia, hiện đang ngước nhìn Raidou một cách đề phòng.. Sự run rẩy của cậu, cô bé đã nhìn thấy được.. Ruijerd thì đang rất tức giận và cứ mãi gầm gừ.
“...” -Sự im lặng đang bao trùm lấy con hẻm, tại nơi ngõ cụt này.. Raidou đã đứng yên bất động rất lâu rồi, cậu không thể di chuyển hay nói chuyện nữa. Bởi vì con dao găm đã được chĩa đến gần hơn.
Cô bé tai thú vẫn giữ nguyên khuôn mặt cùng với ánh mắt đó.. Thật đáng sợ làm sao, khi một đứa trẻ có thể làm ra được những hành động này.
“Mình.. Mình sẽ c·hết ư?.. Đừng có đùa chứ”
“Mình còn chưa trả ơn cho Martin, và cả Louis nữa.. Califa sẽ nghĩ gì đây khi thấy mình không trở về làng.”
Ngay lúc này, Raidou đã thật sự nghĩ mình sẽ c·hết đi.. Tay cậu không thể nào run rẩy nổi nữa, cây nỏ cũng chẳng còn được giữ chặt.. Nó đang từ rớt xuống khỏi tay của Raidou.
“...!!BỊCH!!...” -Cây nỏ đã rơi xuống dưới mặt đất. Raidou tự hỏi với chính bản thân mình, mọi thứ sẽ kết thúc như thế này ư.
“...” -Raidou đã từ từ nhắm mắt lại.. Mặc cho số phận có đưa đẩy đến đâu, cậu sẽ không phản kháng lại.. Bởi vì trước mắt cậu, chỉ là một cô bé mà thôi.
“Hể?.” -Nhưng cứ chờ mãi, mà chẳng có chuyện gì xảy ra.. Raidou mở mắt ra để nhìn xem, con dao găm đã không còn chĩa thẳng vào cổ của cậu.. Cô bé tai thú đã dừng lại hành động của mình.. Bởi vì cô bé đã nhận ra, Raidou chẳng có chút đe dọa nào đến mình cả.
2 con dao găm được cất vào thắt lưng dưới lớp áo choàng.. Cô bé tai thú đã nhảy xuống khỏi những cái thùng gỗ.. Mọi thứ dường như đã kết thúc, nhưng ánh mắt và khuôn mặt của cô bé vẫn như thế.. Sắc lạnh và không biểu lộ cảm xúc.
Raidou vẫn đứng yên một chỗ. Dường như cậu vẫn còn sợ hãi, với những hành động vừa rồi.
Cô bé tai thú kia đã không nói gì hết, cứ thế mà rời đi luôn.. Nhưng trước khi bước khỏi nơi đó, cô bé đã ngước nhìn Raidou và Ruijerd lần cuối.. Một ánh nhìn đề phòng với những nguy hiểm.. Tại sao một đứa trẻ lại có được ánh mắt đó, thật khủng kh·iếp và đáng sợ làm sao.
“...!!!BỊCH!!!..." -Khi cô bé tai thú rời đi, Raidou liền ngã ngửa xuống mặt đất.
“Ha...... Ha......” -Cậu thở nhanh trong sự sợ hãi của mình.. Raidou đã quá hoảng sợ.
Hành động của cô bé tai thú đó, thật sự quá đáng sợ rồi đi. Nhưng cũng thật may mắn, mọi thứ đã kết thúc rồi.. Cậu vẫn còn sống sót.. Mặc dù con dao găm đó chĩa thẳng vào cổ, nhưng nó đã không đâm vào da thịt của cậu... Thật may mắn.
“Phù...” -Raidou thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình.
“Cũng may là mọi thứ đã kết thúc”
“Mình cứ ngỡ đ·ã c·hết thật rồi, chuyện vừa rồi đáng s·ợ c·hết đi được.”
Raidou đã suy nghĩ rất nhiều. Tuy rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng mà ánh nhìn đó từ cô bé tai thú, vẫn còn đọng lại bên trong cậu.. Khuôn mặt thì không cảm xúc, dù cho là bất ngờ hay sợ hãi.. Ánh mắt thì sắc lạnh đến mức làm cho Raidou rợn người... Đó là một đứa trẻ ư, Raidou tự hỏi.
“Grah!?.” -Ruijerd cuối cùng cũng lên tiếng, cậu ta im lặng từ nãy đến giờ chỉ vì cô bé tai thú kia.. Nếu không có Raidou ngăn cản, chắc chắn mọi chuyện để tồi tệ hơn nữa mất.
“Được rồi.. Ruijerd, chúng ta tiếp tục.. Tìm đường rời khỏi nơi đây.”
“Grah!!.” -Raidou đứng dậy khỏi mặt đất.
Cậu cần phải rời khỏi Thị trấn bù nhìn này thật nhanh, chuyện vừa rồi có thể sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa.. Nguy hiểm hiện đang ở khắp nơi, Thị trấn này đã không còn an toàn nữa rồi... Cứ thế cả hai đã rời khỏi ngõ cụt, và tiếp tục tìm đường ra.
“Này Ruijerd...” -Nhưng trên đường đi, đã có một vài chuyện xảy ra.
“Bỏ tay ra, làm ơn!?.” -Ruijerd cứ nắm chặt lấy áo của Raidou.. Không rõ lý do tại sao, nhưng có thể là vì chuyện vừa rồi.. Ruijerd trong rất đề phòng, mặc dù mọi thứ đã kết thúc rồi.
“Nào.. Thả ra, nó rách mất!?.”
“Grah!?.” -Raidou đã cảm thấy khá khó chịu, áo của cậu có thể rách ra bất cứ lúc nào. Lực tay của Ruijerd không phải là chuyện đùa đâu, và cả bộ móng nhọn hoắt kia nữa.
“Thả ra mau!!.. Ruijerd!!?.”
“GRAHH!!?.”
Mặc cho Raidou có nói ra sao đi chăng nữa, Ruijerd vẫn không chịu buông tay.
“Haiz... Chịu thua cậu rồi.” -Raidou cũng đành chịu thua, và để cho Ruijerd nắm lấy áo mình.. Cả hai lại tiếp tục bước đi, bên trong con hẻm của Thị trấn bù nhìn.
-------------------------------------
Trong khi Raidou và Ruijerd đang bước đi, thì tại một nơi khác ở Thị trấn bù nhìn.
Nơi đó là một ngôi nhà to lớn nằm tại trung tâm của Thị trấn.. Ngôi nhà được xây dựng từ những khung gỗ, vách tường thì là những khối gạch đá và đất sét.. Khác với những ngôi nhà ở xung quanh, nó không được bổ sung thêm đất sét trộn với rơm ở ngay vách tường.
Nhưng đặc biệt hơn tất cả, là ngôi nhà này rất to lớn.. Nó có đến 2 tầng nhô ra ở bên trên.. Mỗi tầng có đến 5-6 phòng, thật sự thì ngôi nhà này quá giàu có rồi đi.. Có rất nhiều cửa sổ, nên không phải lo lắng về việc thiếu đi ánh sáng từ mặt trời.. Về phần 'Cánh cửa chính' thì nó cực kỳ to lớn, và có một bảng hiệu ở bên trên.
{Trụ sở chính, Thị trấn bù nhìn.}
Hóa ra ngôi nhà to lớn này, chính là trụ sở chính của Thị trấn bù nhìn.. Dường như đây chính là nơi ở của thị trưởng, hoặc là người đứng đầu thị trấn bù nhìn.
Thường thì nơi này sẽ rất trang nghiêm và tuyệt vời, nhưng hôm nay nó lại mang một màu sắc u tối đến mức đáng sợ.. Bởi vì ở bên ngoài, hiện là những người bị hóa điên đang tìm kiếm con mồi của mình.. 'Con mồi' không ai khác ngoài những người còn sống sót và không bị hóa điên.
Những người còn sống sót cũng không có kết cục tốt đẹp gì, bọn họ buộc phải trốn tránh trong những ngôi nhà.. Bắt buộc phải đóng hết cửa lại, nếu không sẽ bị phát hiện bởi những người bị hóa điên.
Trụ sở chính của thị trấn bù nhìn, chính là nơi tụ tập nhiều người nhất.. Người dân hiện đang trú ẩn ở bên trong, bọn họ vừa sợ hãi vừa lo lắng.. Đó là cảm xúc của những người ở đây, hoảng sợ đối với những kẻ bị hóa điên, lo lắng trước những hiện tượng bí ẩn như 'Dải sáng và Cột sáng ở cánh đồng bắp'.
Mọi thứ thật sự quá đột ngột, đối với người dân ở thị trấn bù nhìn.. Bọn họ giờ đây chả khác nào một lũ chuột phải trốn tránh chính đồng loại của mình.. Không gian ở bên trong trụ sở chính rất là rộng lớn, nhưng việc đóng hết tất cả những cánh cửa lại đã khiến cho nơi này, trở nên tối tăm đi.. Đã không còn ánh sáng từ mặt trời, bọn họ buộc phải dùng đến những ngọn lửa từ nến để thắp sáng mọi thứ.
Những người ở đây đều không đủ sức lực để chống chọi với những kẻ bị hóa điên. Thật trớ trêu thay vào lúc thị trấn bù nhìn gập nguy hiểm, cũng chính là thời điểm những mạo hiểm mạnh nhất rời đi để làm nhiệm vụ ở phương xa.. Những người mạnh mẽ ở lại thị trấn bù nhìn, cũng đã bị hóa điên hết.
Giờ chỉ còn lại những người dân bình thường, không phải Binh lính cũng chẳng phải Mạo hiểm giả.. Bọn họ chỉ là những người bình thường, không thể chống lại những kẻ hóa điên ngoài kia.. Hiện tại thì nơi đây, chỉ có những người lớn tuổi hoặc hoặc trẻ nhỏ. Nhưng cũng không thiếu những chàng trai trẻ.. Đa phần bọn họ chẳng có kinh nghiệm chiến đấu nào, ngoại trừ một người.. Đó chính là đội trưởng Dorian.
Đúng vậy, đội trưởng Dorian hiện đang ở bên trong trụ sở chính của thị trấn bù nhìn.. Anh ta đã được một số người mang vào bên trong này.. Tình trạng hiện tại của Dorian cũng thật tồi tệ, cơ thể thì băng bó khắp nơi.. Đặc biệt nhất chính là chân phải của anh, nó đã bị đứt lìa sau trận chiến với kẻ hóa điên.. Đúng thật là một phép màu khi Dorian vẫn còn sống sót sau cơn nguy kịch... Dường như số phận không muốn anh ta c·hết đi chăng.
Những tưởng Dorian sẽ là hy vọng của mọi người, nhưng với tình trạng hiện tại thì thật sự không ổn lắm.. Dorian không thể chiến đấu với chân phải bị đứt lìa của mình, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của những người bị hóa điên.. Thật đáng buồn thay Dorian chỉ có thể trấn an mọi người rằng, Ngài tử tước sẽ cử thêm binh lính đến để cứu giúp Thị trấn bù nhìn.
Nhưng mà.. Liệu bọn họ sẽ tin tưởng đội trưởng Dorian, hay tự tìm cách để cứu sống chình bản thân mình.. Đúng là vậy thật, một số người đã cố gắng tìm cách để cứu vãn tình hình.. Bọn họ lục lọi khắp nơi ở bên trong Trụ sở chính của thị trấn, chỉ để tìm kiếm thức ăn và nguồn nước cho riêng mình.. Một số người thì ngồi yên một chỗ và cầu nguyện cho nguy hiểm đi qua, đa phần là các sơ và những đứa trẻ đến từ Nhà thờ.. Đa số những người ở đây đều đành phải chờ đợi, cho đến khi binh lính của ngài tử tước đến với thị trấn.
Liệu rằng một phép màu nào đó có thể xảy ra, bọn họ đã nghĩ như thế trong sự tuyệt vọng của mình.. Nhưng mọi thứ vẫn như thế.. Để rồi một vài người đã không thể chịu nổi, việc cứ chờ đợi trong sự vô vọng.
Trong số những người không muốn chờ đợi, có một chàng trai khoảng chừng 19 Tuổi. Mái tóc ngắn màu nâu nhạt, khuôn mặt thì ưa nhìn.. Chàng trai ấy được người dân gọi là Arley, và đó cũng là tên của anh ta.
Arley hiện đang tìm kiếm đồ ăn cùng với nhóm người không thích chờ đợi.. Khi bước lên tầng trên và tìm kiếm bên trong một căn phòng lớn, Arley đã nhìn thấy cửa sổ đang mở bung ra.
Khi vừa bước đến để đóng cửa sổ lại, một cảnh tượng ở bên ngoài đã khiến cho Arley chú ý.. Từ phía xa ở trên một con phố, những người bị hóa điên hiện đang tụ tập lại.. Bởi vì, có một thứ đã thu hút sự chú ý của những người bị hóa điên kia.
Thứ đang thu hút bọn họ, là một con quái vật to lớn.. Không gì khác, con quái vật đó chính là Loreb.. Gã Orc to lớn với chiếc bụng không đáy, trên tay thì là Thanh đao được làm từ xương của một loại quái vật nào đó.. Hắn ta đã tiến vào thị trấn bù nhìn rồi ư.. Thật bất ngờ làm sao, và chàng trai Arley cũng cảm thấy như thế.
Đây là lần đầu tiên Arley nhìn thấy một thứ kỳ lạ như Loreb.. Dường như chủng tộc Orc là một thứ gì đó rất mới mẻ đối với những người ở lục địa này.
“Chúa ơi. Đó là quái vật sao?.” -Arley đứng sững sờ và nhìn Loreb.. Hắn ta đang tàn sát những người bị hóa điên một cách dễ dàng, chỉ với vài đường vung từ thanh đao kia.. Arley không thể tin được cảnh tượng ở trước mắt mình, anh ta đã hoảng sợ.
Chỉ trong phút chốc, những người bị hóa điên đã bị tàn sát. Cơ thể thì b·ị c·hém đứt lìa và nằm lăn lóc khắp nơi ở trên mặt đất.
Cảnh tượng đẫm máu này đã khiến cho Arley quyết định phải đóng cửa lại, và thông báo cho mọi người.. Nhưng rồi, một ánh mắt đáng sợ đã hướng tới anh ta.
Loreb đã phát hiện ra Arley.. Hắn ta đang ngước nhìn chàng trai trẻ Arley.. Và rồi nước dãi đã chảy xuống từ miệng của hắn ta, một nụ cười đáng sợ đã nở rộ bên trên khuôn mặt đó... Cơn đói bụng của Gã Orc đã trỗi dậy khi thấy được Arley.
“...!!ẦM!!...”. -Arley đã lập tức đóng cửa sổ lại thật mạnh.. Ánh mắt đó từ Gã Orc, thật sự quá đáng sợ đối với anh ta.
“Này Arley, cậu không sao chứ?.”
“Tiếng vừa rồi là gì thế, cậu tìm được thứ gì rồi sao?.”
Âm thanh đóng cửa vừa rồi đã thu hút sự chú ý của một vài người, bọn họ đều là những kẻ không muốn chờ đợi.
“À.. Ờ, không có gì đâu.. Chỉ là tôi đóng cửa quá mạnh mà thôi."
Arley đã lấp liếm chuyện vừa rồi.. Anh ta đã không nói ra sự thật với những người đó.. Tất nhiên là bọn họ chẳng mảy may nghi ngờ về những lời lẽ đó của Arley.
“Được rồi, nếu cậu tìm thấy được gì thì hãy thông báo cho bọn này đấy!?.”
Bọn họ cứ thế mà rời đi, chỉ còn lại một mình Arley. Cửa sổ thì đang ở phía sau lưng anh ta, và nó đang đóng lại.
“...” -Arley đã quay người lại và mở cửa hé ra, để kiểm tra xem Gã Orc đang làm gì.
Anh ta đã thấy được, một điều kinh khủng đang xảy ra.. Gã Orc đang bước đến đây, hắn ta vẫn còn đang mỉm cười một cách man rợ.
“...” -Arley liền hoảng sợ và lùi lại. Trong trường hợp này anh thật sự không biết mình nên làm gì.. Nếu như nói hết cho tất cả mọi người ở đây biết, rằng một con quái vật đang tiến đến đây.. Chắc chắn mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn, và Arley sẽ bị chỉ trích vì hành động của mình.
“Phải rồi, chỉ cần âm thầm chạy trốn là được.”
Arley đã suy nghĩ đến một điều rất ích kỷ. Anh ta chỉ muốn giữ mạng sống của mình.. Còn những người ở bên dưới tầng sẽ làm mồi nhử cho Arley chạy trốn.. Thật đáng sợ, và đó cũng là điều bình thường tại nơi đây.. Bởi vì những người ở đây, chỉ muốn ích kỷ cho bản thân và mạng sống của mình, bọn họ đang tuyệt vọng đến mức phải xâu xé lẫn nhau.
Arley biết.. Những người ở đây, không ai có thể đánh bại một kẻ hóa điên.. Kể cả Dorian, người đội trưởng đã giúp đỡ bọn họ.
Và rồi.. Với ý nghĩ đó của mình, Arley đã bước đi. Anh ta rời khỏi căn phòng và tiến xuống tầng dưới.. Arley đã quyết định âm thầm chạy trốn, từ lối ra ở phía sau của Trụ sở chính.
“Này, cậu tính đi đâu!!. Hiện tại bên ngoài đang rất nguy hiểm đấy, tốt hơn hết hãy ở lại đây và chờ binh lính của ngài tử tước đến!!?.”
Khi Arley bước đến lối ra ở phía sau, anh ta đã gặp phải Dorian.. Nhưng Arley lại chẳng đáp lại một lời nào, mặc cho Dorian đã hỏi chuyện.
“Này cậu, Chờ đã!!.”
Và rồi... Arley đã mở cửa lối ra phía sau Trụ sở chính, anh ta lặng lẽ rời đi mà chẳng nói một lời nào.. Phía bên kia lối ra là một con hẻm nhỏ, không có một ai bị hóa điên ở đây cả.. Arley đã lập tức chạy đi.. Anh ta chạy trốn để bảo toàn tính mạng của mình.. Một hành động ích kỷ.
Ở bên trong trụ sở chính, kế bên cánh cửa vừa được Arley mở ra, Dorian hiện đang ngồi ở đó.. Anh đã rất bất ngờ khi thấy Arley rời đi một cách im lặng.. Chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, trực giác của một người đội trưởng khiến cho Dorian không thể ngồi yên được nữa.
“Ngài đội trưởng!!.. Ngài làm gì thế, v·ết t·hương vẫn chưa khỏi kia mà!!?.”
Một số người đã lo lắng cho đội trưởng Dorian.. Một phần cũng là vì anh ta đã cứu giúp bọn họ khỏi kẻ bị hóa điên lúc trước.
“Ta không sao.. Các ngươi đừng lo lắng cho ta, hãy tự bảo vệ chính mình đi!?.”
“Nhưng mà thưa ngài. Cái chân đó trong thật sự rất tệ, xin ngài hãy ngồi xuống nghỉ ngơi đi.. Dù sao binh lính của ngài tử tước cũng sẽ đến kia mà.”
Bọn họ đã cố gắng thuyết phục Dorian, nhưng anh ta vẫn cứng đầu mà đứng dậy với chân phải bị đứt lìa.. Cũng thật may mắn, người băng bó cho Dorian đã khiến cho v·ết t·hương không còn chảy máu nhiều như trước nữa.
“Haaa!!.” -Dorian thở một tiếng khi đứng dậy.. Anh ta đã sử dụng ngọn giáo của mình để chống đỡ và đứng lên khỏi sàn nhà.. Lực tay của anh đủ khỏe để giữ chặt ngọn giáo không cho nó rớt ra.. Ngọn giáo cũng không thua kém gì, nó cực kỳ chắc chắn, bởi vì phần thân được làm từ một loại gỗ rất bền và khó kiếm được.
“Ngài.. Ngài đội trưởng!?.” -Những người ở xung quanh đều đang rất lo lắng. Bọn họ không thể tin được rằng, ngài đội trưởng có thể đứng dậy ở trong tình trạng đó.
“PHÌNH!!... PHÌNH!!...”. -Một âm thanh gì đó đã phát ra, Dorian và tất cả mọi người ở đây đã chú ý đến nó.. Một vài người đã bước đến gần cửa chính.. Bởi vì âm thanh đó đang phát ra từ bên kia cửa chính, nó thật rõ ràng khi đưa tai lại gần để nghe ngóng.. Một âm thanh kỳ lạ, cứ như là một tảng đá đang bị đập vỡ ra.
“Này có chuyện gì thế!!. Âm thanh vừa rồi là sao!!?.”
Một vài người đã bước đến hỏi chuyện, nhưng chẳng ai biết được âm thanh đó là gì cả.. Bọn họ cũng không được phép mở chính ra, nếu làm thế những kẻ bị hóa điên sẽ ào ạt chạy vào, và kết cục chắc chắn sẽ rất tồi tệ.
“PHÌNH!!!.. PHÌNH!!!..”. -Âm thanh đó đã rõ ràng hơn, nó đang tiến đến gần với nơi này.. Chắc chắn là một thứ gì đó không tốt lành rồi.. Những người ở đây vẫn tò mò mà bước đến gần, chỉ để nghe ngóng âm thanh đó.. Nhưng đã có một số người rời đi, vì lo sợ âm thanh đó.
“Này!!. Ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế!!?.”
Đội trưởng Dorian đã bước đến. Anh ta vừa mới đi ra từ một căn phòng khác.
Âm thanh kỳ lạ đó đã thu hút sự chú ý của Dorian.. Anh ta đang cố gắng bước đến gần chỗ của mọi người, để kiểm tra xem tình hình.. Nhưng v·ết t·hương của anh thì lại không cho phép, Dorian đã khựng lại một chỗ.
Dorian không thể tiếp tục bước đi, bởi vì máu đang chảy ra từ chỗ băng bó v·ết t·hương.. Thật khủng kh·iếp, anh ta có thể bước đi với tình trạng này là rất đáng nể rồi.. Sức chịu đựng đó rất ít khi nào được nhìn thấy, thật tuyệt vời.
“PHÌNH!!!.. PHÌNH!!!..”. -Âm thanh đó đang ngày càng lớn mạnh hơn, kèm theo là một chấn động mạnh ở khắp mặt đất.
Mặt đất đang rung động, một thứ gì đó đang tiến đến gần với trụ sở chính.. Âm thanh đó đang làm cho một vài người sợ hãi, bọn họ bắt đầu lùi bước lại.. Mọi thứ đang lo sợ hơn bao giờ hết.
“PHỊCH!!!. PHỊCH!!!.”. -Âm thanh đó đã tiến đến rất gần, đến mức khiến cho đội trưởng Dorian phải kêu lên để cảnh báo mọi người chạy đi.
“TẤT CẢ!!. HÃY MAU TRÁNH XA CỬA CHÍNH RA!!!...”
Dorian đã chắc chắn, một thứ gì đó đang lao đến nơi đây.. Trực giác của một người đội trưởng đã mách bảo với anh ta rằng, phải cảnh báo cho mọi người biết và tránh xa cửa chính ra.
“...!!!ẦM!!!...”. -Và đúng thật, trực giác của Dorian đã đúng.. Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.. Cánh cửa và vách tường của trụ sở chính đã bị phá hủy.. Gạch đá đều bị thổi bay đi khắp nơi, đã không còn một thứ gì toàn vẹn.
Kinh khủng hơn tất cả mọi thứ kể trên, những người không kịp thời chạy đi, đã bị thổi bay một cách đau đớn.. Một vài người đã bay lên và rơi xuống sàn nhà.. Những người khác thì tồi tệ hơn, bọn họ bay thẳng vào vách tường ở phía xa.. Đa phần tất cả đều c·hết đi, hoặc không thể di chuyển sau chấn động vừa rồi.
Rốt cuộc là thứ gì đã lao vào đây, Dorian tự hỏi.. Nhưng anh lại không thể nhìn thấy được.. Bởi vì tại nơi cửa chính, có quá nhiều khói bụi che khuất tầm nhìn, cú v·a c·hạm vừa rồi đã khiến cho mọi thứ tan nát hết.. Liệu rằng thứ đã lao vào đây, có phải là một con quái vật.. Chắc chắn là thế rồi.
“...!!!THỨC ĂN!!!...”. -Từ bên trong làn khói bụi, một khuôn mặt dữ tợn đã xuất hiện. Đôi răng nanh sắc nhọn cùng với làn da xanh, thân hình thì to lớn đến mức đáng sợ.. Đặc biệt nhất chính là những khối cơ bắp ở cánh tay, và một cái bụng bự không đáy.. Đó chính là Loreb, một tên quái vật đến từ chủng tộc Orc.. Chính hắn ta đã gây ra những chuyện này, bằng cách lao thẳng vào đây và tông c·hết tất cả mọi người.. Thật khủng kh·iếp, trên tay của hắn ta là một thanh đao to lớn và nó sẽ tàn sát hết tất cả mọi thứ.
“...” -Đội trưởng Dorian c·hết lặng đi. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy được một con quái vật như Loreb.
“Nhân loại!!.. Ta sẽ g·iết c·hết các ngươi!!?.”
Loreb bắt đầu cuộc tàn sát của mình. Hắn ta đã chú ý đến những người đang cầu nguyện ở gần đó.. Khi nhìn thấy Loreb những người đang cầu nguyện đã rất tuyệt vọng, bọn họ ôm những đứa trẻ của mình vào lòng.. Mong rằng, một ai đó sẽ cứu giúp bọn họ.
“Dừng lại mau!!. Tên quái vật kia!!?.”
Dorian đã kêu lên, chỉ để thu hút sự chú ý của Gã Orc.. Anh ta không thể cứ trơ mắt mà đứng nhìn, những người hiện đang cầu nguyện đều là do anh bảo vệ.. Nếu như để bọn họ phải c·hết đi, thì Dorian chẳng xứng đáng với cái danh hiệu Hiệp sĩ.
“Nếu như ngươi muốn làm hại bọn họ, thì phải bước qua xác của ta đây!!.”
Dorian sử dụng ngọn giáo, để cố gắng bước đến chỗ của Gã Orc.. Anh ta tiến đến, mặc cho v·ết t·hương đang chảy máu từ từ.
Ý chí của một đội trưởng không cho phép anh phải bỏ cuộc tại đây, ít nhất cũng phải cứu được bọn họ.. Đó là những gì mà Dorian đã nghĩ đến, còn Gã Orc thì lại khác hoàn toàn.. Loreb đang ở trước mắt những người đang cầu nguyện.. Mặc cho Dorian đã cảnh báo, nhưng hắn ta lại chẳng quan tâm đến một tên nhân loại bị cụt chân.. Thanh đao to lớn đã được giơ lên cao.
“Dừng lại mau!!!. Tên quái vật kia!!!.”
“...!!!ẦM!!!...”. -Mặc cho Dorian đã kêu lên để ngăn cản.. Nhưng mà, Gã Orc chẳng quan tâm đến những lời đó.. Bởi vì lời nói không có tác dụng với Loreb, phải có sức mạnh thì mới khiến cho hắn ta dừng lại được.. Tiếc thay, Dorian đã không còn được như trước nữa.. Việc mất đi chân phải, khiến cho anh khó khăn hơn trong việc di chuyển.. Đó chính là điểm yếu trí mạng của Dorian.
“...!!!CHẾT TIỆT!!!...”.
Dorian đã không thể bảo vệ bọn họ.
Giờ đây mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn, khi mà những người còn sống sót đang cố gắng để chạy trốn khỏi Loreb.
Thanh đao to lớn kia đã kết liễu từng người một.. Những người cầu nguyện đ·ã c·hết đi cùng với những đứa trẻ tội nghiệp.
Không hề có một phép màu nào xảy ra, giờ đây mọi thứ đã trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết.. Thứ chờ đợi bọn họ, không gì khác ngoài c·ái c·hết.. Thật bi thảm.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Lục địa nơi Raidou đang đứng.. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về Lục địa, nơi mà Raidou đang đứng.
Tên gọi: 'Lục địa Vassia' đây là cách gọi của những người sống trên lục địa này.. Vassia cũng là tên gọi của một vương quốc được ngự trị bởi Nhà vua Dermot, thuộc hoàng gia Anatole.. Đó chính là cách gọi thông thường, còn đối với những ai đến từ Lục địa khác thì nơi này quá nhỏ bé.. Nên cách gọi sẽ là 'Lục địa nhỏ'.
Khởi nguồn: Lục địa Vassia đã tồn tại rất lâu, kể từ khi sự kiện dải sáng Aurora's bắt đầu.. Nơi đây chính là nơi khởi đầu cho mọi thứ, nhưng lại không được ai biết đến.
Thông tin về Lục địa Vassia: Đối với những người sinh sống trên Lục địa Vassia, nơi đây là một vùng đất yên bình, bởi vì c·hiến t·ranh đã kết thúc rồi.
Nhưng mà.. Đối với những người đến từ Lục địa khác, nơi đây chả khác nào một nơi nghèo nàn.. Phép thuật thì ít khi được nhìn thấy.. Quái vật thì cực kỳ ít, đa phần là Goblin và Slimes, đôi khi cũng có những trường hợp đặc biệt ví dụ 'King slimes'.
King slimes là một dạng biến đổi từ Slimes.. Nó đã được nhắc đến bởi Louis ở Chương 12... Một loại Slimes to lớn và khủng kh·iếp, nó đã phá hủy một Thị trấn nào đó trên Lục địa này.
Nói chung, đây là một Lục địa nghèo nàn.
Nhưng chính vì thế nó mới yên bình, và không bị một thế lực nào nhắm đến.
Nhưng mà.. Liệu rằng sự yên bình đó sẽ kéo dài mãi?.. Chẳng ai biết được cả.
Phụ: Tất cả chủng tộc hiện đang tồn tại trên Lục địa này.
{Nhân loại: Tất nhiên rồi, con người tồn tại rất nhiều nơi kia mà.. Lục địa nào chả có bọn họ cơ chứ.. Trừ một vài vùng đất ra thì trên mọi Lục địa, bọn họ sẽ tồn tại.}
{Thú nhân: Thú nhân tồn tại một số ít trên lục địa này, đáng lẽ đây là hạng của Goblin.. Nhưng bọn chúng là quái vật kia mà.. Thú nhân thường sống theo bộ lạc, nơi ở của bọn họ thì không ai biết được.. Bởi vậy bọn họ mới bị săn đón bởi lũ buôn nô lệ.}
{Dwarf: Hiện tại có khoảng 107 người lùn đang tồn tại trên lục địa này.. Bọn họ đã ẩn cư trên những ngọn núi hoặc khu rừng, và ít khi giao tiếp với nhân loại.. Một số người lùn thì làm việc tại Vassia, và các thị trấn của nhân loại.}
{Elf: Ùm... Bọn họ khá ít, khoảng 3 người đang tồn tại trên lục địa này. Trong số đó là một Dark elf... Về phần Elf thì tôi sẽ kể về chủng tộc này trong tương lai.}
Còn một số chủng tộc khác, nhưng hãy để lại trong tương lai.. Chúng ta sẽ biết đến nó thôi.. Còn giờ thì tạm biệt các bạn.
..(-'๏_๏'-)..