Chương 42: Kết thúc trận chiến giữa hai cặp nanh sói.. Sự hiện diện của sự đố kỵ.
...Arc 2: Hành trình trao trả di vật...
-------------------------------------
“...!!!KENG!!!...”.
Âm thanh v·a c·hạm giữa hai cặp răng nanh vang vọng cả ngôi làng Erast.
Trận chiến giữa đội trưởng Patrick và vệ thần Ulanni Meredith vẫn còn đang tiếp diễn.
“Lanni.. Cậu đã thật sự thay đổi rồi ư?.”
Patrick nhìn cách t·ấn c·ông của vệ thần Ulanni Meredith mà suy nghĩ.. Sự thất vọng đang thể hiện bên trên khuôn mặt ông ấy.. Trong cô ta thật điên cuồng khi cứ t·ấn c·ông liên tục như một con thú hoang.
Vệ thần Ulanni Meredith hiện đang t·ấn c·ông Patrick một cách điên cuồng với lưỡi kiếm bầu trời.
Về phần Patrick thì thật kỳ lạ, ông ấy đã không hề t·ấn c·ông mặc cho Ulanni Meredith đang có ý định g·iết c·hết mình.
Patrick hiện đang phòng thủ với thanh kiếm bị gãy một nửa.
Mặc dù khá là bất lợi, nhưng ông ấy lại không lung lay kể từ khi bắt đầu trận chiến này.
“...!!!KENG!!!...”. -Mọi đòn đánh, đến cả những đường chém dồn dập, tất cả đều đã bị đội trưởng Patrick chặn lại.
“Đường kiếm của cô đâu có dễ đoán như vậy chứ..” -Patrick dễ dàng đỡ hết tất cả, ông ấy đã rất thất vọng khi nhìn thấy cách chiến đấu hiện tại của vệ thần.
“...!!!KENG!!!...”. -Cả hai hiện đang chiến đấu với nhau bên trên con đường mòn tại ngôi làng Erast.
Mỗi lần lưỡi kiếm bầu trời t·ấn c·ông, Patrick lại chặn đòn và lùi bước.
Mục đích của đội trưởng Patrick, chính là kéo vệ thần Ulanni Meredith ra chỗ trống trải để chiến đấu.. Bởi vì Raidou hiện đang nằm b·ất t·ỉnh ở trên mặt đất, việc kéo cô ta đi chính là biện pháp tốt nhất để giữ gìn mạng sống của cậu.
“Tại sao lại không t·ấn c·ông chứ!!.. Ngươi đang coi thường ta sao Patrick!!!.”
Vệ thần Ulanni Meredith lên tiếng với giọng nói đầy khó chịu. Cô ta đã rất tức giận khi nhìn thấy Patrick cứ mãi phòng thủ mà lại không t·ấn c·ông.
“Phải.. Ta đang coi thường.. Bởi vì những đòn t·ấn c·ông của cô, chúng quá dễ dàng để có thể đoán được!!.”
“...!!!KENG!!!...”. -Dường như Patrick đang cố gắng khiêu khích vệ thần Ulanni.. Bởi vì chỉ có một mình ông ấy, mới biết được điểm yếu của cô ta.
“Dù cho bề ngoài có mạnh mẽ đến đâu đi nữa..”
“...!!!KENG!!!...”.
“Nhưng ta chắc chắn, bên trong cô..”
“...!!!KENG!!!...”.
“Vẫn còn sự yếu kém, như những ngày trước đây..”
“GRAAAA!!!.” -Vệ thần Ulanni Meredith điên cuồng lao đến Patrick.. Với tất cả năng lượng Aura của mình, cô ta đã khiến cho lưỡi kiếm bầu trời to lớn và nguy hiểm hơn.
Nhưng một lần nữa, Patrick lại chặn được lưỡi kiếm bầu trời.
“Đừng có mà dùng ánh mắt đấy để nhìn ta!!.” -Vệ thần hét lên với người đội trưởng.
Nhìn thấy sự tức giận của vệ thần, đội trưởng Patrick đã nở một nụ cười khẩy.
“Hah.. Mới đó thôi mà cô đã mất bình tĩnh rồi ư”
“Ta cứ tưởng các vệ thần như cô luôn phải tỏ ra bình tĩnh cơ chứ.”
Patrick lên tiếng dè bỉu vệ thần Ulanni Meredith.. Khuôn mặt ông đang cười khẩy như thể đang trêu chọc cô ta.
“...!!!KENG!!!...”.
Sự dè bỉu đó đã có tác dụng.. Ulanni Meredith lập tức lao đến và vung lưỡi kiếm bầu trời vào Patrick.
“Đây rồi, chính là vẻ mặt tức giận này..”
“...!!!KENG!!!...”.
“Nhưng liệu.. Vẻ mặt đó có thể kéo dài đến khi nào đây..”
“...!!!KENG!!!...” -Patrick liên tục chặn và đỡ những đường chém đến từ lưỡi kiếm bầu trời.
Ông ấy lại bắt đầu lên tiếng với giọng nói dè bỉu, để khiêu khích vệ thần: “Sao thế.. Đây là cách chiến đấu của một vệ thần ư.”
“Gừ!!.. Ngươi đừng có mà tự đắc!!!.” -Sau một lúc điên cuồng t·ấn c·ông, vệ thần Ulanni đã thở hổn hển và đổ những mồ hôi mệt mỏi.
Dường như cô ta đã dần kiệt sức, và đây chính là cơ hội để Patrick khiêu khích nhiều hơn: Này Lanni.. Ta phải công nhận, đường kiếm của cô thật sự rất dễ đoán, nó giống như là một đứa trẻ đang tức giận vậy!!.”
“Câm miệng lại cho ta!!!.” -Không để cho Patrick nói thêm một lời, vệ thần Ulanni lập tức hét lên và lao đến như một con thú hoang.
“Phải... Cứ tức giận lên đi Lani.”
“...!!!KENG!!!...”.
“Để rồi, cậu sẽ bộc lộ ra bản chất yếu đuối của mình...”
“!!!GRAAAA!!!.” -Răng nanh đã đến.
“...!!!KENG!!!...”.
“...!!!KENG!!!...”.
Những đường chém từ lưỡi kiếm bầu trời cứ liên tục được vung đến, Patrick vẫn chặn lại hết tất cả.
“HA...... GA...... HA...... GA......” -Mọi thứ đang đi đúng hướng mà Patrick nghĩ đến, vệ thần Ulanni đang kiệt sức.
“Sao thế.. Cô kiệt sức rồi ư.”
“Không phải!!.” -Ulanni lên tiếng phủ nhận tất cả những lời của Patrick. Ngay sau đó cô ta lại tiếp tục dùng đến lưỡi kiếm của bầu trời.
“Lanni.. Cô vẫn chưa nhận ra sao.. Nếu cứ tiếp tục t·ấn c·ông kiểu như thế.. Thì sớm muộn gì, cô cũng sẽ c·hết đi bởi kẻ thù của mình..”
Patrick thay đổi tư thế và cách cầm kiếm của mình. Lưỡi kiếm quay ra phía sau, giống như là một con dao vậy.. Bởi vì lưỡi kiếm đã bị gãy đi một nửa rồi.
“Cô vẫn còn nhớ cách cầm v·ũ k·hí như này chứ.. Ta đã được cậu ấy chỉ dậy khá nhiều đấy!?.”
Vệ thần Ulanni đột nhiên khựng lại một nhịp. Cô ta đã tròn mắt khi nhìn thấy tư thế cầm v·ũ k·hí của Patrick.
Tư thế đó đã gợi nhớ đến một ký ức không tốt đẹp của vệ thần.
“Tên khốn!!.. Ta sẽ g·iết c·hết ngươi ngay tại đây!!.”
Vệ thần hét lên đầy tức giận, gân đã nổi lên khắp nơi.
“...!!!ẦM!!!...”. -Vệ thần Ulanni lập tức lao thẳng đến người đội trưởng, lưỡi kiếm bầu trời hiện đang đáng sợ hơn bao giờ hết.
Nhưng chỉ như vậy thì không thể làm cho Patrick sợ hãi.. Ông ấy vẫn biểu lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, và giữ chặt thanh kiếm trên tay.
“Phải.. Đến đây nào.. Và tôi sẽ kết thúc trận đấu vô nghĩa này lại... Ngay bây giờ.”
“!!!GRAAAA!!!.” -Vệ thần Ulanni đã tiếp cận được với người đội trưởng Patrick.
Và rồi.. Lưỡi kiếm của bầu trời đã được vung đến nơi mà Patrick đứng.
Nhưng rồi.. Chỉ trong chốc lát, lưỡi kiếm của bầu trời đã tan biến đi.
“Cái?..” -Vệ thần Ulanni tròn mắt nhìn lưỡi kiếm của mình tan biến đi khi sắp sửa v·a c·hạm vào Patrick.
“...!!!Hào quang kiếm khí!!!...”
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Patrick.. Cuối cùng thì cũng đã đến lượt ông ấy t·ấn c·ông lại.
Chuôi kiếm trên tay Patrick, tất cả luồng năng lượng Aura đang tụ họp lại đó.
“...!!!!BỤP!!!!...". -Patrick lập tức dùng một lực thật mạnh t·ấn c·ông vào bụng của Ulanni với chuôi kiếm trên tay.
“Gra... Ga.....” -Vệ thần Ulanni Meredith đã gục ngã, cô ta quỳ xuống mặt đất và một tay ôm bụng của mình.. Chiếc vòng tay của Oya cũng đã rơi ra.
Patrick đã t·ấn c·ông thẳng vào lõi chứa của Ulanni Meredith. Bởi vì ông ấy hiểu rõ cô ta hơn bất cứ một ai.
“Thật ngu ngốc, khi cứ đâm đầu vào kẻ thù như vậy”
“Ta cứ tưởng cô đã thay đổi rồi.. Nhưng có vẻ là ta đây đã nhầm lẫn.”
Patrick nhìn xuống Ulanni Meredith với ánh mắt đầy thất vọng.
“Ý ngươi, là sao!?.” -Ulanni Meredith đã thắc mắc lên tiếng hỏi chuyện, trong khi bụng cô vẫn đang đau rát dữ dội.
Patrick lập tức lên tiếng nói cho cô ta hiểu ra vấn đề: “Trong một trận chiến nếu để cho cơn giận lấn át đi lý trí.. Thì chả khác nào việc t·ự s·át cả”
“Có lẽ, ta đã quá kỳ vọng vào phong cách chiến đấu của cô..”
“Ai mà cần người kỳ vọng vào ta cơ chứ!!.” -Mặc cho Patrick đã nói rõ, nhưng cô ta vẫn như thế.
Thấy được sự cứng đầu của Ulanni Meredith, Patrick đã đáp lại: “Nếu cứ tiếp tục như thế.. Thì cô.. Sẽ không thể nào chạm đến được ả ta đâu, kể cả sợi tóc cũng là một diều bất khả thi.”
Ulanni Meredith cau mày tức giận, nhưng cô ta lại không thể lên tiếng.. Bởi vì những thứ mà Patrick vừa nói ra, tất cả đều chính xác đối với cô.
“Chính bản thân cô, đã tự nguyện để cho cơn giận lấn át đi hết phần lý trí của mình”
“Đó.. Chính là lý do, cô đã khiến cho người mình yêu thương nhất phải ra đi.”
Patrick đã không mềm lòng.. Ông ấy đã tuôn ra những lời lẽ thẳng thắn của mình và gợi nhớ đến ký ức đau đớn của Ulanni Meredith.
Giờ đây.. Sắc mặt của vệ thần Ulanni Meredith đã thay đổi.
“Nếu như cha Logan nhìn thấy được sự thảm hại của cô bây giờ”
“Thì chắc chắn, ông ấy sẽ rất thất vọng...”
Sau khi nói hết những gì mình cần, đội trưởng Patrick lập tức lấy lại chiếc vòng tay của Oya.
Ngay sau đó Patrick rời đi, bỏ lại Ulanni Meredith một mình với khuôn mặt tối sầm cùng những dòng suy nghĩ của mình.
...
“Haa...” -Đội trưởng Patrick thở dài sau khi trở lại con đường mòn.. Ông ấy đã thành công kéo Ulanni Meredith ra xa và ngăn cản lưỡi kiếm bầu trời.
“Đội trưởng Patrick!!!...” -Tiếng kêu của một vài người phát ra từ xa.. Một số binh lính ở bên trong đoàn hiệp sĩ Patrick đã chạy đến.
Trong số những binh lính, có cả Keld và Kyler.
Khi nhìn thấy v·ết t·hương trên đầu đội trưởng Patrick tệ hơn, Keld và một số binh lính đã hoảng hốt chạy đến.
“Ngài Patrick.. Đầu của ngài đang chảy máu kia kìa.” -Những binh lính hoảng hốt và lo lắng cho đội trưởng của mình.
“Ta ổn.. Không có gì phải lo lắng cả.” -Patrick đã lên tiếng với sự bình tĩnh của mình, và tất cả binh lính đã thở phào nhẹ nhõm trước những lời đó.
“Ngài Patrick!!.” -Khi những binh lính đang cảm thấy lo lắng cho vị đội trưởng của mình, thì Kyler đã lên tiếng với vẻ bình tĩnh.
“Oh.. Kyler, có chuyện gì sao?.” -Patrick lập tức đáp lại.
Và ngay sau đó thì Kyler đã chỉ tay đến phía Ulanni. Anh ta lên tiếng: “Chúng ta nên xử lý cô ta như thế nào đây.. Có nên trói lại luôn không?.”
Patrick liền nhìn đến chỗ của vệ thần Ulanni Meredith.. Cô ta vẫn còn đang quỳ gối trên mặt đất.
“Haiz... Mặc kệ cô ta, chúng ta trở về quán rượu thôi.”
“Rõ thưa đội trưởng!!..” -Tất cả binh lính đều đồng loạt kêu lên và bước theo vị đội trưởng Patrick.
Nhưng rồi đột nhiên, Patrick dừng bước và chỉ tay đến phía Raidou.
“Phải rồi.. Ai đó mau giúp đỡ chàng trai trẻ đấy đi, cậu ta đang b·ị t·hương nặng hơn cả ta đấy.”
“Rõ thưa đội trưởng!!. cứ để đấy cho chúng tôi!!.”
Một vài binh lính đã bước đến chỗ của Raidou, bọn họ đỡ cậu dậy và mang đi theo.
Tất cả đều rời khỏi đó để trở về lại quán rượu nhỏ lúc trước.
Giờ đây chỉ còn lại một mình vệ thần Ulanni Meredith.
Cô ta vẫn đang quỳ gối dưới đất và ngẫm nghĩ về những lời của Patrick.
Mọi thứ đã kết thúc.. Cô lại thua Patrick thêm một lần nữa, và lần nào cũng để cho cảm xúc lấn át đi ý chí.
Đến nước này thì không còn gì có thể cứu vãn được nữa, vệ thần Ulanni Meredith đã chấp nhận sự thất bại thảm hại của mình.
-------------------------------------
“Nơi này.. Lại là cái giấc mơ này ư?...”
Raidou đứng yên trên lề đường nơi dành cho người đi bộ, bên phải là phần đường dành cho xe.. Xung quanh là khu phố nhật bản, không một ai ở đây cả.
Cậu đã ngất đi và gặp lại cơn ác mộng về cái ngày đó.
“Anh hai!!.. Mình đi thôi nào.” -Giọng nói của Yuki phát ra, cô bé hiện đang ở phía trước mặt Raidou.
“...” -Raidou cũng đã quá quen thuộc với những cơn ác mộng như thế này.
Rồi sẽ đến thôi.. Chiếc xe tải sẽ c·ướp đi mạng sống của em gái cậu, hoặc là một thứ nào đó.
“Ừm.. Mình đi th...
“...!!!ẦM!!!...”. -Raidou đã không thể làm gì, ngay khi cậu lên tiếng thì một cảnh tượng kinh khủng đã xảy ra.
Chẳng mấy chốc xung quanh đã vấy máu và những mảnh thịt thì lăn lóc khắp nơi.
“Yu... Yuki...”
Cơn ác mộng sẽ kết thúc khi Raidou nhìn thấy em gái mình c·hết đi.
Nhưng... hôm nay đã có một điều kỳ lạ xảy ra.
Khi vụ t·ai n·ạn lấy đi mạng sống Yuki xảy ra, thì mọi thứ xung quanh Raidou đã thay đổi.
Khu phố bắt đầu trở nên đáng sợ, những mảnh thịt của Yuki đang ào ạt trải dài khắp nơi.. Máu đang chảy ra từ những căn nhà.
“Chuyện gì thế này?.” -Raidou bắt đầu lo lắng và lùi bước, cơn ác mộng này đã không còn được như trước nữa.
“Vậy ra.. Ngươi chính là kẻ sở hữu mái tóc đen tuyền giống với ta...”
Giọng nói khá trầm của một người phụ nữ phát ra từ sau lưng Raidou.
Khi Raidou quay người lại.. Cậu liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp có đôi tai nhọn và làn da đen nhạt.
Hình xăm gai quanh cổ.. Bộ trang phục Gothic màu đen và chiếc váy dài đến mặt đất, như thể là muốn tô điểm thêm sự u ám đến từ cô ta.
Đặc biệt hơn tất cả.. Chính là mái tóc dài đến eo của cô ta, nó là màu đen tuyền.
Người phụ nữ chính là Zora.
Một Dark-Elf, và là sự đố kỵ của thế giới này.
“Cô.. Cô là a... -Raidou đã lên tiếng nhưng rồi đột nhiên cậu lại không thể nói tiếp.
Từ khi nào mà cổ họng của Raidou đã bị rách một đường như thể b·ị c·hém phải bởi dao hoặc kiếm, máu thì đang chảy ra.
“...!!BỊCH!!...”. -Raidou lập tức ngã quỵ xuống mặt đất.
Theo phản xạ tự nhiên. Cậu liền dùng đôi bàn tay của mình để giữ lấy cổ họng.
“Máu.. Cổ của mình, chuyện gì thế này?!.”
Mặc dù chỉ là một giấc mơ nhưng thật sự quá chân thật rồi đi.. Máu đang chảy ra từ cổ họng, mọi thứ thật đáng sợ.
“Để ta xem.. Liệu ngươi có giống với ta không...”
Bước chân dẫm đạp lên những mảnh thịt và máu tươi.
Zora đã bước đến, và cô hiện đang đứng sừng sững trước mặt Raidou..
Sau đấy thì Zora đã ngước xuống để nhìn vào chàng trai trẻ ở trước mắt mình, cô ta tự hỏi liệu rằng cả hai có giống nhau không...
“Hãy cho ta, được nhìn thấy lõi chứa bên trong ngươi.. Cuộc đời ngươi, ký ức, cảm xúc, mọi thứ.. Hãy để cho ta nhìn thấy...”
Zora đã lên tiếng bằng một giọng điệu ăn sâu vào tiềm thức của Raidou, nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều là vô ích.
Zora đã không thể cảm nhận được lõi chứa bên trong Raidou.. Hoặc một ai đó đã nhúng tay vào chuyện này.
“Không có lõi chứa ư.. Vậy là ta và ngươi không giống nhau”
“Có vẻ như đây chỉ là trùng hợp mà thôi...”
Zora nhìn vào Raidou như thể là đang kiểm tra lại thêm một lần nữa.. Cậu ta vẫn đang giữ lấy cổ họng của mình, máu thì cứ chảy ra không ngừng.
“Hóa ra là thế.. Có vẻ như ta đã kết luận quá sớm rồi.. Mà thôi.”
Zora đã kết thúc việc kiểm tra.. Cô ta liền quay người và bước đi, mặc cho Raidou đang bị rách toạc phần cổ họng.
“Ta và ngươi rồi sẽ gặp lại nhau, khi đó mọi chuyện sẽ rõ ràng”
“Raidou... Ta sẽ nhớ rõ cái tên này.”
Zora ngước nhìn Raidou lần cuối.. Sau đó thì cô ta đã biến mất khỏi cơn ác mộng, với một làn khói đen tuyền.
Mọi thứ cũng dần mờ nhạt đi, khung cảnh đáng sợ của cơn ác mộng đang méo mó.
Mọi thứ đã kết thúc.
Cơn ác mộng đã biến mất.. Cuộc gặp gỡ lần này, sẽ khắc ghi vào tâm trí của chàng trai trẻ Raidou.
Cuộc gặp gỡ giữa hai kẻ sở hữu mái tóc đen tuyền, và cũng là định mệnh mà thế giới này ban cho.
...Kết thúc...
Chuyện cần lưu ý: Mọi người đọc truyện của mình thì thông cảm cho.
Bởi vì mình sẽ dùng '-------------------------------------' để đẩy sang một cốt truyện khác hoàn toàn với cái được kể ở phía trên.
Mình chỉ muốn các bạn lưu ý điều này mà thôi.. Nếu ai đã nhận ra rồi, thì mình thật sự cảm ơn vì đã đọc đến đây.
Hôm nay sẽ không có mẫu chuyện ngoài lề hay gì cả.
Vì chương này khá là ngắn bởi vì tác giả hiện đang bận rộn với một số chuyện, và bệnh nữa.
Nên là, hẹn gặp lại vào lần tới nhé.