Chương 29: Câu chuyện về cô bé thú nhân.. Cuộc giao tranh trên đỉnh đồi của hai kẻ được chọn lựa.
...Arc 1: Sự khởi đầu...
-------------------------------------
“Thối quá đi... Mình sẽ c·hết mất.”
Raidou hiện đang ngồi gục ở bên ngoài Chuồng gia súc. Khuôn mặt của cậu tỏ vẻ khó chịu với một mùi h·ôi t·hối.. Mùi đó tỏa ra từ bên trong chuồng gia súc, chính xác hơn thì là xác c·hết của lũ ngựa.
Raidou không thể chịu đựng được mùi h·ôi t·hối đó, nó cứ len lỏi vào mũi của cậu. Cảm giác thật khó chịu, và khung cảnh ở bên trong chuồng gia súc quá kinh dị rồi đi.
Xác ngựa thì rải rác khắp nơi, mùi h·ôi t·hối thì khó chịu đến mức kinh khủng.
“...” -Đáng lý ra, Raidou có thể rời đi để tránh xa mùi h·ôi t·hối kia. Nhưng cậu đã không làm vậy, bởi vì Oya và Ruijerd vẫn còn ở bên trong.. Cậu không thể bỏ lại bọn họ và rời đi, như thế thật tồi tệ.
Hiện tại thì ở bên trong chuồng gia súc, Oya đang kiểm tra một vài xác c·hết của lũ ngựa. Chúng đều có một điểm chung, đó chính là vết cắn hoặc xé toạc ở những phần tứ chi.. Còn ở phần đầu và thân, chúng đều b·ị c·hém lìa ra bởi một vật rất nặng, bởi vì xương đã bị phá hủy.
Sau một lúc kiểm tra Oya cuối cùng cũng đã dừng lại.. Cô bé bước ra khỏi chuồng gia súc và bắt gặp Raidou đang ngồi ngay gần cửa chính.. Trong cậu có vẻ hơi mệt mỏi, khuôn mặt thì có chút tồi tệ.
“Anh không sao chứ?. Trong mặt anh nhợt nhạt quá đấy..”
Oya cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy Raidou có vẻ khó chịu. Khuôn mặt của cậu trong khá nhợt nhạt, hoặc có lẽ là do Oya tưởng tượng mà thôi.
“Anh ổn.. Nhưng.. Mùi ở đây, thật khó chịu.”
Raidou ngước nhìn Oya và nói.. Trong khi đó khuôn mặt của cậu, chẳng ổn một chút nào.. Dường như mùi h·ôi t·hối ở đây sắp sửa khiến cho cậu ngất đến nơi rồi.
“Có thật là ổn không?.” -Tuy Raidou đã bảo rằng mình ổn, nhưng thật sự khuôn mặt của cậu đã phủ nhận điều đó.
“Thật sự, anh ổn... Thế còn em, mọi chuyện sao rồi?.”
Raidou khẳng định là mình ổn. Rồi sau đó cậu lập tức hỏi về việc kiểm tra xác c·hết.
Oya liền bước đến và ngồi xuống kế bên Raidou, cô bé bắt đầu giải thích về việc kiểm tra xác c·hết của lũ ngựa.
“Thật sự thì em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với nông trại.. Rất có thể là do một người nào đó đã gây ra những chuyện này”
“Người đó chắc hẳn rất khỏe mạnh, bởi vì v·ết t·hương của lũ ngựa đều là do một vật nặng gây ra.”
Oya giải thích toàn bộ về những gì mà mình đã tìm hiểu được.. Cô bé vẫn còn hơi nghi ngờ với những v·ết t·hương trên xác của lũ ngựa.. Dường như lũ ngựa đều bị g·iết c·hết chỉ với một đòn t·ấn c·ông duy nhất, nhưng thứ gì đã gây ra những chuyện đó.. Oya tự hỏi, liệu rằng những v·ết t·hương đó có phải là do một cây rìu chiến gây ra.
“Ugh.. Vậy ư.” -Raidou khó khăn trong việc lên tiếng.. Cậu đã bịt mũi của mình lại, mùi h·ôi t·hối kia thật quá kinh khủng.
“Mà này.. Làm thế nào mà anh quen biết được ông Martin vậy?.”
Oya đột nhiên lên tiếng và hỏi Raidou.. Cô bé đang tò mò, vì sao Raidou lại quen biết được ông Martin.
“Hể?.” -Raidou đã có chút bất ngờ trước câu hỏi của Oya.. Nhưng rồi cậu cũng đã trả lời lại rằng: “Anh quen Martin.. Bởi vì, ông ấy từng giúp đỡ.. Anh và bạn mình”
Thế rồi.. Raidou bắt đầu kể câu chuyện của mình cho Oya nghe.. Cô bé đã rất bất ngờ khi biết được, Raidou từng làm việc ở đây cùng với bạn của mình.. Nhưng bất ngờ hơn nữa là Raidou đến từ một nơi khác được gọi là Nhật Bản.. Một nơi mà Oya chưa từng được nghe qua.
“Vậy ra, anh cũng đến từ một nơi xa xôi giống như em sao!?.”
Oya tỏ vẻ mừng rỡ khi biết được Raidou cũng giống như mình.. Raidou thì lại bất ngờ với những lời nói của cô bé.
Cậu đã lập tức hỏi rằng: “Giống nhau?.. Em đến từ nơi xa ư, Oya?.”
Oya ngồi kế bên Raidou.. Cô bé mỉm cười nhẹ khi thấy được sự tò mò của Raidou.
“Vâng.. Em đến từ một nơi được gọi là thung lũng phong lang, nó nằm ở bên kia lục địa lớn.. Nên thành ra việc trở về là không thể.”
Lục địa lớn.. Hình như Raidou đã từng nghe qua nó rồi, nhưng mà nơi đó ra sao thì cậu chẳng thể nào biết được.. Vậy có nghĩa là Oya đến từ lục địa lớn, và chủng tộc của cô bé cũng như thế chăng.
“Thế.. Chủng tộc, thú nhân.. Đến từ, Lục địa lớn?.”
Raidou tò mò hỏi.. Cậu có rất nhiều thắc mắc về chủng tộc thú nhân, rốt cuộc thì ngoại hình của bọn họ ra sao và sinh sống như thế nào.
“Em nghĩ là không, chủng tộc thú nhân không chỉ sinh sống ở lục địa lớn.. Có rất nhiều thú nhân đến từ lục địa khác, đa số là những bộ lạc di cư.. Giống như bộ lạc của em vậy.”
Raidou nhìn Oya và tò mò hỏi: “Oya.. Bộ lạc của em.. Đang ở lục địa này ư?.”
“...” -Những lời vừa rồi đã khiến cho Oya c·hết lặng đi.. Có vẻ như cô bé không muốn nhắc đến bộ lạc của mình.
“Xin lỗi.. Anh chỉ là.. Muốn biết thêm, chủng tộc.. Thú nhân.”
Raidou cũng đã lập tức xin lỗi.. Bởi vì cậu đã nhìn thấy cô bé im lặng đi.. Cậu đã bị sự tò mò lấn át, nên thành ra không thể kìm chế được mà thốt lên những lời kia.
“Raidou.. Anh đúng là kỳ lạ thật.” -Oya đột nhiên lên tiếng trở lại.. Cô bé đã bảo Raidou kỳ lạ, và điều đó đã được giải thích rằng: “Anh thật sự không biết đến chủng tộc thú nhân sao?.”
Raidou gật đầu và trả lời: “Ùm...Đây là, Lần đầu tiên.. Anh nghe qua, thú nhân.”
Khi nghe Raidou bảo thế, Oya đã chẳng thể giấu nổi cảm xúc của mình. Cô bé bất ngờ và cảm thấy có chút thú vị..
Tuy rằng, vừa rồi Raidou đã nhắc đến bộ lạc của Oya.. Nhưng cô bé đã không tức giận với cậu, và cũng chẳng buồn bã gì.
“Lạ thật.. Ít nhất thì một lần trong đời anh cũng phải nghe qua nó chứ”
“Tộc thú nhân bọn em đâu có hiếm gặp như thế, ở lục địa này ít nhiều thì cũng phải trên 10 bộ lạc hiện đang sinh sống”
“Thế mà, anh lại chưa hề biết đến sự tồn tại của thú nhân?.”
Oya khó hiểu hỏi Raidou.. Cô bé không thể nào tin được rằng, Raidou lại chưa từng nghe đến thú nhân.
Raidou lắc đầu.. Cậu khẳng định chắc nịch rằng: “Thật đấy.. Anh chưa từng.. Nghe qua.. Vì vậy, anh muốn.. Biết thêm.. Về thú nhân.”
Tuy rằng ngôn ngữ vẫn chưa thành thạo, nhưng Raidou vẫn có thể giao tiếp với Oya.. Dù rằng đôi lúc cũng có chút khó khăn, nhưng mọi thứ đều ổn.. Oya có thể hiểu được Raidou đang nói gì, khuôn mặt của cô bé có chút bất ngờ đến mức khó tin.
“Được rồi.. Em sẽ giải thích dễ hiểu về thú nhân cho anh biết.”
Cuối cùng thì Oya cũng phải chịu thua với Raidou.. Cô bé vẫn không thể nào tin được rằng, Raidou lại không biết đến thú nhân.
“Để dễ hiểu hơn thì.. Thú nhân là từ ngữ thường được sử dụng cho những ai mang hình dáng nửa người nửa động vật”
“Có rất nhiều loại khác nhau, người thì có phần thân dưới là ngựa và phần trên là người.. Họ được gọi là nhân mã”
“Em không biết được có bao nhiêu loại thú nhân.. Nhưng em chắc chắn là rất nhiều, có thể là trên 40 loại.. Trong số đó có cả em, đó là nửa người nửa sói.”
Sau khi nghe Oya kể, Raidou có thể phần nào hiểu được về chủng tộc thú nhân. Nhưng mà, vẫn còn rất nhiều thắc mắc đến từ cậu.. Ví dụ như: “Vậy.. Thú nhân, đến từ đâu?.. Ý của anh.. Là nguồn gốc.”
Raidou đã hỏi thêm về chủng tộc thú nhân.. Oya có chút bất ngờ, nhưng rồi cô bé cũng trả lời rằng: “Chuyện này đành phải bó tay rồi, em không biết nguồn gốc của chủng tộc thú nhân”
“Theo như em được biết, thì không có vương quốc hay thị trấn nào là của thú nhân.. Đa phần bọn họ sẽ tụ tập lại để lập nên những bộ lạc khác nhau”
“Tùy theo từng bộ lạc thì sẽ có những phong tục và sự thờ phụng khác nhau đấy anh.”
Sau khi lắng nghe Oya nói, Raidou lại tò mò và tiếp tục hỏi rằng: “Bọn họ.. Thờ phụng cái gì?.. Thần linh ư?.”
Đứng trước câu hỏi của Raidou, Oya đã lắc đầu.. Cô bé lên tiếng nói: “Không đâu anh.. Thú nhân thường rất ít khi tôn thờ những vị thần.”
“Nếu không phải.. Thì là gì?.” -Raidou lập tức hỏi Oya.. Cậu đang cực kỳ tò mò về chủng tộc thú nhân, bọn họ thật thú vị.
“Thứ mà những bộ lạc thú nhân thờ phụng, chính là tổ tiên của bọn họ và các vệ thần..”
Raidou có thể hiểu được tổ tiên là gì, nhưng mà 'Vệ thần'.. Cậu tự hỏi, rốt cuộc đó là gì chứ.. Và rồi Raidou đã hỏi Oya về nó: “Vệ thần.. Rốt cuộc, là gì?.”
Cô bé lập tức đáp lại rằng: “Vệ thần chính là người sẽ bảo vệ cho những bộ lạc thú nhân”
“Tùy theo những bộ lạc sẽ có một vệ thần của riêng họ.. Vệ thần sẽ được tôn vinh như những vị thần, trong mắt của mọi người đó là một vị anh hùng của bộ lạc”
“Để trở thành một vệ thần, người đó phải trải qua những trận chiến khốc liệt và tàn nhẫn.. Khi đạt đủ chiến công, người đó sẽ được tù trưởng của bộ lạc lựa chọn.”
Nói đến đây, Oya chợt dừng lại.. Cô bé lấy ra một vật gì đó từ bên trong áo choàng của mình.. Vật đó là chiếc vòng được làm từ môt loại gỗ k·hông r·õ n·guồn g·ốc.. Chiếc vòng có những biểu tượng và ký tự kỳ lạ ở bên trên.. Liệu đó có phải là ma đạo cụ.
“Ma đạo cụ!?.” -Raidou đã bất ngờ thốt lên, khi thấy được những ký tự kỳ lạ ở bên trên chiếc vòng của Oya.. Cô bé đột nhiên mỉm cười khi nghe Raidou bảo chiếc vòng là Ma đạo cụ.
“Anh sai rồi.. Đây không phải là Ma đạo cụ, nó là vật tượng trưng cho bộ lạc của em”
“Khi em lên 7 Tuổi.. Bố mẹ đã trao chiếc vòng này cho em, bọn họ bảo rằng nó từng thuộc về vệ thần của bộ lạc”
“Em chưa từng được nhìn thấy vệ thần của bộ lạc mình.. Khi em được sinh ra, ngài ấy đã rời khỏi bộ lạc.. Bố mẹ của em bảo rằng, ngài ấy đã rời đi để tìm kiếm vùng đất mới cho bộ lạc sinh sống.”
Raidou chăm chú nhìn vào chiếc vòng ở trên tay của Oya.. Cậu đã lắng nghe được câu chuyện của cô bé, thật tuyệt vời khi được biết thêm về chủng tộc thú nhân.
“Vậy.. Em sẽ trở về, bộ lạc của mình?.. Dù sao thì.. Em chắc hẳn, muốn thấy.. Vệ thần.. Phải không?.”
Raidou tò mò hỏi Oya, khi nào cô bé trở về bộ lạc của mình.. Nhưng đáp lại chỉ là nụ cười nhẹ và khuôn mặt có chút buồn bã đến từ Oya.. Cô bé đang ngắm nhìn chiếc vòng trên tay của mình.
“Em nghĩ là không được đâu.. Chuyện trở về bộ lạc, là điều không thể!?.”
Cô bé thốt lên trong khi đang ngắm nhìn chiếc vòng.. Những lời đó có chút đau buồn khi được nói ra.
“Tại sao chứ?.” -Raidou lên tiếng hỏi.
Oya cũng không giấu giếm gì, cô bé đáp lại rằng: “Tuy là em rất muốn được nhìn thấy vệ thần của bộ lạc mình.. Nhưng hiện tại em không thể trở về được”
“Anh còn nhớ chứ, em đã nói bộ lạc của mình đến từ bên kia lục địa.. Nhưng đã có một sự kiện xảy ra, bộ lạc của em đành phải di cư đi đến một nơi khác”
“Nơi mà bộ lạc em đã chọn để di cư đến, chính là lục địa này.. Trên đường di cư đến đây, em đã lạc mất mọi người.. Em cần phải tìm kiếm bộ lạc của mình, trước khi bọn họ di cư thêm một lần nữa.”
“...” -Raidou c·hết lặng đi khi nghe được câu chuyện của Oya.. Cậu không thể tưởng tượng được viễn cảnh, một cô bé lạc mất gia đình của mình và phải sống sót ở trên một lục địa xa lạ.
Oya có phần nào đó giống với Raidou. Cậu có thể hiểu được, cảm giác gia đình rời xa mình.. Kể cả cảm giác lạc lõng giữa nơi xa lạ, Raidou có thể hiểu được.. Bởi vì hiện tại cậu rất giống với cô bé.
“Oya!?.”
“Vâng?.”
Tuy không thể giúp được gì.. Nhưng một lời an ủi và động viên, chắc hẳn sẽ giúp cho cô bé bớt đi cảm giác đau buồn.
“Cố lên.. Chắc chắn, em sẽ gặp lại.. Gia đình của mình!?.”
“...” -Oya c·hết lặng đi trước những lời đó của Raidou.. Để rồi cô bé đã bật cười trước sự động viên của Raidou.
“Sao anh lại chắc chắn em sẽ gặp lại bọn họ cơ chứ.. Em vẫn còn chưa tìm kiếm nữa cơ mà.”
Cô bé vừa cười vừa nói với Raidou, tuy vậy bên trên đôi mắt ấy.. Có hơi rưng rưng nước mắt, hành động bật cười chỉ là lớp ngụy trang cho sự đau buồn của Oya.
“Anh, không rõ.. Nhưng có thể.. Bọn họ, đang tìm kiếm em.. Vì vậy.. Cơ hội gặp nhau, là rất lớn.. Hãy cố lên, Oya.”
“...” -Lại thêm một lần nữa, Raidou đã khiến cho Oya c·hết lặng đi.. Những lời của cậu, từ trước đến giờ chẳng ai nói thế cả.
Ngoại trừ ông Martin, thì chỉ có duy nhất Raidou là người động viên và an ủi cho cô bé.
“Raidou.. Cảm ơn anh vì đã lo lắng cho em”
“Nhưng trước tiên, anh cũng phải lo cho bản thân của mình đi chứ.. Trong anh nhợt nhạt quá đấy.”
Oya mỉm cười và nói với Raidou.. Nụ cười đó không chứa đựng nỗi buồn, nó là điều vui vẻ nhất từ trước đến giờ đối với cô bé.
Raidou đã thành công an ủi và động viên Oya.. Cậu cũng mỉm cười và đáp lại rằng: “Ùm.. Anh sẽ cố gắng.. Lo cho, bản thân mình.”
Sau khi Raidou đáp lại, Oya đã đứng dậy khỏi đó.. Có lẽ cuộc trò chuyện này, nên kết thúc tại đây thôi.
Oya lấy ra một con dao găm từ bên trong chiếc áo choàng.. Cô bé đã đưa nó cho Raidou.
“Cái này.. Là con dao.. Em sử dụng ở ngõ cụt.. Sao lại, đưa cho anh?.”
Cô bé liền giải đáp thắc mắc của Raidou rằng: “Cứ giữ lấy đi, nó có thể giúp ích cho anh khi gặp nguy hiểm đấy.”
“Không.. Không được.. Anh đã có, cây nỏ.”
Raidou cố gắng để từ chối Oya, chỉ vì cậu đã có cây nỏ của mình.. Nhưng rồi cô bé đã phản đối điều đó, và chỉ trích lại Raidou.
“Lúc trước ở bên trong ngõ cụt, em đã nhìn thấy qua cây nỏ rồi.. Nhưng anh có nỏ mà lại không mang theo mũi tên sao?.”
“Chuyện đó.. Là do, anh không c..
Đứng trước những lời đó từ Oya, Raidou chỉ có thể bối rối và cố gắng giải thích.
Nhưng không kịp để cho Raidou giải thích, cô bé đã chặn họng cậu: “Chỉ với một mũi tên thì anh không thể làm gì được đâu, vì thế hãy cứ giữ lấy nó đi.. Em vẫn còn nhiều lắm anh đừng lo lắng.”
“Chờ đã.. Em đi đâu vậy?” -Raidou thắc mắc khi thấy được Oya bước đi.
“Em sẽ đi xung quanh nông trại để tìm kiếm ông Martin.”
“Vậy.. Anh cũng sẽ đi c...
“Không cần đâu!!. Sau khi tìm kiếm được ông Martin thì em sẽ quay lại ngay, anh hãy ở lại đây để nghỉ ngơi đi.”
Raidou chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng của cô bé rời xa.. Oya đã rời đi, bỏ lại Raidou cùng với sự lo lắng của mình.
“Phải rồi.. Ruijerd.. Nãy giờ, mình không để ý.. Cậu ta.”
Raidou chợt nhớ đến sự hiện diện của Ruijerd.. Cậu lập tức chạy vào bên trong chuồng gia súc, để kiểm tra xem thử có chuyện tồi tệ gì xảy ra hay không.
“Ruijerd, cậu đang?.” -Raidou đã nhìn thấy được Ruijerd.. Ruijerd hiện đang lục lọi gì đó ở gần những xác c·hết của lũ ngựa.
Mùi h·ôi t·hối ở bên trong chuồng gia súc khiến cho Raidou phải bịt mũi của mình lại.. Cậu tiến đến chỗ của Ruijerd với sự tò mò của mình.. Raidou bước qua, cố gắng né tránh những xác c·hết.
“Này.. Cậu đang.. Tìm kiếm cái gì ư?.”
“Sá.. Sách.” -Ruijerd liền đáp lại bằng ngôn ngữ của lục địa này.. Sách là thứ quan trọng đối với Ruijerd ư, tất nhiên là không phải.. Chỉ có duy nhất, cuốn sách ngôn ngữ là thứ khiến cho Ruijerd quan tâm.
“Sách ư?.. Chờ đã, hình như mình đã để quên cuốn sách ngôn ngữ ở đâu đó rồi thì phải.”
Raidou đứng nhìn Ruijerd.. Cậu cố gắng nhớ lại, mình đã để quên cuốn sách ngôn ngữ ở đâu.
“Grah!!.” -Khi Raidou đang cố gắng để nhớ lại cuốn sách ngôn ngữ, thì Ruijerd đã kêu lên một tiếng rõ to.
Ruijerd đã tìm kiếm được nó, cuốn sách ngôn ngữ của lục địa này.. Hóa ra, Raidou đã bỏ quên nó ở chuồng gia súc.
{Sách ngôn ngữ của Lục địa Vassia.}
Raidou nhìn vào dòng chữ ở trên cuốn sách.. Chính xác là nó rồi, Ruijerd đã tìm kiếm được từ những xác c·hết.
“...” -Raidou c·hết lặng đi khi lật cuốn ra để kiểm tra.. Nó đã bị phá hủy hoàn toàn, những trang giấy thô đã bị dính máu từ lũ ngựa.. Những dòng chữ, đã bị che khuất.
Một vài trang giấy còn bị nhăn nheo và rách nát.. Raidou không thể mường tượng nổi, khi gặp lại Louis cậu phải nói gì đây khi mà cuốn sách đã bị phá hủy hoàn toàn.
“Cuốn sách này.. Không thể, sử dụng được.. Nó đã bị, phá hủy!?.”
“Gra...” -Ruijerd c·hết lặng đi.. Những lời vừa rồi của Raidou, Ruijerd có thể hiểu được.. Có lẽ chuyện này, thật sự quá sốc đối với Ruijerd.
Raidou cũng chẳng thể làm gì được. Có lẽ khi gặp lại Louis, cậu nên xin lỗi ông ấy một cách chân thành.
“Mà thôi.. Lần sau.. Tôi sẽ mua lại, cái khác.. Nên đừng buồn, Ruijerd.”
“Gra~.” -Raidou đã an ủi người bạn của mình.. Ruijerd đã khá sốc, nhưng Raidou đã an ủi.. Có lẽ, lần sau nếu như có tiền cậu sẽ mua cái khác.. Bởi vì ngôn ngữ là một điều cần thiết đối với Raidou và Ruijerd.
“Mà thôi.. Chúng ta, hãy rời khỏi đây.. Tìm kiếm Martin và Martha.”
“Grah!?.” -Raidou đặt cuốn sách ngôn ngữ xuống tại đống rơm bị dính máu.. Nơi mà cả hai cậu từng ngủ.
Và rồi.. Cả hai đã rời đi, bước ra khỏi chuồng gia súc và tìm kiếm Martin cùng với Martha.
-------------------------------------
Oya và Raidou đã đi tìm kiếm Martin, cả hai đều nghĩ rằng ông ấy vẫn còn sống sót.
Liệu rằng ông ấy thật sự còn sống, khi bị truy đuổi bởi Gã Orc Lankak.. Không những Martin, Martha cũng là mục tiêu của hắn ta.. Tất nhiên là bọn họ sẽ không tài nào sống sót được, bởi vì Gã Orc Lankak là một con quái vật thật sự.
Martin và Martha đã bị g·iết c·hết, xác của bọn họ hiện tại đang nằm trên cánh đồng bắp.. Kẻ đã gây ra những chuyện này, không ai khác ngoài Lankak.. Hắn ta đã có một cuộc giao tranh với bọn họ, và đương nhiên phần thắng sẽ thuộc về Lankak.
Nhưng mà.. Hãy dẹp bỏ sự tiếc thương cho bọn họ qua một bên.. Bởi vì hiện tại sắp sửa có thêm một trận chiến nữa xảy ra.
Ngay trên đỉnh đồi gần cánh đồng bắp, chính là nơi mà cột sáng bí ẩn kia xuất hiện.. Tại đó có hai hình bóng đang đứng đối diện với nhau.. Một trong những hình bóng đó, chính là Gã Orc Lankak.
Hình bóng còn lại, chính là lão già đã mang cột sáng bí ẩn kia đến với nơi này.. Ông ta có một khuôn mặt thật gầy gò và nhợt nhạt, giống như là xác sống vậy.. Mái tóc thì đã rụng gần hết.. Bộ râu thì già nua và bạc phơ, ông ta trong thật khủng kh·iếp.
Chiếc áo choàng đang phất phơ giữa những cơn gió mạnh.. Nó đang che phủ toàn bộ cơ thể của lão già, trừ phần đầu ra.
Gió có thổi mạnh đến đâu, thì đôi mắt của ông ta vẫn không chớp.. Dù chỉ là một lần.
Đôi mắt đó của ông ta luôn nhìn chằm chằm vào những kẻ được chọn lọc, nó có màu sắc thật huyền bí.. Màu xanh lục.
“TA chưa từng THẤY qua ngươi Ở lục địa này.. NGƯƠI là ai và TỪ đâu đến NƠI ĐÂY!?.”
Giọng nói kỳ dị phát ra từ lão già kia, ông ta đang ngước nhìn Gã Orc Lankak.
“Ngươi chỉ là một lão già yếu đuối đang c·hết dần vì tuổi già!!.. Lý do gì, ta phải nói cho một kẻ như ngươi biết chứ!!?.”
Gã Orc Lankak đáp lại với lão già bằng một giọng điệu đầy khinh thường.. Trong mắt của Lankak, lão già chỉ là một kẻ yếu đuối.
Lão già đã nhìn thấu được ánh mắt đó của Lankak.. Chắc chắn một cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.
Bởi vì.. Lankak đã thành công trong việc chọc giận lão già kia.. Ông ta đang nghiến răng của mình, khuôn mặt thì nhăn nhó đến mức quái dị.
“Nhà NGƯƠI nên biết LỰA lời để nói, kẻo sau NÀY chuốc lấy TAI HỌA vào thân!!.”
Khi thấy được lão già tức giận, Lankak liền bật cười và nói: “Ta tới đây để lấy thứ được gọi là ấn ký, chứ không cần một tên nhân loại như ngươi dạy dỗ!!.”
“HAhaHa!!.” -Lão già kia liền cười lên khi nghe đến từ 'Ấn ký'.. Ông ta cười khẩy và nhìn Lankak bằng ánh mắt nghi ngờ và khinh bỉ.. Giọng nói kỳ dị liền được thốt lên từ lão: “Ngươi NGHĨ, thứ đó CÓ thể dễ dàng LẤY được sao.. NÓ chỉ được DÀNH RIÊNG cho những kẻ XỨNG ĐÁNG, và là kẻ cuối CÙNG!!?.”
Sau khi nghe hết những gì mà lão già nói, Lankak đã lập tức nhận ra.. Lý do tại sao những dải sáng kỳ lạ kia, đang bao phủ lấy vùng này.
“Ta hiểu rồi.. Những dải sáng trên bầu trời kia, chúng đang nhốt tất cả lại và tìm kiếm kẻ xứng đáng.”
Lankak liền nở rộ một nụ cười đáng sợ ở bên trên khuôn mặt của mình. Hắn ta ngước nhìn lão già và sát khí thì cực kỳ nặng nề.. Lankak đang vui mừng.. Bởi vì hắn ta biết rằng, không một kẻ nào ở nơi đây có đủ sức mạnh để ngăn cản hắn.
Lão già kia cũng đã nhận ra ý định thật sự của Lankak.. Hắn ta đang muốn g·iết c·hết ông ta, chỉ vì đoạt lấy thứ được gọi là 'Ấn ký'.. Nụ cười đó của Lankak không nhầm lẫn vào đâu được, hắn ta đang nhắm vào lão già kia.
“NGƯƠI!!.. ĐÁNG lẽ ra, TA phải g·iết c·hết NGƯƠI ngay từ đầu!!?.”
Lão già vừa hét lên, vừa giơ đôi bàn tay của mình ra khỏi chiếc áo choàng.. Đôi bàn tay thật nhăn nheo và gầy gò.
“...### ### ###...” -Lão già giơ đôi bàn tay của mình ra phía trước.. Ông ta liền đọc một thứ gì đó.. Một loại ngôn ngữ đến cả Lankak cũng không thể nào hiểu được.
Những đốm sáng kỳ lạ đang xuất hiện từ đôi bàn tay của lão già, đó chính là Mana.
Rất có thể, ông là một pháp sư.. Hoặc là một thứ giống như pháp sư.
Từ dưới mặt đất, những đốm sáng cũng đang xuất hiện và bay lên không trung. Chúng đang tập hợp lại, tại đôi bàn tay của lão già kia.. Một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện từ lòng bàn tay của ông ta, nhờ vào những đốm sáng kia mà ngọn lửa đang càng ngày lớn mạnh hơn.. Cuối cùng thì, một q·uả c·ầu l·ửa đã được tạo ra từ Mana.
Quả cầu lửa đó rất to lớn và nó đang rực cháy.. Đến mức kẻ tạo ra nó cũng phải đổ mồ hôi, vì sức nóng từ q·uả c·ầu l·ửa.
Sau khi đọc hết loại ngôn ngữ khó hiểu kia, lão già đã kết thúc bằng một từ ngữ dễ hiểu.. Từ ngữ đó chính là: “...!!FIRE BALL!!...”.
Quả cầu lửa rực cháy lập tức được bắn ra từ lòng bàn tay của lão.. Nó lao thẳng đến chỗ của Gã Orc Lankak.
Lankak tỏ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy q·uả c·ầu l·ửa lao đến.. Thấy vậy lão già liền cười khoái chí và bảo rằng: “HAhaHa!!.. ĐÂY chính là KẾT CỤC của những kẻ dám khinh thường TA!!. NGƯƠI sẽ bị thiêu RỤI trong đau đớn BỞI phép thuật của TA!!?.”
Quả cầu lửa lao thẳng đến chỗ của Lankak.. Khi nó sắp sửa v·a c·hạm, Lankak đã không thay đổi sắc mặt của mình.. Hắn ta bình tĩnh và giữ chặt cây rìu to lớn của mình lại.. Cây rìu được giơ lên cao, khi q·uả c·ầu l·ửa tiến đến gần Lankak đã vung nó xuống.
“...!!!ẦM!!!...”. -Quả cầu lửa bị cắt đôi bởi chính cây rìu của Lankak, nhưng nó đã kịp thời p·hát n·ổ khi bị tác động mạnh.
Vụ nổ lớn đến mức khiến cho đất đá xung quanh bay lên tứ tung.. Khói bụi thì mù mịt và những ngọn cỏ hiện đang bị thiêu cháy bởi lửa đến từ v·ụ n·ổ vừa rồi.
“HAhaHa!!.. Thật NGU NGỐC khi ngươi cố gắng CHỐNG chọi lại nó.”
Lão già liền bật cười thêm một lần nữa. Ông ta buông ra những lời khinh miệt dành cho Lankak.. Bởi vì hắn ta đã cắt đôi q·uả c·ầu l·ửa mà không biết rằng, chuyện đó chẳng có tác dụng gì trong việc ngăn cản nó.. Cú vung rìu vừa rồi, chỉ khiến cho q·uả c·ầu l·ửa p·hát n·ổ nhanh hơn mà thôi.
“Ngươi chỉ có vậy thôi sao!!?.” -Một giọng nói đột ngột phát ra.. Từ bên trong làn khói bụi, một hình bóng to lớn vẫn đang đứng sừng sững ở đó.. Gã Orc Lankak vẫn còn sống sót sau v·ụ n·ổ vừa rồi.. Hắn ta đứng lên giữa cái hố do chính v·ụ n·ổ vừa rồi tạo ra.
Lankak đã không hề trầy xước hay bị bỏng sau v·ụ n·ổ vừa rồi.. Hắn ta vẫn bình an vô sự, mặc cho q·uả c·ầu l·ửa đó có thể g·iết c·hết hơn 5 người trưởng thành.
“HAhaHaha!!.” -Lão già kia liền cười khoái chí thêm một lần nữa. Ông ta đã nhìn thấy được một thứ rất đặc biệt ở trên người của Gã Orc Lankak.. Thứ đó là một luồng hào quang rực rỡ màu trắng, nó hiện đang bao phủ toàn bộ cơ thể của Lankak.
“THẬT bất ngờ!!.. NGƯƠI thế mà lại SỞ HỮU nó, nguồn năng lượng ĐÓ.. NGƯƠI là một CHIẾN binh, thật tuyệt thứ đó LÀ AURA!!?.”
Lão già khoái chí đến mức nước bọt cứ liên tiếp chảy xuống từ miệng.. Và rồi, ông ta lại giơ đôi bàn tay ra phía trước.
“###!!...###!!.” -Một loại ngôn ngữ kỳ lạ được thốt ra từ miệng của lão.. Một loại thần chú giống với ban nãy, khi ông ta tạo ra q·uả c·ầu l·ửa.. Nhưng mà lần này, thay vì lửa thì nó là sấm sét.. Những đốm sáng lại được tập hợp lại, chúng đã giúp cho ông ta tạo ra được những tia sét.
“HAhaHa!!.” -Lão già nở rộ một nụ cười gian ác bên trên khuôn mặt của mình.
Đôi bàn tay của ông ta có những tia sét chạy qua.. Lão già chắc chắn rằng, đòn t·ấn c·ông tiếp theo này Lankak sẽ c·hết.. Bởi vì Lankak đã sử dụng đến luồng năng lượng được gọi là Aura.. hắn ta đã sử dụng Aura để bảo vệ mình khỏi v·ụ n·ổ từ q·uả c·ầu l·ửa vừa rồi.. Chắc hẳn hắn ta đã cạn kiệt Aura, đó là những gì mà lão già nghĩ đến.
Nhưng rồi.. Chỉ trong phút chốc Lankak đã lao thẳng đến với lão.. Ông ta đã kịp nhận ra được chuyện đó, mọi thứ đang nằm ngoài tầm kiểm soát.. Lão già đã nghĩ sai về Lankak, hắn ta vẫn còn rất khỏe mạnh.
Cây rìu to lớn kia đã được giơ lên.. Lão già biết chắc rằng, mình sẽ c·hết nếu như bị vung phải.. Ông ta lập tức rút ngắn đi câu thần chú, và rồi những tia sét đã bớt lại.
Lão già đưa đôi bàn tay của mình ra phía trước, nhắm thẳng vào đầu của Lankak.
Những tia sét lưa thưa đã tập hợp lại ngay lòng bàn tay của ông ta.. Câu thần chú cũng đã kết thúc bằng một từ ngữ dễ hiểu đối với Lankak.
“...!!!THUNDER BOLT!!!...”
Những tia sét được bắn ra từ lòng bàn tay của lão già.. Chúng đều nhắm thẳng vào đầu của Gã Orc Lankak.. Nhưng thật khó tin, hắn ta vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh của mình.. Dù cho tia sét đang tiến đến gần hơn.
Lankak.. Hắn ta chỉ cần nghiêng đầu của mình qua một bên để né tránh những tia sét kia.
Những tia sét được bắn đến, đã thật sự trượt.. Chúng bay ngang qua đầu của Gã Orc Lankak.. Một vài tia sét lưa thưa đã khiến cho hắn ta bị bỏng, nhưng nó không gây ảnh hưởng gì đến việc cây rìu to lớn kia được vung xuống.
“...!!VỤT!!...”. -Lankak giữ chặt cây rìu to lớn của mình lại, hắn ta vung xuống thẳng vào lão già kia.. sự tự tin của ông ta đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Khi cây rìu to lớn đó được vung xuống, cơ thể của lão già đã bị xé toạc ra. Mọi thứ từ bên trong cơ thể đều bị phá hủy, và văng ra ngoài.. Lão già gục ngã xuống mặt đất và thốt lên những câu cuối cùng của cuộc đời mình: “TA.. ĐÃ phạm phải, SAI lầm.. NGƯƠI đúng thật, LÀ quái vật.”
Lão già đang dần mất đi ý thức.. Dường như tuổi già đã khiến cho sức chịu đựng của ông ta yếu đi.. Lão ta sắp sửa c·hết đi với phần cơ thể bị xé toạc bởi cú vung từ cây rìu to lớn kia.
Máu của lão, chính là chiến thắng của Gã Orc Lankak.
“Phép thuật của ngươi thật sự rất mạnh!!”
“Nhưng đối với những kẻ đến từ bên kia lục địa, thì nó chẳng là gì cả!!”
“Đó chính là lý do, ta cần phải trở nên mạnh hơn nữa!!”
“Ta cần thứ được gọi là Ấn ký kia!!.. Sức mạnh của nó là những gì mà ta đã tìm kiếm bấy lâu nay!!?.”
Lankak nói với lão già hiện đang thoi thóp bên trên mặt đất.. Ông ta dường như không còn nhìn thấy thứ gì nữa, nhưng vẫn có thể nghe được mọi thứ ở gần.
“HA... ha... HA.” -Lão già gắng gượng để cười lên một tiếng.. Ông ta t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng của mình để nói lên một vài lời dành cho Lankak.
“Nếu nó.. CHỌN ngươi.. CŨNG đồng nghĩa, SỐ phận và MẠNG SỐNG của ngươi.. ĐÃ được sắp đặt, bởi Ấn ký”
“NGƯƠI sẽ CHẾT, khi ĐỊNH MỆNH đến gần...”
Đó là những lời cuối cùng của lão già.. Ông ta đã mang đến cột sáng bí ẩn kia đến với nơi này.. Và ông ta cũng đ·ã c·hết đi tại nơi này.. Chỉ vì một chút ngạo mạn, ông ta đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Những lời cuối cùng của lão, dường như đã tiết lộ thêm về thứ được gọi là Ấn ký.
Lankak đã nghe thấy lão nói.. Nhưng hắn ta đã chẳng quan tâm.. Mặc dù lão già vừa cảnh cáo cho hắn ta, về nguy hiểm khi có được nó.
“Ta không quan tâm.. Ta sẽ làm mọi thứ, miễn sao nó mang đến cho ta sức mạnh.”
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Tìm hiểu thêm về những món v·ũ k·hí đã từng xuất hiện.
Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về những món v·ũ k·hí.. Đây sẽ là thể loại mà một số người sẽ không thích, nhưng nếu các bạn muốn biết thêm thì cũng không sao cả.
Chúng ta sẽ chia ra thứ hạng v·ũ k·hí khác nhau.. Ví dụ sau đây.
{Đầu tiên: Vũ khí hạng nhẹ.. Thường sẽ là những loại v·ũ k·hí nhẹ và vừa tay, khiến cho người dùng dễ dàng di chuyển trong lúc chiến đấu.. Ví dụ như dao găm.}
{Tiếp theo: Vũ khí hạng trung.. Thường sẽ là những loại v·ũ k·hí có cân nặng vừa phải, đủ để người sử dụng cầm được 2 hoặc 1 tay.. Ví dụ như kiếm.}
{Cuối cùng: Vũ khí hạng nặng.. Loại v·ũ k·hí này thường sẽ rất nặng nề và yêu cầu người sử dụng phải cầm bằng 2 tay, sức mạnh thì không thể bàn cãi.. Nhưng rất ít người có thể sử dụng được chúng, yêu cầu thể lực và sức khỏe là rất cao.. Ví dụ như rìu chiến.}
Đây là 3 thứ hạng cơ bản về những loại v·ũ k·hí ở trong thế giới này.. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về 2 loại v·ũ k·hí hạng nặng.
Đó chính là v·ũ k·hí của hai anh em Orc, Lankak và Loreb.. Rìu chiến và đại đao.
{Đại đao của Loreb: Ban đầu v·ũ k·hí của hắn ta được gọi là Đại kiếm, nhưng vì lưỡi kiếm khá cong.. Nên một số người đã bảo đó là thanh đao to lớn, Loreb thì chẳng để tâm và cũng chấp nhận cách gọi đó.. Vũ khí của Loreb làm nên từ xương của một loại quái vật được tìm thấy ở quê hương của tộc Orc.. Không rõ người làm ra nó là ai, nhưng chắc chắn đó là một nghệ nhân tuyệt vời.. Thanh đao này cực kỳ chắc chắn, khi vung trúng kẻ thù thì sẽ không cắt đôi họ như kiếm.. Nó sẽ làm vỡ xương của bọn họ và đứt lìa cơ thể, bởi vì kẻ sử dụng chính là Loreb... Tổng kết: Lưỡi đao dài 1m74, cân nặng là 181Kg.. Nó rất nặng nhưng kẻ sở hữu chính là Loreb, một Orc có 2 cánh tay cực kỳ khỏe mạnh.}
{Rìu chiến của Lankak: Được rèn ra bởi một loại quặng cực kỳ hiếm đến từ quê hương của tộc Orc.. Loại quặng đó hiếm đến mức được sánh ngang với Mithril, hoặc có thể việc khai thác được nó là quá khó khăn đối với tất cả.. Người tạo ra cây rìu chiến cũng không rõ ràng, nhưng người đó chính là cha đẻ của thanh đao mà Loreb đang sử dụng.. Cây rìu chiến cực kỳ bền bỉ và hùng mạnh.. Nó có thể chẻ đôi một tảng đá một cách dễ dàng, và kinh khủng hơn kẻ đang sử dụng cây rìu lại chính là Lankak... Tổng kết: Một cây rìu chiến được rèn mọi phần đều là kim loại, nó có 2 lưỡi rìu rất to lớn.. Chiều dài của cán rìu là 1m70, cân nặng là 73Kg.. 2 lưỡi rìu kia đều nặng khoảng 103Kg.. Nó được rèn ra để không một ai có thể sử dụng.. hưng thật trớ trêu thay lại có một con quái vật có thể sử dụng được nó, không ai khác chính là Lankak.. Một kẻ dị biệt đến từ tộc Orc.}
Đến đây là kết thúc rồi.. Hẹn gặp mọi người vào lần sau nhé. ‹•.•›