Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 31: Thời gian, và kẻ theo dõi trên ngai vàng.




Chương 31: Thời gian, và kẻ theo dõi trên ngai vàng.

...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...

-------------------------------------

“TẠI SAO CHỨ?”

“TẠI SAO MỌI THỨ LẠI THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY”

“NẾU NHƯ KHI ĐÓ, MÌNH LÀM ĐƯỢC ĐIỀU GÌ ĐẤY.. ĐỂ GIÚP CÔ BÉ”

“THÌ MỌI THỨ, ĐÃ KHÔNG THÀNH RA NHƯ THẾ NÀY RỒI.”

“...!!Bõm!!...”.

Tiếng giọt nước nhiễu xuống, Raidou từ từ mở mắt ra.. Xung quanh cậu bây giờ, tất cả đều là nước.

“Hử?.” -Raidou liền ngồi dậy. Cậu nhìn xung quanh và thấy được nơi đây là một không gian rộng lớn, bao phủ xung quanh đều là màu trắng.. Và phía dưới nơi mà cậu đang ngồi là một mặt nước trong suốt trải dải khắp nơi.

“Đây.. Là chỗ nào thế này?.”

Raidou đứng dậy.. Cậu ngước nhìn xung quanh và tự hỏi, liệu rằng nơi đây có phải là thế giới bên kia không.

“Bì!!.. Bõm!!..”. -Raidou bước đi.. Tiếng nước bị động bắt đầu phát ra, cậu có thể cảm thấy sự mát mẻ dưới đôi chân của mình.

Nơi đây không có một bóng người, hay một công trình nào.. Chỉ có duy nhất mặt nước và không gian vô tận.. Nơi đây mang lại cho Raidou một cảm giác yên bình đến mức khó tả.

Những giọt nước mắt của cậu cứ thế mà rơi xuống.. Cũng đã lâu lắm rồi cậu mới có thể khóc lại thêm một lần nữa.. Kể từ cái hôm mà người bà của cậu q·ua đ·ời, thì những giọt nước mắt đã không còn được rơi xuống nữa.

“...!!!TÍCH TẮC!!!...”.

Trong khi đang tận hưởng cảm giác yên bình của nơi này, thì một âm thanh đã phát ra từ phía sau Raidou.. Âm thanh đó cứ như thể là tiếng kêu của đồng hồ vậy, và khi Raidou quay lại nhìn.. Khuôn mặt của cậu đã thể hiện sự ngạc nhiên và có phần sợ hãi.

Trước mặt Raidou là một hình bóng cao lớn với những chiếc đồng hồ bao phủ xung quanh. Nó chính là thứ đã khiến cho Raidou đến với thế giới kia.

[Cậu không sợ ta nữa ư?.] -Thứ đó đột nhiên lên tiếng với một giọng nói kỳ lạ.. Dù vậy Raidou vẫn có thể hiểu được nó đang nói gì.

Raidou lắc đầu và đáp: “Khi đó tôi chỉ là hoảng sợ quá mà thôi.”

[Cậu bình tĩnh hơn ta nghĩ đấy.. Có vẻ, trải nghiệm ở thể giới kia đã khiến cho cậu trưởng thành hơn rồi.]

Thứ kia giao tiếp với Raidou mà không cảm thấy khó chịu hay gượng gạo gì cả, cứ như thể hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi.

“Đây rốt cuộc là nơi nào, và tại sao tôi lại ở đây chứ?.”

Raidou thắc mắc hỏi cái thứ đang đứng ở trước mặt mình.

[Oh... Cậu không nhớ gì ư?.]

“Ùm... Tôi chỉ nhớ mang máng, là tôi đã bị cây rìu của tên quái vật kia làm cho b·ị t·hương... Nhưng mà, v·ết t·hương đó biến đi đâu mất rồi kia chứ?.”

Raidou kiểm tra xung quanh cơ thể của mình.. Những vết bầm giập và những v·ết t·hương do trận chiến lúc trước với Gã Orc Lankak, chúng đã biến mất hoàn toàn.. Cơ thể của cậu giờ đây lành lặn đến mức kinh ngạc, ngoại trừ bộ quần áo ra chúng đã bị rách tơi tả sau trận chiến vừa rồi.

[Khả năng ghi nhớ của cậu không tồi đâu.. Nhớ được nhiêu đó là tuyệt vời rồi.]

“À... Vâng.” -Raidou dừng lại hành động kiểm tra cơ thể của mình. Cậu nhìn vào cái thứ đứng ở trước mắt mình, nó đang tiến đến gần hơn với cậu.

[Để ta giải đáp cho cậu biết, nơi đây là một không gian tách biệt với tất cả mọi thứ.. Ta là người tạo ra nơi này, và cũng chính là người đã mang cậu đến đây.]

“Tại sao.. Lại mang tôi đến đây chứ?.”

[...] -Trước câu hỏi của Raidou, hình bóng đó đã im lặng một lúc lâu.. Những chiếc đồng hồ vẫn lơ lửng và bao phủ xung quanh nó.. Tất cả đồng hồ đều dừng lại ở 12h00.

[Lý do ta mang cậu đến đây là bởi vì.. Cậu đ·ã c·hết rồi.]

Raidou c·hết lặng đi.. Cậu ngỡ ngàng trước những lời nói vừa rồi.. Cậu thật sự đ·ã c·hết.. Kẻ g·iết c·hết cậu chính là Lankak, lưỡi rìu của hắn ta đã kết liễu cậu.

“Vậy ư.. Cũng phải thôi, dù sao thì tôi cũng không thể thoát được.. Tên quái vật đó, khi tôi lao đến hắn ta.. Tôi biết chắc là mình sẽ c·hết rồi..”

Nói đến đây Raidou chợt khựng lại.. Khuôn mặt tối sầm đi, cảnh tượng lúc trước cậu không thể nào quên được.

Ruijerd và Oya đã bị g·iết c·hết trước mắt của Raidou.. Giá như khi đó cậu có thể ngăn cản hắn ta lại, thì mọi thứ sẽ không tồi tệ như thế này.

“Là do tôi.. Nếu như khi đó tôi ngăn cản Ruijerd lại..”

Raidou đã không thể thốt ra thêm một lời nào nữa, mọi thứ giờ đã quá muộn rồi.

Tính cách của Ruijerd, cậu có thể hiểu được. Nếu như khi đó cậu ngăn cản bằng cách lớn tiếng với Ruijerd, thì có thể Ruijerd sẽ dừng lại.

“Oya và Ruijerd, liệu tôi có thể gặp lại bọn họ không?.”

Raidou hỏi cái thứ đứng ở trước mắt mình.. Khi c·hết đi chắc hẳn là sẽ gặp lại được Ruijerd và Oya, Raidou đã nghĩ như thế.. Nhưng rồi thứ đó đã khiến cho cậu cảm thấy thất vọng.

[Rất tiếc là không.. Cậu sẽ không thể gặp lại bọn họ.]

“Vậy thì còn Yuki?. Chắc hẳn là tôi sẽ được gặp lại con bé.. Nhỉ.”

[Không!!.. Kể cả Yuki cũng không thể.. Cậu không thể gặp lại được bất cứ ai, kể cả người bà của mình.. Cả cha và mẹ cậu cũng như thế.]

“Không thể nào.. Tại sao tôi lại không thể gặp lại bọn họ chứ?.”

Thứ kia nhìn vào Raidou thông qua những cái đồng hồ.. Nó đáp: [Cậu không thể gặp lại bọn họ. Bởi vì nơi đây là dành riêng cho cậu]



[Raidou.. Ta biết cậu đang nghĩ gì, hãy từ bỏ chuyện đó đi.. Cậu không thể làm cho em gái của mình sống lại được, kể cả là thế giới khác thì chuyện đó thật quá viễn vông]

[Cậu sẽ không thể nào khiến cho n·gười c·hết sống lại.. Bởi vì thời gian sẽ ngăn cản điều đó, và nó chính là ta.]

“...!!BÕM!!...”. -Raidou khuỵu xuống dưới mặt nước. Dường như thứ kia đã nói trúng tim đen của cậu, và nó đã tự nhận mình là thời gian.

Tuyệt vọng, đó là những gì mà Raidou đang nghĩ đến.. Cậu quỳ dưới mặt nước, và tự hỏi mình sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi ư.

Không thể gặp lại những người mà mình đã quen biết, cũng không được gặp lại gia đình mình.. Cậu đã thật sự mất hết tất cả rồi.

[Cậu cứ thế mà ngôi đây khóc lóc ư?.]

Hình bóng kia đến gần và ngước nhìn Raidou thông qua những chiếc đồng hồ. Nó đã hỏi Raidou một vài từ rất khó hiểu.

“Là sao chứ?. Tôi đã mất hết tất cả rồi, và cũng đ·ã c·hết.. Bây giờ tôi có thể làm gì được nữa đây!?.”

Raidou nói với hai hàng nước mắt trên khuôn mặt của mình. Cậu đã khóc thêm một lần nữa.. Lần này không phải là sự yên bình, mà nó là sự tuyệt vọng và đau đớn.

[Không phải cậu sống là vì em gái của mình sao?.]

“Vậy.. Tôi có thể gặp lại con bé một lần nữa không?.. Chỉ một lần nữa thôi.”

[Thật đáng tiếc.. Việc đó là không thể, cậu và cô em gái của mình ở quá xa với nhau]

[Đến cả ta, cũng không thể giúp được gì cho anh em nhà các cậu.]

“Thế.. Tôi tiếp tục sống để làm gì cơ chứ, dù sao thì cũng đ·ã c·hết rồi cơ mà.”

Roland tối sầm mặt đi. Cậu hiện đang nhìn xuống mặt nước bị động.. Chẳng còn gì để mất nữa, có lẽ đến đây là kết thúc rồi.

Kể từ khi đến với thế giới kia, cậu chẳng thể phân biệt được phương hướng. Mục đích để tồn tại, rốt cuộc là vì cái gì.

[Cậu sống không phải là vì cô em gái của mình ư?.]

“Ban đầu tôi đã nghĩ như thế, nhưng bây giờ tất cả đều vô ích rồi.. Tôi không thể gặp lại con bé được.. Tôi cũng đ·ã c·hết, mọi thứ kết thúc rồi.”

Nhìn thấy sự tuyệt vọng của Raidou, thứ kia đã tiến đến gần hơn.. Không rõ thứ đó có phải là thời gian hay không, nhưng nó không hề có ý định xấu đối với Raidou.

[C·hết không có nghĩa là kết thúc]

[Lý do mà ta đưa cậu đến với không gian này.. Là bởi vì ta muốn chuộc lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra.]

“Lỗi lầm ư?.” -Raidou không thể hiểu được những lời vừa rồi.. Thứ kia có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng của cậu, và cả những suy nghĩ bên trong đầu.. Đối với Raidou thì mọi thứ đã kết thúc, nhưng thứ kia thì lại khác.. Hình bóng đen đứng trước mặt cậu, dần dần thì một bàn tay đen tuyền được đưa ra.. Từ giữa lòng bàn tay đen tuyền đó, một ánh sáng đang từ từ xuất hiện.. Thứ gì đó đã xuất hiện trên tay của thứ kia, nó không có hình thù nhất định.. Chỉ là một quả cầu ánh sáng nhỏ được bao phủ bởi những luồng năng lượng khác nhau.

[Raidou.. Thành thật xin lỗi, vì đã gián tiếp khiến cho cậu gặp nhiều khó khăn trong thời gian vừa qua.]

Thứ đó nói với Raidou trong khi đưa quả cầu ánh nhỏ ra trước mặt cậu.. Những luồng ánh sáng kỳ lạ khiến cho Raidou không thể nào mà rời mắt.. Trong nó thật tuyệt đẹp.

[Thứ trên tay ta, chính là lõi chứa. Chắc hẳn là cậu đã từng nghe đến rồi nhỉ, nó sẽ giúp cho cậu rất nhiều.. Bởi vì lõi chứa này, được tạo ra từ một phần của ta.]

Raidou ngước nhìn hình bóng cao lớn trước mặt mình. Cậu không hiểu nó đang nói đến chuyện gì, và nó cũng có thể hiểu cậu đang nghĩ gì.

[Cầm lấy... Nó là dành riêng cho cậu, Raidou.]

“Lõi chứa?... Dành riêng cho tôi ư?.”

Raidou đứng dậy khỏi mặt nước.. Cậu nhìn hình bóng cao lớn, và lên tiếng hỏi nó rằng: “Tại sao lại đưa nó cho tôi chứ?.”

[Đây là lõi chứa của cậu.. Đáng lý ra, khi lần đầu tiên gặp nhau ta phải đưa nó cho cậu mới phải.. Nhưng đã có một số rắc rối xảy ra, nên giờ đây ta mới có thể đưa nó cho cậu.]

Raidou nhìn thẳng vào lõi chứa trước mắt mình.. Nhưng rồi cậu nghĩ, nếu có được nó thì cũng chẳng tác dụng gì.. Bởi vì hiện tại cậu đ·ã c·hết rồi kia mà.

[Cậu không định nhận lấy lõi chứa của mình ư.]

“Dù cho tôi có nhận lấy, thì cũng chẳng có tác dụng gì cả... Tôi đ·ã c·hết rồi kia mà.”

[Không phải ta đã nói rồi ư.. C·hết cũng không có nghĩa là kết thúc]

[Nếu như Yuki nhìn thấy cậu của hiện tại, chắc hẳn là con bé sẽ thất vọng lắm đấy]

[Dù sao thì con bé không muốn cậu xảy ra chuyện gì kia mà.. Giờ thì nhìn cậu thử xem, trong chả khác gì một kẻ muốn từ bỏ mọi thứ để tìm đến c·ái c·hết.]

Raidou nhìn xuống mặt nước bị động. Cậu mơ hồ nhìn thấy được khuôn mặt của mình, trong thật tồi tệ và thiếu sức sống.

“Phải.. Ông nói đúng.. Trong tôi chẳng giống tôi một chút nào.. Nhìn trong tệ thật.”

Raidou lên tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt của mình thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt nước. Hình bóng kia nhận ra được Raidou đã chấp nhận hiện thực của mình, nó đưa lõi chứa đến gần và lên tiếng.

[Cầm lấy.. Từ giờ trở đi, nó sẽ là của cậu.]

Raidou nhìn chằm chằm lõi chứa một lúc. Và rồi sau đó cậu đã quyết định sẽ nhận lấy nó.

“Tuy rằng không thể sống lại được. Nhưng mà, thành thật cảm ơn vì thứ này.”

[Ta chỉ làm những việc, mà mình cần phải làm mà thôi.. Ban đầu thì nó đã là của cậu rồi.]

Raidou lõi chứa đang phát sáng trên tay của hình bóng.

Tuy rằng không thể sống lại được. Nhưng nếu không có thời gian, thì chắc hẳn cậu đã ngồi đây và tự dằn vặt chính bản thân mình rồi.

Raidou giơ tay ra. Cậu đã chạm vào lõi chứa và thời gian cũng lên tiếng theo.



[Khi cậu lấy lõi chứa. Đồng nghĩa với việc cậu sẽ là một phần của ta.. Ta có một số lời khuyên dành cho cậu đây, hãy rời khỏi thị trấn bù nhìn, đi và học Mana.. Hãy tiếp tục tồn tại, và dạy dỗ cho Ruijerd..”

“Hả?.. Ruijerd, ý của ông là s...

Raidou không thể hiểu được những lời vừa rồi của thời gian. Nhưng khi cậu hỏi thì một cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, ánh sáng từ lõi chứa đang càng ngày dữ dội hơn.. Ánh sáng đó khiến cho cậu không thể nghe được hay nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Ý thức của Raidou đang từ từ mất đi. Thứ cuối cùng mà cậu nghe thấy được, chỉ là lời tạm biệt của thời gian.

[Tạm biệt Raidou.. Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.]

-------------------------------------

“Rai!!... Raidou!!!.”

“Hể?.” -Raidou mở mắt ra. Cậu đã tỉnh dậy sau khi ý thức vừa mất đi.. Bầu trời là thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy được.

“Chuyện gì thế này?.” -Raidou ngồi dậy. Cậu ngước nhìn qua lại, và xung quanh chính là đỉnh đồi tại Nông trại của Martin.

“Chuyện gì thế này?. Quần áo của mình?.”

Raidou khó hiểu trước những gì đang xảy ra, quần áo của cậu vẫn rách tả tơi. 1 vết rách trải dài từ cổ áo xuống dưới, đó chính là hậu quả sau cú vung rìu của Gã Orc Lankak.

Raidou sờ soạng cơ thể của mình, mọi thứ chẳng có gì xấu. Những v·ết t·hương và bầm giập đã biến mất. Cậu hoàn toàn lành lặn sau những chuyện vừa rồi, không lẽ chuyện đó là thật.. Cái chuyện mà Raidou gặp gỡ được Thời gian, liệu có phải là sự thật.

“...” -Vẻ mặt của Raidou lúc nay, là cực kỳ bất ngờ. Cậu đã nhìn thấy được bầu trời, không còn là những dải sáng kỳ lạ.. Phía trên đỉnh đồi cũng không còn cột sáng bí ẩn kia nữa, nó đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây.

“Thời gian... Liệu có phải là sự thật không?.” -Raidou ngồi thẫn thờ nhìn ra cánh đồng bắp ở phía xa.. Cậu tự hỏi, không lẽ mình đã được hồi sinh rồi ư.. Và cậu có thể cảm thấy một thứ gì đó đang ở bên trong cơ thể của mình, là lõi chứa ư.

Trong khi Raidou đang suy nghĩ về những chuyện vừa rồi, thì từ phía đằng sau một tiếng bước chân đang tiến đến gần.

“GRAH!!.” -Ruijerd đột nhiên xuất hiện và kêu lên một tiếng. Trò hù dọa này của Ruijerd đã quá quen thuộc đối với Raidou.

Nhưng mà lần này thay vì giật mình và hoảng sợ, thì Raidou đã tỏ vẻ bất ngờ và kinh ngạc.

“Rui... Ruijerd... Không thể nào, cậu còn sống ư?.”

Raidou kinh ngạc nhìn Ruijerd. Cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra.. Ruijerd đã sống lại cũng giống như Raidou, không lẽ mọi chuyện đều là do Thời gian làm, Raidou tự hỏi.

“Không thể nào.. Cậu không có một v·ết t·hương nào cả, sao có thể chứ?.. Rõ ràng khi đó cậu đã bị...”

Raidou đã cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy cơ thể của Ruijerd hoàn toàn lành lặn. Không có một v·ết t·hương nào, giống hệt như Raidou.. Quần áo của Ruijerd cũng rách rưới giống như Raidou, đều là hậu quả sau trận chiến với Gã Orc Lankak.

“Phải... Phải rồi!?.” -Trong lúc đang tỏ vẻ kinh ngạc và nhìn Ruijerd, Raidou đã đột ngột lên tiếng.. Nếu như Raidou và Ruijerd được hồi sinh thì chắc hẳn Oya cũng không phải là ngoại lệ.. Raidou đã nghĩ như thế.

“Nếu như cậu cũng được hồi sinh, thì chắc hẳn Oya cũng thế có phải không!?.”

“Grah?.” -Ruijerd tỏ vẻ khó hiểu, bởi vì Raidou hiện đang sử dụng tiếng nhật thay vì ngôn ngữ của lục địa này.

Cuối cùng thì Raidou lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, cậu ngước nhìn xung quanh để tìm kiếm cô bé Oya.. Nhưng rồi thứ mà cậu nhìn thấy được, chỉ là những mảnh thịt và xác c·hết của một tên Orc.. Đất đá xung quanh thì lở nát, cuộc chiến với Gã Orc Lankak đã để lại rất nhiều hậu quả, lẫn thể xác và tinh thần.. Người phải hứng chịu nhiều nhất có lẽ chính là Raidou, và những người còn sống sót.

Oya đã không được hồi sinh giống như Raidou và Ruijerd. Cô bé đã bị g·iết c·hết và cơ thể thì không còn nguyên vẹn nữa.

Thứ còn sót lại chính là chiếc vòng của Oya, Raidou đã từng được cô bé cho xem qua nó.. Một chiếc vòng được làm từ một loại gỗ k·hông r·õ n·guồn g·ốc, bên trên là những biểu tượng và ký tự kỳ lạ.

Vậy có nghĩa là, chỉ có duy nhất Raidou và Ruijerd được hồi sinh.

“Không thể nào...” -Raidou khuỵu xuống dưới mặt đất. Cậu quỳ trước những hậu quả sau cuộc chiến.

Raidou cầm lấy chiếc vòng của Oya lên. Cậu không thể kìm lòng trước những gì đang xảy ra. Đau đớn và tức giận đều hiện diện trên khuôn mặt của cậu, sau cùng là sự thẫn thờ khi thấy mọi thứ xung quanh mình.

[Hãy rời khỏi thị trấn bù nhìn!?.]

Trong lúc đang thẫn thờ, Raidou đã chợt nhớ đến những gì mà Thời gian dặn dò mình. Cậu không thể cứ mãi ngồi đây mà khóc thương cho Oya, trước mắt phải chôn cất cho cô bé và rời khỏi nơi này theo lời của Thời gian.

Raidou cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu dứng dậy khỏi đó với chiếc vòng ở trên tay mình.

“Ruijerd.. Chúng ta đi thôi.”

“Grah?.” -Ruijerd hiện đang đứng gần xác c·hết của Gã Orc Loreb, nhưng rồi sau đó thì cũng đã rời đi.

Ruijerd bước theo sau Raidou, và cả hai đều băng qua cánh đồng bắp để tiến vào nông trại.

Khi đi được nữa đoạn tại cánh đồng bắp thì Ruijerd đã đột nhiên dừng lại, cậu ta ngước nhìn xung quanh và ngửi thấy được một mùi hương gì đó.

“Graa!!.” -Ruijerd đột ngột lao qua những cây bắp, điều đó khiến cho Raidou khá bất ngờ.

“Này Ruijerd!!.. Cậu chạy đi đâu thế?.”

Raidou đuổi theo Ruijerd. Khi băng qua những cái cây bắp ngô thì cuối cùng Ruijerd cũng đã dừng lại.

“Ma.. Martin!?.” -Ruijerd liền thốt lên khi dừng lại.

“Martin.. Cậu nói thật sao?.” -Raidou bất ngờ khi nghe thấy Ruijerd nhắc đến ông Martin. Cậu lập tức chạy thật nhanh đến chỗ của Ruijerd.. Nhưng thứ Raidou nhìn thấy được không phải là Martin, mà đó là xác c·hết của ông ấy.. Và gần đó chính là xác c·hết của Martha.

“Không.. Không phải đâu.” -Raidou cố gắng bác bỏ những suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu mình. Cậu không thể nào tưởng tượng được, xác c·hết trước mặt mình là Martin.

“Martin.. Mar.. Martha!?.” -Trong khi Raidou đang cố gắng bác bỏ những suy nghĩ tồi tệ của mình, thì Ruijerd đã khiến cho sự bác bỏ đó dừng lại.. Ruijerd đã kêu tên của hai người Martin và Martha, và hai xác c·hết kia chính là bọn họ.

Đến nước này thì Raidou cũng không thể bác bỏ được nữa. Cậu chỉ có thể đứng nhìn trong im lặng.

Ruijerd không bao giờ nhận sai người, bởi vì mũi của cậu ta rất thính. Khi làm việc tại nông trại, đã có rất nhiều lần Ruijerd thể hiện về khứu giác của mình.



“Chúng ta.. Đi thôi.” -Raidou sử dụng ngôn ngữ của lục địa này để giao tiếp với Ruijerd.

“Grah!!.” -Ruijerd đáp lại và rời đi cùng với Raidou. Cả hai băng qua cánh đồng bắp và tiến đến 'Nhà kho' của Nông trại.

Raidou đã lấy một cây xẻng từ Nhà kho. Cậu sẽ sử dụng nó cho mục đích của mình, đó chính là chôn cất những người quen biết.

Ít nhất trước khi rời khỏi nơi này, cậu phải chôn cất Oya và hai người Martin Martha. Như vậy cũng giúp ích một phần nào đó cho cậu và bọn họ.

...

Raidou rời khỏi Nhà kho khi lấy được cây xẻng.. Cậu quay trở lại cánh đồng bắp và bắt đầu chôn cất Martin và Martha.

Việc chôn cất diễn ra tại chỗ, bởi vì hiện tại Raidou không thể khiên vác hai người bọn họ. Cơ thể của Martin và Martha đã bị phá hủy một cách tàn bạo, đến mức không thể nhận ra được 2 người bọn họ.

Sau khi đào 1 cái hố lớn và chôn cất Martin và Martha. Raidou đã thẫn thờ một lúc trước nơi chôn cất của bọn họ.

“Được rồi.. Chúng ta.. Đến chỗ của Oya.”

“Grah!!.” -Tâm trạng của Raidou lúc này thật tồi tệ.. Cậu cùng với Ruijerd bước đi tiến thẳng đến đỉnh đồi, nơi chịu đựng hậu quả nhiều nhất sau trận chiến.

...

Khi tiến đến đỉnh đồi, Raidou đã đứng nhìn xung quanh một lúc lâu. Cậu hiện đang tìm kiếm những phần cơ thể của cô bé Oya.

Cú vung rìu của Gã Orc Lankak, Raidou sẽ không bao giờ quên được nó.

Sau khi tìm kiếm những phần cơ thể của cô bé Oya, Raidou đã làm một chuyện mà rất ít người dám thử qua. Cậu đã sử dụng một miếng vải lớn và gom nhặt từng bộ phận của cô bé.. Sau khi hoàn tất thu gom những bộ phận, Raidou đã quấn miếng vải lại để không cho bất cứ thứ gì rớt ra.

Cuối cùng thì Raidou đã chôn cất miếng vải có chứa những phần cơ thể của Oya.

Raidou đã không thể kìm nén được cảm xúc, việc làm vừa rồi quá nỗi khó khăn đối với cậu.

“Sột!!...... Soạt!!..”. -Raidou sử dụng cây xẻng để chôn cất Oya.. Sau khi lấp lại cái hố, cậu đứng nhìn thẫn thờ trước phần đất nhô lên.. Những cơn gió đang thoảng qua nơi đỉnh đồi này, Raidou lấy ra chiếc vòng của Oya và tự hỏi liệu rằng cô bé có muốn trở về với gia đình của mình, nếu thật sự là thế thì cậu sẽ giúp đỡ bằng mọi cách.

“Ruijerd.”

“Grah?.”

Raidou quay lại nhìn Ruijerd. Cậu giữ chặt chiếc vòng và nói rằng: “Chuẩn bị thôi.. Chúng ta, sẽ rời đi.. Khỏi nơi này.”

Những lời của Raidou khiến cho Ruijerd có chút khó hiểu.

Nhưng rồi.. Ruijerd cũng đã đáp lại với Raidou bằng 1 tiếng kêu như bình thường.

“GRAH!!.” -Raidou đã quyết định sẽ rời khỏi Nông trại.

Trước khi rời khỏi đỉnh đồi, Raidou đã chắp tay của mình lại trước ngôi mộ của Oya. Cậu đã cầu mong cho cô bé và chào tạm biệt.

Martin và Martha cũng giống như vậy, những người mà cậu sẽ không bao giờ quên được.

“GRAH!!.”

“Quát!!... Quát!!...” -Trong khi Raidou đang cầu mong cho Martin và Martha, thì lúc đó Ruijerd đang tức giận vì có một con quạ cứ liên tục bám theo hai cậu.

“Ruijerd!!.. Mặc kệ đi.. Chúng ta, đi thôi!!.”

Raidou đã ngăn cản Ruijerd. Con quạ kia cũng đã bay lên cao tránh xa khỏi mặt đất.

Cứ thế.. Raidou cùng với Ruijerd tiến đến Nông trại để chuẩn bị rời đi, cuộc sống của hai người các cậu sẽ đi về đâu đây.

Có thể cả hai cậu sẽ dừng lại nếu bắt gặp được định mệnh của chính mình.

Nhưng hiện tại cuộc hành trình của cả hai vẫn vô định như ban đầu, giống như cái lần đầu tiên gặp gỡ Califa.

“Quát!!... Quát!!...” -Từ trên cao của bầu trời, một con quạ với đôi mắt đỏ nhạt đang theo dõi Raidou và Ruijerd.

Đôi mắt của con quạ được liên kết với một kẻ được cho là thông thái nhất.. Kẻ đó đang theo dõi cả hai cậu, thông qua con quạ.. Hắn ta hiện đang ngồi trên ngai vàng của mình, xung quanh là những cuốn sách ghi chép lại toàn bộ về thế giới này.

Hắn ta có một bộ râu dài và khuôn mặt có những vết nhăn theo thời gian. Hắn là một lão già, nhưng cơ thể thì lại cực kỳ khỏe mạnh.. Hắn ta đang tròn mắt nhìn vào Raidou và Ruijerd, một điều phi thường đã xảy ra.. Hắn ta đã chứng kiến được kẻ được lựa chọn bởi Ấn ký Ares, nhưng đó không phải là điều bất ngờ duy nhất.

Thứ khiến cho hắn ta phải tròn mắt nhìn, chính là Raidou và Ruijerd. Hai kẻ được hồi sinh lại bởi Thời gian.. Tất nhiên hắn ta không biết được lý do tại sao Raidou và Ruijerd lại có thể sống lại, nhưng chỉ nhiêu đó thôi là đã đủ rồi.

Trường hợp của Raidou và Ruijerd là điều chưa từng được nhìn thấy, dù cho có nhiều kiến thức hay thông tuệ mọi thứ nhưng lão vẫn chưa hiểu được.. Tại sao Raidou và Ruijerd có thể sống lại.

“Haha!!... Hahaha!!.. Hahahaha!!!.”

“Thật thú vị làm sao.. Ta sẽ ngồi ở nơi đây và chờ đợi hai ngươi.”

“Những kẻ nằm ngoài tầm hiểu biết của ta.”

...Kết thúc...

Chuyện ngoài lề: Những sự thật chưa được tiết lộ.. Xin lỗi mọi người vẫn là tôi người kể chuyện, hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về những sự thật chưa được tiết lộ trong truyện.. Nó giống như là tổng hợp vậy, nếu các bạn không thích thì có thể bỏ qua.. Được rồi, bắt đầu thôi nào.

{Sự thật đầu tiên: Thông thường thì Martin sẽ trồng lúa mì để chuẩn bị rơm cho Lễ hội bù nhìn, nhưng năm nay ông ấy lại không làm thế.. Bởi vì mùa vụ năm trước không được tốt cho lắm, nên thành ra ông ấy đã thay đổi.. Một phần cũng là do Louis đang thu mua Bắp ngô với giá cả hơn Lúa mì.}

{Sự thật thứ hai: Raidou là một người không hề kén chọn đồ ăn. Cậu có thể ăn bắt cứ thực phẩm nào, mặc cho món đó đến từ một nơi khác.. Raidou đã từng thưởng thức đồ ăn cho mèo khi qua nhà một người bạn, vị của nó được cậu mô tả là khá ngon và mới lạ.}

{Sự thật thứ ba: Tính cách của Ruijerd có phần quậy phá và khó hiểu, một phần là do ngôn ngữ.. Trong khoảng thời gian làm việc tại Nông trại, Raidou đã nhận ra rất nhiều điều về Ruijerd.. Cậu ta đôi lúc sẽ như một con thú hoang khi gặp nguy hiểm hoặc 1 mối đe dọa nào đó.. Còn những ngày bình thường thì Ruijerd sẽ cực kỳ tò mò với mọi thứ, từ đó những hành động quậy phá bắt đầu xảy ra.. Ruijerd thường lười biếng trong khoảng làm việc, đó là do cậu ta không có hứng thú.. Còn đến buổi ăn thì Ruijerd cực kỳ hào hứng, tính cách của Ruijerd khá hỗn loạn và khó hiểu.}

Phụ: Oya thường sẽ ghé qua 1 lò rèn ở bên ngoài Thị trấn bù nhìn để đặt làm những con dao găm.. Người thợ rèn đó đã già nhưng ông ta vẫn có rất nhiều kinh nghiệm, và cơ bắp.

Đến đây là kết thúc rồi. Hẹn gặp lại vào lần sau.. Chúc các bạn một ngày tốt lành.

(▰˘◡˘▰)