Chương 32: Cơn mưa trút xuống nơi thảm họa vừa kết thúc.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
Trên con đường mòn cách khá xa nông trại của Martin, có hai hình bóng đang lặng lẽ bước đi.
Hai hình bóng đó là một trong những người còn sống sót sau sự kiện chọn lọc của cột sáng bí ẩn.
Khoác lên mình chiếc áo choàng màu nâu che phủ toàn thân, hai hình bóng đó chính là Raidou và Ruijerd. Cả hai đã rời khỏi nông trại của Martin, sau khi chôn cất và cầu mong cho bọn họ.
Trên tay của Raidou là một chiếc túi vải khá lớn. Cậu đã lấy nó từ nhà kho của Nông trại và sử dụng để đựng những thứ cần thiết.. Những thứ đó bao gồm 'Bánh mì' và một vài trái 'Bắp ngô' nguồn lương thực duy nhất mà Raidou tìm kiếm được.
Tiếp theo là bản đồ và 3 Xu bạc Aurora's cùng 8 Xu Đồng.
Raidou cũng tìm thấy thêm một dao găm được làm bằng đồng, nó có lưỡi thẳng và dài khoảng 30cm. Tuy rằng đã bị rỉ sét, nhưng con dao găm có thể sẽ giúp ích cho Raidou trong lúc gặp nguy hiểm. Đặc biệt hơn là trên lưỡi dao có một số chữ được khắc lên và Raidou không thể nào đọc được nó, bởi vì sự rỉ sét đã khiến cho những dòng chữ bị lu mờ.. Con dao găm hiện đang được cất ở bên trong chiếc túi vải mà Raidou đang mang theo.
“Lộc!!...... Cộc!!.....”.
“Lộc!!.... Cộc!!....”.
Khi cả hai đang bước đi trên con đường mòn, một âm thanh ngựa chạy đã phát ra từ phía xa.. Raidou đã ngước mắt đến nhìn, cậu thấy được một nhóm người mặc 'Áo giáp' và vác theo 'Kiếm' ở bên hông.
Nhóm người đó hiện đang cưỡi ngựa, ước chừng bọn họ có đến hơn 15 hoặc 18 Người và dường như tất cả đều là Hiệp sĩ.
“Grah!?.” -Khi nhìn thấy những Hiệp sĩ đó, Ruijerd đã trở nên háo hức. Bởi vì những bộ giáp của bọn họ đang thu hút sự chú ý của Ruijerd.. Nhưng rồi Raidou đã ngăn cản cậu ta lại.
“Ruijerd.. Im lặng nào.. Chúng ta, tấp vào bên lề thôi, nhường đường cho họ.”
Raidou đã kéo theo Ruijerd bước qua một bên, tránh xa con đường mòn để nhường đường cho nhóm Hiệp sĩ kia. Hai người đứng yên một chỗ trong im lặng và kéo mũ trùm đầu xuống để che giấu khuôn mặt.
“Lộc!!.... Cộc!!”.
“Lộc!!... Cộc!!”.
Nhóm hiệp sĩ kia đang dần dần đến gần hơn, một trong số ít bọn họ đã chú ý đến Raidou và Ruijerd. Nhưng cuối cùng thì nhóm hiệp sĩ vẫn chạy vượt qua, bọn họ đã không dừng lại.. Nhóm hiệp sĩ đã phi ngựa thẳng tiến đến Thị trấn bù nhìn.
“Bọn họ.. Có vẻ gấp gáp.” -Raidou ngước nhìn nhóm hiệp sĩ, bọn họ phi ngựa khá nhanh trong có vẻ gấp gáp.
“Chúng ta đi thôi.” -Raidou và Ruijerd tiếp tục bước đi trên con đường mòn. Dù cho nhóm hiệp sĩ đó có là gì đi nữa, thì cũng không phải chuyện của Raidou. Cậu vẫn giữ nguyên quyết định rời khỏi nơi này và đến một nơi khác, bởi vì đó là lời khuyên của Thời gian.
“Á.. Áo.. Sắt!?.” -Trên đường đi Ruijerd đã cố gắng miêu tả về áo giáp của nhóm hiệp sĩ khi nãy, cậu ta có vẻ rất hứng thú với nó.
“Cậu.. Thích áo giáp?.” -Raidou đã hỏi Ruijerd và cậu ta đã gật đầu lia lịa.
Sau đó thì Raidou cũng không nói gì thêm nữa. Sự tò mò và hứng thú với những cái mới lạ của Ruijerd, Raidou đã hiểu rõ quá rồi.. Raidou vừa bước đi vừa ngước nhìn lên bầu trời, những đám mây đen đang kéo đến nơi này và gió đã bắt đầu mạnh hơn.
“...” -Raidou ngước nhìn lại phía sau, từ đây cậu có thể nhìn thấy được Nông trại của Martin. Cậu sẽ ngắm nhìn nó lần cuối và sẽ không bao giờ quên được khung cảnh này.
“Ruijerd.. Chúng ta đi thôi nào.”
“Grah!!.” -Sau khi ngắm nhìn lần cuối cùng thì Raidou và Ruijerd lại tiếp tục bước đi, chào tạm biệt Thị trấn bù nhìn cùng với Nông trại của Martin.
-------------------------------------
Trong khi đó tại Thị trấn bù nhìn, nhóm hiệp sĩ kia đã tiến đến được nơi đây.
“Lộc!!.. Cộc!!..”.
“Lộc!!.. Cộc!!..”.
Nhóm hiệp sĩ cưỡi ngựa đi qua cây cầu bắc vào thị trấn, sau đó thì từng người một đã phải phát kh·iếp với cảnh tượng ở trước mắt mình. Thị trấn bù nhìn giờ đây chả khác nào một thị trấn c·hết, khắp nơi trên mặt đất và đường phố đều có xác c·hết của người dân. Kể cả trẻ con lẫn người cao tuổi cũng chẳng thiếu, tất cả đều không có dấu hiệu của sự sống.
“Chúa ơi.. Thật kinh khủng, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với nơi này?.”
“Tôi có kiểm tra qua rồi, những xác c·hết ở đây đều không còn một giọt máu nào cả.”
“Đùa sao.. Không có một giọt máu?.”
“Chỉ trong một ngày, mà nơi này đã thành ra như thế rồi. Rốt cuộc thứ gì đã làm cho một thị trấn thành ra thế này chứ?.”
“Có thể những chuyện này, là do con Griffin ở ngọn núi phía tây làm chăng!?.”
“Không đâu.. Những phần v·ết t·hương trên một vài xác c·hết, đều là do một loại v·ũ k·hí gây ra. Có thể là rìu chiến, hoặc là kiếm.”
Một số hiệp sĩ đã kiểm tra những xác c·hết chúng đều có chung một đặc điểm, đó chính là không có một giọt máu nào và v·ết t·hương như thể b·ị c·hém nát bởi một món v·ũ k·hí hạng nặng. Cảnh tượng ở nơi đây thật sự đã vượt quá sức tưởng tượng của những Hiệp sĩ.
“Đủ rồi!!.” -Một ai đó vừa kêu lên, người đó là một hiệp sĩ cưỡi ngựa dẫn đầu nhóm. Cơ thể thì vạm vỡ, mặc trên người là bộ giáp che phủ toàn thân với chiếc mũ sắt, khác hoàn toàn với những Hiệp sĩ kia đây chắc chắn là đội trưởng của bọn họ.. Nhưng mà các vị hiệp sĩ này đều có một điểm chung, đó chính là biểu tượng của ngài tử tước.. Hoa hồng và những cơn gió thoảng qua.
“Tất cả nghe đây!!. Hãy chia ra và tìm kiếm xung quanh!!. Nhất định phải tìm được những người còn sống sót!!.”
“...!!!RÕ THƯA ĐỘI TRƯỞNG!!!...”
Khi người đội trưởng kia kêu lên thì lập tức những hiệp sĩ khác đều đồng thanh đáp lại, bọn họ liền cưỡi ngựa và chia ra những hướng đi khác nhau để tìm kiếm người sống sót.
Liệu rằng bên trong thị trấn này còn ai sống sót hay không. Có thể là một vài người đã sống sót và tránh được sự hỗn loạn của cột sáng bí ẩn. Nhưng tỷ lệ đó là rất thấp.
Mặc dù đã chia ra để tìm kiếm những người còn sống sót, nhưng thứ mà các hiệp sĩ thấy được chỉ là xác c·hết của người dân thị trấn và lũ quạ.
Khi này tại trung tâm của thị trấn bù nhìn, có một vị hiệp sĩ tên Keld hiện đang tìm kiếm những người còn sống sót. Anh ta có một bộ giáp sắt bảo vệ phần thân trên, khác với người đội trưởng bộ giáp không bao phủ toàn bộ cơ thể, nó chỉ bảo vệ phần thân trên. Keld cũng không mang theo mũ sắt và trong anh ta khá dễ dàng trong việc di chuyển, bên hông là một thanh kiếm sắt giống với các Hiệp sĩ khác.
Keld có mái tóc ngắn và màu nâu, khuôn mặt có thể cho là ưa nhìn, và ngoại hình thì rất cân đối với những khối cơ bắp tầm trung.
Vị hiệp sĩ Keld hiện đang cưỡi ngựa giữa trung tâm của thị trấn, và anh ta đã chú ý đến một ngôi nhà có lỗ hổng lớn như thể bị phá hủy bởi một cú tông. Ngôi nhà đó chính là trụ sở chính của thị trấn bù nhìn.
Keld cưỡi ngựa tiến đến gần trụ sở, anh ngước nhìn từ bên ngoài vào và liền bất ngờ khi thấy được cảnh tượng ở bên trong trụ sở.
Bên trong trụ sở chính của thị trấn, mọi thứ đã bị phá hủy hoàn toàn. Sàn nhà và vách tường đều có những vết nứt to lớn như thể bị phá hủy. Đáng sợ hơn nữa là Keld có thể nhìn thấy xương và xác c·hết của những người dân rải rác ở bên trong trụ sở.
Keld bước xuống ngựa của mình, anh tiến vào trụ sở chính của thị trấn bù nhìn với thanh kiếm trên tay.
Khi vừa đặt chân vào bên trong, một mùi h·ôi t·hối nồng nặc đã len lỏi vào mũi của anh, nó kinh khủng đến mức khiến cho Keld phải giữ khoảng cách với những xác c·hết.
“Chặc!!.. Thật kinh khủng, nơi này nhìn giống như bãi xác c·hết trên chiến trường vậy.”
Keld sử dụng kiếm để kiểm tra xác c·hết của những người dân, bọn họ đều có một điểm chung chính là có dấu vết bị xé toạc và đập vỡ bởi một vật nặng.
Khi Keld đi được vài bước, thì anh đã dừng lại. Khuôn mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, cảnh tượng ở trước mắt thật kinh khủng.
Một vùng bị phá hủy và sàn nhà thì trồi lên như thể bị một con quái vật dẫm nát. Ở giữa vùng bị phá hủy là một xác c·hết không toàn vẹn, nó chỉ có phần thân trên và bộ giáp bị phá hủy. Phần thân dưới thì đang nằm sõng soài ở gần đó, xác c·hết này như thể đã b·ị c·hém đứt lìa. Kinh khủng hơn chính là phần đầu bị phá hủy đến mức không thể nhận ra được là ai.
Nhưng không vì thế mà Keld lại không thể nhận ra được đây là ai. Bộ giáp của xác c·hết này tuy đã bị phá hủy, nhưng biểu tượng của ngài tử tước vẫn ở đó.
Keld có thể nhận ra, đây là một Hiệp sĩ trong đội tuần tra do ngài tử cử đi. Nhưng rốt cuộc là ai mới được chứ.
Keld tiến đến gần cái xác không toàn vẹn đó. Anh lập tức lục lọi phần thân trên của cái xác, với hy vọng có thể tìm được một ít manh mối về người này.
Và rồi Keld đã thật sự tìm thấy được nó, một vật tiết lộ cho anh biết xác c·hết này là của ai. Vật đó chính là chiếc huy hiệu mang biểu tượng của ngài tử tước, bông hoa hồng và những cơn gió.
Keld cầm chiếc huy hiệu trên tay và tỏ vẻ bất ngờ đến mức không thể tin được những gì đang xảy ra.
“Do... Dorian!?.” -Keld thốt lên tên của vị hiệp sĩ Dorian. Anh đã nhận ra được xác c·hết này là của ai.
“Chặc!!.. Mình phải mau chóng thông báo chuyện này cho đội trưởng.”
Keld lập tức bước khỏi trụ sở chính và leo lên ngựa của mình, trên tay anh là chiếc huy hiệu của Dorian.
“Lộc!!.. Cộc!!..”. -Keld đã không chần chừ, anh lập tức cưỡi ngựa rời khỏi đó và tìm kiếm đội trưởng của mình.
...
Một lúc sau, Keld đã tiến đến một khu phố gần với lối ra khỏi ngôi làng. Tại khu phố đó có một nhà trọ đã bị phá hủy từ bên trong.
Một vị hiệp sĩ mặc giáp toàn thân bước ra khỏi nhà trọ, đó chính là đội trưởng của Keld. Ngài ấy vừa mới kiểm tra nhà trọ cùng với các vị hiệp sĩ khác.. Phía bên trong nhà trọ, có rất nhiều xác c·hết đa phần là người dân của thị trấn bù nhìn và tất cả đều b·ị c·hém c·hết bởi một v·ũ k·hí sắt bén.
“...!!!ĐỘI TRƯỞNG!!!...” -Từ phía xa, Keld đang phi ngựa tới phía của người đội trưởng.
“Lộc!!.. Cộc!!..”.
“Lộc!!!.. Cộc!!!..”.
Keld giảm tốc độ của ngựa lại khi tiến đến gần với người đội trưởng.
“Keld?.. Sao trong cậu lại gấp gáp như thế, đã xảy ra chuyện gì sao?.”
Người đội trưởng đã lên tiếng hỏi Keld khi thấy anh ta quá gấp gáp.
Keld lập tức leo xuống khỏi ngựa của mình, anh bước đến và đưa cho người đội trưởng chiếc huy hiệu của Dorian.
“Thưa đội trưởng. Tôi đã tìm được thứ này từ một xác c·hết có giáp phục của đội tuần tra do ngài tử tước cử tới đây.. Rất có thể nó là của Dorian, vì chỉ có đội trưởng mới sở hữu được nó.”
Người đội trưởng cởi chiếc mũ sắt của mình ra, để lộ một khuôn mặt già dặn tầm 60 Tuổi với bộ râu ngắn cùng với mái tóc đã bạc phơ.
Ngắm nhìn chiếc huy hiệu, người đội trưởng chỉ đáp lại Keld vỏn vẹn vài từ.
“Ta hiểu rồi.. Keld, cậu làm tốt lắm. Ta sẽ đưa nó cho ngài tử tước khi chúng ta trở về Vassia”
“Nếu như có chuyện gì thì cậu hãy tới đây và thông báo cho ta. Ta sẽ ở đây để tìm kiếm thêm manh mối về thị trấn này.”
Sau khi người đội trưởng nói hết những gì mìn cần, Keld liền leo lên ngựa và gật đầu trả lời: “Đã rõ thưa đội trưởng. Vậy tôi xin phép tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình.”
“Ờ...” -Người đội trưởng già dặn đáp, và Keld đã cưỡi ngựa rời khỏi đó để tiếp tục công việc tìm kiếm. Nhưng mà khuôn mặt của Keld không được tốt cho lắm, có lẽ Dorian là một người quen của anh chăng.
“Lộc... Cộc..”.
Người đội trưởng ngước nhìn bóng lưng của Keld rời đi. Ông liền thở dài và nhìn chiếc huy hiệu trên tay mình.
Sau cùng thì người đội trưởng quay lưng lại, ông ấy nhìn đến cánh cửa của nhà trọ như thể có một ai đó đang núp ở đấy.
“Đừng có núp ở đấy nữa!!. Cậu ra đây đi Kyler!!?.”
Người đội trưởng lên tiếng với hướng của cánh cửa nhà trọ, sau đó một người đàn ông đã bước ra từ bên trong cửa. Anh ta trong khoảng 30 Tuổi và thân hình thì không vạm vỡ lắm, nhưng đổi lại rất là cân đối. Mái tóc ngắn gọn màu nâu được cắt tỉa khá gọn gàng, phía sau hông của anh ta là một chiếc túi da được sử dụng để đựng những mũi tên, với trên tay là một cây cung được làm từ gỗ. Anh ta là một cung thủ.
Không mặc nhiều giáp như đội trưởng của mình, người đàn ông này chỉ mặc một bộ giáp dạng lưới và tấm giáp sắt bảo vệ phần ngực.. Nói đến tên thì anh ta là Kyler, một cung thủ trong đội hiệp sĩ.. Còn người đội trưởng thì được gọi là Patrick, một vị hiệp sĩ lẫy lừng đến từ Vassia.
“Chà.. Tôi cứ nghĩ mình đã trốn kỹ lắm rồi chứ, thế mà vẫn bị ngài phát hiện được.”
Kyler gãi đầu và bước ra khỏi nhà trọ, anh ta tiến đến gần với người đội trưởng Patrick.
“Cậu cũng đã nghe thấy hết rồi phải không!?.”
Người đội trưởng Patrick nhìn Kyler mà nói. Kyler cũng không thể phủ nhận, từ nãy đến giờ anh đã nghe lén cuộc trò chuyện ngắn ngủi của Patrick và Keld.
“Chà.. Tôi đã nghe thấy hết, nhưng mà có thật sự đó là huy hiệu của Dorian không?.”
“Nếu như cậu không tin, thì tự mình mà xem đi!?.” -Người đội Patrick đưa cho Kyler chiếc huy hiệu, anh ta cầm lấy và nhìn thật kỹ càng. Sau khi kiểm tra xong, Kyler đã không thể giấu đi sự ngạc nhiên của mình.
“Chà... Thật tiếc thương cho một người trẻ tuổi như cậu ta.. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người đau buồn khi biết tin này.”
“Theo ta thì...” -Người đội trưởng Patrick lên tiếng. Ông ấy thở dài thêm một lần nữa và bảo rằng: “Theo ta, người phải chịu đau đớn nhiều nhất khi biết tin này, chỉ có duy nhất con bé Kara mà thôi.”
Người cung thủ Kyler im lặng đi, sau đó anh gãi đầu và nói: “Cũng đúng.. Dù sao thì cô ấy cũng là thầy của cậu ta kia mà.”
Nói đến đây, đội trưởng Patrick đã dừng cuộc trò chuyện lại. Ông ấy đội lại chiếc mũ sắt của mình và bước đến nhà trọ.
“Nghỉ ngơi như thế là quá đủ rồi!!. Tiếp tục làm nhiệm vụ thôi!!.”
Cung thủ Kyler đã đưa chiếc huy hiệu cho Patrick, anh nhìn người người đội trưởng và trả lời: “Đã rõ thưa ngài.”
“!!Bõm!!”.
Khi Patrick cùng với Kyler bước vào bên trong nhà trọ, thì bầu trời đã trút những hạt mưa nhỏ bé của mình xuống dưới mặt đất. Mây đen đã kéo đến vùng này, và một cơn mưa nhẹ đã diễn ra.
Cơn mưa nhẹ nhàng như thể là lời tiễn đưa mà thế giới này dành cho những người ở thị trấn bù nhìn. Dành cho vị hiệp sĩ Dorian và tất cả người dân của nơi đây.
-------------------------------------
Ở phía xa.. Rất xa với thị trấn bù nhìn và nông trại của Martin.
Vì bầu trời đổ mưa quá đột ngột, nên hiện tại Raidou buộc phải ngồi dưới một gốc cây để tránh bị ướt. Những tán lá đã chặn lại những hạt mưa, nhưng như thế là không đủ. Raidou vẫn bị ướt kha khá.
Còn về phần Ruijerd, cậu ta hiện đang ở bên ngoài mưa và vui mừng tận hưởng nó. Ruijerd đang hứng những hạt mưa từ trên bầu trời ngay con đường mòn. Trong cậu ta khá vui và thích thú, nên thành ra Raidou không thể ngăn cản được.
Raidou sử dụng chiếc áo choàng để che phủ cơ thể mình, ít nhất thì nó sẽ giúp cho cậu ấm hơn giữa cơn mưa này. Roland co rúm và dựa vào gốc cây, nhưng cậu không phải là người duy nhất làm điều đó.
Ở đằng sau Raidou bên kia khúc cây, có một hình bóng cao ráo đang đứng sừng sững và dựa vào thân cây ngay chỗ của Raidou. Xung quanh hình bóng là những chiếc đồng hồ khác nhau và chúng hiện sắp sửa đến 12h00.
“Tích!!.. Tắc!!..”. -Những chiếc đồng hồ liền kêu lên và thu hút sự chú ý của Raidou. Cậu nhận ra âm thanh quen thuộc đó, chỉ có thể là Thời gian mà thôi.
“Thời gian?.” -Raidou lên tiếng với hình bóng ở phía sau mình. Cậu đã không di chuyển hay rời khỏi vị trí bởi vì trời vần còn mưa, tốt nhất nên ở yên một chỗ để giữ ấm cho cơ thể.
[Đúng!!.. Chính là ta Thời gian.]
“Tại sao ông lại ở đây cơ chứ?.” -Raidou tò mò hỏi thời gian. Thời gian im lặng một lúc và trả lời bằng một giọng hơi khó nghe.
[Ta đã bảo chúng ta sẽ gặp lại rồi nhỉ. Lần này ta xuất hiện để đưa cho cậu một số lời khuyên của thế giới này.. Hãy lắng nghe kỹ càng, chàng trai.]
Raidou ngồi thẫn thờ nhìn Ruijerd đang vui đùa với cơn mưa trên con đường mòn. Cậu không rõ những lời khuyên của ông ấy là gì, nhưng cứ làm theo thì sẽ rõ ràng mà thôi.
[Raidou!!.. Hãy ghi nhớ những lời mà ta sắp nói đây]
[Cứ đi theo con đường mòn này, cậu sẽ đến một ngôi làng.. Hãy tìm cách tiến đến bến cảng Dalhurst.. Ở nơi đó, có một người sẽ chỉ dạy Ruijerd và giúp đỡ cho cả hai cậu.. Nhưng hãy lưu ý, nếu như người đó ngỏ lời chỉ dạy cho cậu Aura, thì hãy thẳng thừng mà từ chối]
[Bởi vì ở thế giới này, chỉ có nguồn năng lượng như Mana mới có thể giúp cho cậu sống sót và tồn tại]
[Ta chỉ có thể đưa cho cậu bấy nhiêu đó thôi, việc còn lại là do cậu tự quyết định]
[Hẹn gặp cậu vào lần sau, Raidou!?.]
“Cái gì?.. Chờ đã, những lời vừa rồi là sao chứ?. Aura là thứ gì chứ!?.”
[Từ từ, rồi cậu sẽ biết mà thôi..]
Thời gian đã đưa ra một số chỉ dẫn cho Raidou. Sau đó ông ta đã biến mất một cách khó hiểu, không còn âm thanh của đồng hồ. Cứ như thể ông ấy đã bốc hơi khỏi nơi đây.. Raidou đã đứng dậy và chạy ra phía sau gốc cây, những gì còn lại chỉ là sự trống trải và im lặng.
“Hể?.. Biến mất rồi ư?.” -Raidou ngơ ngác khi không thể nhìn thấy được Thời gian, ông ta đã biến mất khỏi đó trước khi cậu lao ra sau.
“Dalhurst?... Một bến cảng sao?.”
Raidou đang cảm thấy rất khó hiểu, Thời gian đã kêu cậu đến Dalhurst một nơi nghe khá là lạ lẫm đối với Raidou.
“Grah!!!.”
“Ơ kìa?.. Tạnh mưa rồi ư!?.” -Raidou ngước nhìn ra phía Ruijerd. Bầu trời đã dừng lại việc trút mưa xuống, những đám mây đen cũng đã đi qua.
“Có lẽ.. Mình nên tiếp tục thôi.”
Raidou bước đến phía Ruijerd. Ruijerd trong cực kỳ ướt sũng đến mức bùn đất đã dính đầy trên đôi ủng.
“Cậu thật là.. Bùn đất, dính khắp nơi, kia kìa.”
Raidou thở dài khi thấy Ruijerd, nhưng rồi cậu cũng đã cho qua.
“Được rồi.. Ta đi thôi.”
“Grah!?.” -Ruijerd bước đi theo sau Raidou. Cuối cùng thì trời cũng đã tạnh mưa và cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Mọi thứ sẽ tiếp diễn ra sao, thì tương lai sẽ trả lời cho cả hai biết.
...Kết thúc...
Chuyện ngoài lề: Những bộ giáp đã từng xuất hiện trong truyện.. Hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu thêm về 1 số loại giáp đã xuất hiện trong các chương trước.. Được rồi chúng ta sẽ không dài dòng mà sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
{1. Giáp dạng lưới: hay còn được gọi là Chainmail.. Đây là một loại giáp khá phổ biến đối với những Hiệp sĩ, nó được rèn nên từ sắt hoặc một loại kim loại nào đó, thường thì thợ rèn sẽ làm những cái vòng kim loại nhỏ từ đó liên kết chúng lại với nhau theo mô hình để tạo thành lưới.. Giáp dạng lưới thường sẽ nhẹ hơn những loại giáp khác, nó vừa có thể phòng thủ vừa có thể giúp cho người mặc di chuyển một cách nhẹ nhàng.. Thường thì các hiệp sĩ sẽ sử dụng giáp lưới để làm giáp lót ở bên trong để tăng sức phòng thủ.}
{2. Giáp dạng tấm: như tên gọi, đây là loại áo được tạo nên từ những tấm kim loại. Người mặc có thể di chuyển bình thường nhưng có chút rắc rối vì chúng thường là giáp toàn thân.. Ví dụ như đội trưởng Patrick, ông ấy hiện đang sử dụng giáp dạng tấm trong cuộc tuần tra của thị trấn bù nhìn.. Áo giáp dạng tấm khá phổ biến đối với các hiệp sĩ, nhưng có một số người không thể mua được toàn bộ nó.. Thay vào đó bọn họ mua phần giáp thân trên thay vì toàn bộ, ví dụ như Keld.. Giáp dạng tấm phòng thủ rất tốt, nó có thể làm lệch đường kiếm của kẻ thù.. Nhưng nếu bị t·ấn c·ông bởi một loại v·ũ k·hí hạng nặng, chắc chắn là bộ giáp sẽ bị hư hỏng không ít.. Ví dụ như Trùy hoặc Kích.}
Vậy là đến đây kết thúc rồi. Hẹn gặp mọi người vào chương tiếp theo nhé. Chúc tất cả một ngày tốt lành.. ( ^_^ ).