Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sử Thi Về Ấn Ký

Chương 43: Sự che giấu của đội trưởng Patrick.




Chương 43: Sự che giấu của đội trưởng Patrick.

...Arc 2: Di vật cùng kẻ lang thang...

-------------------------------------

Đôi mắt từ từ hé mở ra.. Raidou đã tỉnh dậy với một cơn đau đầu kinh khủng.

“Ha...... Ha...... Đầu... Đầu của mình.”

Có vẻ như Raidou vẫn còn đang trong quá trình thích nghi với lõi chứa, bởi vì cơ thể lẫn hơi thở của cậu nóng như là lửa đốt vậy.

Tuy nhiên Raidou vẫn không bận tâm đến vấn đề cơ thể nóng lên.. Thứ mà cậu quan tâm bây giờ chính là cơn đau đầu dữ dội, như thể có một luồng điện chạy qua đầu.

Raidou đã ngồi dậy và sờ lấy đầu của mình.

Ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ.. Raidou hiện đang ở một nơi khá là quen thuộc, chính là căn phòng tại quán rượu nhỏ lúc trước.

Cậu ngồi trên giường, và chiếc chăn thì đắp ở phần chân.

“Ha...... Ha...... Phải... Phải rồi, người phụ nữ đấy!!.”

Trong khi đang mệt mỏi với cơn đau đầu, Raidou đã bất chợt nhớ lại giấc mơ kia.

Một giấc mơ chân thật đến mức ám ảnh cậu, cổ họng bị xé rách ra và máu tuôn trào khắp nơi.

“Ha...... Ha......” -Với hơi thở hổn hển và khó khăn, Raidou dùng 2 tay giữ lấy cổ họng của mình.

Sợ hãi chính là thứ mà cậu cảm nhận được sau giấc mơ vừa rồi.. Hay nói đúng hơn là một cơn ác mộng kinh khủng.

“Ha...... Ha...... Ha...” -Raidou đã rất sợ hãi với cơn ác mộng đấy.. Nhưng sau một lúc giữ lấy cổ họng của mình thì cậu đã bình tĩnh lại, và nhận ra được mọi thứ chỉ là giấc mơ.

Dù biết rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng Raidou vẫn đang run rẩy sợ hãi và đổ mồ hôi.. Cậu không thể dừng lại việc suy nghĩ về giấc mơ đấy, người phụ nữ kỳ lạ kia, cổ họng bị xé rách, xung quanh thì toàn là máu và thịt của Yuki.

“Bình.. Bịch..” -Ngay khi Raidou vừa lấy lại được bình tĩnh, thì cánh cửa chính của căn phòng đã mở ra.

Một chàng trai có mái tóc ngắn màu nâu của hạt dẻ bước vào.. Ngoại hình cân đối với những khối cơ bắp tầm trung, và một khuôn mặt có thể cho là ưa nhìn.

Chàng trai vừa bước vào chính là Keld, vị hiệp sĩ trẻ đến từ đoàn Patrick.

“Cuối cùng thì cậu cũng đã tỉnh dậy rồi!?.”

“Anh là...” -Khi Keld bước vào, Raidou đã khá là bất ngờ.. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ chuyện hiểu lầm khi trước tại nơi vùng thảo nguyên.

Ngay sau đó Keld đã tiến đến chỗ của Raidou, trên tay của anh ta là một khay thức ăn gỗ.. Trên cái khay là một bát thức ăn kèm với thìa và cốc nước gỗ.

“Tôi được lệnh từ ngài Patrick, là mang thức ăn đến cho cậu..”

“...!!Cộc!!...”. -Keld tiến đến và đặt khay thức ăn lên một cái bàn nhỏ.. Cái bàn đấy nằm kế bên chiếc giường, và nó thường được sử dụng để đặt nến lên kế người ngủ.

“À.. Thành thật cảm ơn..” -Raidou gắng gượng để lên tiếng với Keld.. Tình trạng của cậu khá là tệ, khi mà quá trình thích nghi với lõi chứa vẫn còn đang tiếp diễn.

Khi nghe được lời cảm ơn đến từ Raidou thì Keld đã lắc đầu.

“Nếu như cậu muốn cảm ơn, thì hãy đi tìm đội trưởng Patrick.. Tôi chỉ làm theo những gì mà ngài ấy ra lệnh thôi.”

Khi thấy Keld bảo thế, Raidou đã lắc đầu và bảo rằng: “Không đâu.. Anh dù gì, cũng đã vất vả.. Mang thức ăn cho tôi mà.”

“Thế sao...” -Keld đã im lặng đi và đứng nhìn Raidou một lúc.. Dường như anh ta đang có điều gì đó muốn nói với cậu thì phải.

“Này..” -Sau một lúc im lặng, Keld đã lên tiếng.

“C.. Có chuyện gì ư?.” -Raidou cũng đã mở lời mà đáp lại.

Không khí trong căn phòng khá là ngượng ngùng và rất khó để trò chuyện.

Keld đã lên tiếng.. Nhưng anh ta hiện đang rất phân vân về một điều gì đó, và mọi thứ đã vỡ lẽ khi lời nói được cất lên.

“Thành thật xin lỗi cậu về chuyện lần trước”

“Hành động của tôi khi đó thật quá ngu ngốc, đáng lẽ ra tôi phải hỏi rõ hơn mới phải.”

Keld gục đầu lên tiếng xin lỗi Raidou.

Anh ta đã cảm thấy rất hối lỗi khi t·ấn c·ông và cố gắng g·iết c·hết cậu tại nơi vùng đồng bằng.

“Khô.. Không sao đâu..” -Raidou đã lên tiếng với một nụ cười nhẹ, và những lời tiếp theo thật sự quá khó tin.

“Dù sao.. Chuyện cũng đã qua rồi.. Nếu chỉ là hiểu lầm, thì anh không cần.. Xin lỗi tôi đến thế.”

Raidou đã lên tiếng với một nụ cười bên trên khuôn mặt của mình.

Mặc dù Raidou vẫn còn nhớ rõ cái lần Keld t·ấn c·ông mình tại vùng thảo nguyên.. Nhưng cậu lại không để bụng chuyện đấy hay sợ hãi gì cả.. Bởi vì Patrick đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, và Keld cũng xin lỗi nữa rồi.

Nhìn thấy được sự tha thứ đến từ Raidou, Keld đã không thể giấu được sự ngạc nhiên bên trên khuôn mặt.

“Được rồi.. Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi và đội trưởng Patrick.”

Keld bước đi.. Anh ta trong khá là thoải mái khi trút bỏ được sự dằn vặt về chuyện t·ấn c·ông Raidou trên vùng thảo nguyên.

Keld ra khỏi căn phòng và đóng cửa chính lại.

Giờ đây chỉ còn lại một mình Raidou cùng với khay thức ăn trên bàn kế bên.

“Ha...... Ha...... Cơ thể của mình vẫn còn nóng hổi như lửa đốt vậy.” -Raidou thầm nghĩ trong khi đang nằm trên giường.

Ngay sau đó cậu đã đưa tay đến để lấy khay thức ăn.. Khuôn mặt cậu đã mỉm cười khi nhìn thấy món ăn trong bát.

“Là súp ư.. Mà thôi, ăn cái đã rồi hẵng nghĩ tiếp.”

Raidou cầm lấy cái thìa và chắp tay trước bát thức ăn.

“itadakimasu...”

Sau khi kết thúc lời, Raidou đã bắt đầu thưởng thức.



Từng thìa súp được cậu cho vào miệng một cách ngon lành, mà không chê bai hay kén chọn gì cả.

...

Sau một hồi thì Raidou đã thưởng thức xong bữa ăn của mình.

Cậu hiện đang cầm cốc nước trên tay và có ý định sẽ rời khỏi căn phòng khi uống hết nó.

“Ực... Ực...” -Raidou đưa cốc nước đến miệng mình và uống hết sạch nó.

Sau đó cậu bước khỏi chiếc giường và mang theo khay thức ăn đã được thưởng thức.

“Bình.. Bịch..”. -Tiếng bước chân xuống cầu thang của quán rượu nhỏ, Raidou đã rời khỏi căn phòng và hành lang phía sau.

“Chàng trai trẻ, trong cậu đã khỏe hơn nhiều rồi đấy!?.”

Khi Raidou vừa mới bước xuống cầu thang thì cậu đã gặp được đội trưởng Patrick, và ông ấy hiện đang ngồi cùng bàn với một số người.

“Vâng.. Cảm ơn ngài.. Vì bữa ăn mà Keld mang đến.”

Raidou đã không quên cảm ơn đội trưởng Patrick vì bữa ăn mà Keld mang đến.

“Này nhóc!!.” -Khi Raidou đang có ý định đem khay thức ăn đến quầy thì một giọng nói đã cất lên để ngăn cản điều đấy

Kyler đã ngăn cản Raidou.. Anh ta hiện đang ngồi cùng bàn với đội trưởng Patrick.

“Cậu cứ để đại khay thức ăn ở đâu đó đi, mau lại đây nào.”

Kyler thúc giục Raidou đến chỗ của mình, dường như đang có một cuộc bàn luận giữa đoàn hiệp sĩ Patrick và Vệ thần Ulanni Meredith.

Phải.. Chính là vệ thần Ulanni Meredith, người đã khiến cho Raidou ngất đi và tình trạng tồi tệ hơn.

“Cô.. Cô là!.” -Raidou đã lùi lại một bước khi nhìn thấy được người phụ nữ thú nhân có danh xưng vệ thần.



Ánh mắt của Raidou đang thể hiện sự đề phòng và một chút sợ hãi.

“Chàng trai trẻ.. Không cần phải đề phòng cô ta đâu, đã có ta ở đây rồi.”

Đội trưởng Patrick đã chú ý đến sự đề phòng của Raidou. Ông ấy liền trấn an cậu và đảm bảo sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

Kyler cũng đã chuẩn bị chỗ ngồi cho Raidou, anh ta nhìn cậu mỉm cười bảo rằng: “Nào.. Mau lại đây nhóc.”

Tuy rằng rất sợ vệ thần, nhưng đứng trước lời kêu gọi của vị cung thủ Kyler và đội trưởng Patrick.. Thì Raidou đã chấp nhận bước đến chỗ họ.

Chỗ ngồi của Raidou là đối diện với Ulanni Meredith, kế bên thì là Kyler và đội trưởng Patrick.. Xung quanh thì có rất nhiều người dưới trướng Patrick đang đứng nhìn trong im lặng.

Ngồi trên ghế và phía trước là một cái bàn tròn.. Cái bàn tròn này, nó thường được lựa chọn để sử dụng trong những cuộc họp của đoàn hiệp sĩ Patrick.

Không khí xung quanh thật căng thẳng và nghiêm khắc. Raidou thì lại không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

Bầu không khí căng thẳng cứ tiếp tục cho đến khi đội trưởng Patrick lên tiếng.

“Được rồi.. Ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn đây.”

Đội trưởng Patrick lên tiếng.. Sau đấy ông ấy đã lấy ra hai chiếc vòng nhỏ được điêu khắc những ký tự và hình thù kỳ lạ ở bên trên.

“Thứ đó.. Là vòng tay của Oya mà!.” -Raidou chợt nghĩ khi nhìn thấy hai chiếc vòng trên tay Patrick.

Sự bất ngờ được thể hiện bên trên khuôn mặt của Raidou và đội trưởng Patrick cũng nhận ra được điều đấy.

“Chàng trai trẻ, cậu nhận ra hai chiếc vòng này có phải không.” -Patrick lên tiếng hỏi Raidou với vẻ mặt nghiêm túc.

“Vâng.. Tôi biết chúng.” -Raidou gật đầu đáp.

“Tốt lắm.. Đúng lúc ta đang muốn hỏi cậu một vài chuyện đây.”

Patrick đặt hai chiếc vòng lên bàn tròn ngay trước mắt Raidou.

“Một trong hai chiếc vòng này, cái nào là của người mà cậu quen biết?.”

Patrick chỉ tay vào hai chiếc vòng và hỏi Raidou về chúng.

Không một chút chần chừ Raidou chỉ thẳng vào chiếc vòng của cô bé Oya. Bởi vì cậu vẫn còn nhớ được hình dáng và hình thù điêu khắc của nó.

“...!!BỤP!!...”. -Khi Raidou vừa chỉ tay vào chiếc vòng của Oya, thì vệ thần Ulanni Meredith đã đứng dậy và tức giận đập tay xuống bàn.

“Đừng có đùa với ta, thế quái nào mà một nhân loại như ngư...

“...!!!ĐỦ RỒI LANNI!!!...” -Không để cho cơn tức giận của Ulanni đi quá xa, Patrick đã dứt khoát kêu lên ngăn cản.

“Ta đã nói rõ với cô rồi kia mà, đừng có vô cớ rồi tức giận như thế!!.”

“...” -Đứng trước lời cảnh cáo của đội trưởng Patrick, vệ thần Ulanni Meredith đã bình tĩnh lại và ngồi xuống.

“Được rồi.. Cậu có thể kể cho tất cả chúng ta biết về chủ nhân của chiếc vòng đấy chứ?.”

“Ừm.. Vâng.. Về chuyện đó.” -Raidou nhìn vào chiếc vòng ở trên bàn tròn.. Khuôn mặt của cậu nghẹn ngào và đau xót khi nhắc đến cô bé Oya.

“Chủ nhân của chiếc vòng đấy.. Đã c·hết rồi..”

“...” -Tất cả những người có mặt ở đây đều phải c·hết lặng đi khi nghe được những gì mà Raidou vừa nói.

Có người thì bất ngờ trước những lời vừa rồi, một số thì lại cảm thấy đau lòng cho chàng trai ở trước mắt mình.

Nhưng người phải bất ngờ nhất, chính là đội trưởng Patrick và vệ thần Ulanni Meredith.

“Ta hiểu rồi.. Nếu đã vậy, cậu có thể kể rõ cho chúng ta biết tên của người đó chứ?.”

Patrick đã khá là bất ngờ, nhưng ngay sau đó ông ấy đã bình tĩnh lại và tiếp tục hỏi chuyện Raidou.

“Oya.. Đó là tên của chủ nhân chiếc vòng đấy.” -Raidou đã trả lời.. Trong khi đó cậu đang cố gắng dẹp bỏ những hình ảnh về nông trại của Martin và Gã Orc Lankak.



“...” -Sau khi Raidou nói ra danh tính của chủ nhân chiếc vòng thì Patrick đã lặng im.

Nhưng những binh lính ở dưới trướng ông thì lại đang bàn tán với nhau về cái tên đó.

“Oya?... Lạ thật, tôi chưa từng nghe qua cái tên đó ở những bộ lạc thú nhân.”

“Ùm.. Tôi cũng không rõ lắm.”

“Không lẽ bộ lạc phong lang đang che giấu điều gì ư?..”

Một vài binh lính dưới trướng của Patrick đang bàn tán với nhau về cái tên Oya.

Nhưng không để cho mọi thứ đi quá xa, đội trưởng Patrick đã lớn giọng kêu lên với tất cả bọn họ.

“...!!!TẤT CẢ MAU IM LẶNG HẾT CHO TA!!!...”

“...” -Tất cà đều đã im lặng đi trước mệnh lệnh vừa rồi của đội trưởng Patrick.

“Haa...” -Patrick thở dài và ngước nhìn chàng trai trẻ Raidou.

“Chàng trai trẻ.. Cậu có thể lấy lại chiếc vòng của mình rồi.”

Patrick trao trả lại cho Raidou chiếc vòng của cô bé Oya và cái còn lại.

Raidou đã nhận lấy và giữ chặt chiếc vòng ở trên tay mình.

“Được rồi.. Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây thôi, tất cả hãy mau giải tán hết đi.”

Patrick bình tĩnh nói với tất cả binh lính dưới trướng của mình, và tất cả đều đồng loạt kêu lên: “...!!Rõ, thưa đội trưởng!!...”

Sau tiếng kêu đồng thanh đấy là những tiếng bước chân giải tán, giờ đây chỉ còn lại duy nhất 4 người.. Đội trưởng Patrick, Ulanni Meredith, Kyler cùng với Raidou.

“Chà.. Nếu như đã kết thúc rồi thì tôi xin phép dẫn cậu ta đi đây.” -Kyler liền lên tiếng và đứng dậy khỏi đó.

Anh ta bước đến chỗ của Raidou và đặt tay lên vai cậu rồi nói rằng: “Nào đi thôi nhóc, ta sẽ dẫn cậu đến chỗ bạn của mình.”

Được Kyler nhắc nhở, Raidou đã nhớ ra người bạn của mình.. Ruijerd.

“Phải rồi.. Suýt nữa thì mình đã quên mất cậu ta rồi.” -Raidou liền đứng dậy khỏi đó và được Kyler dẫn dắt đến chỗ của Ruijerd.

Nhưng trước khi rời khỏi đó, Kyler phải xin phép người đội trưởng của mình cái đã.

“Ngài Patrick.. Cho tôi xin phép được dẫn cậu ấy đến chỗ của bạn mình.”

Đội trưởng Patrick lập tức gật đầu đồng ý và lên tiếng bảo: “Ừm.. Cậu đi đi.”

“...!!Bụp!!...”. -Khi được sự cho phép từ đội trưởng của mình, Kyler đã liền vỗ vai Raidou và nói rằng: “Nào, ta đi thôi.”

“À.. Vâng.” -Raidou bước đi theo sau vị cung thủ Kyler, cả hai người rời khỏi quán rượu nhỏ và bỏ lại Patrick cùng với Ulanni.

Dường như đội trưởng Patrick đang che giấu một điều gì đấy. Nhưng đấy là gì thì không ai biết được.

...

“Mà này.. Anh biết bạn của tôi đang ở đâu ư?.”

Khi mới bước ra khỏi quán rượu nhỏ, Raidou đã thắc mắc mà hỏi Kyler.

Và vị cung thủ Kyler hiện đang bước đi trước mặt của Raidou.

Anh ta ngước nhìn đến phía xa, nơi có một căn nhà lớn được xây dựng từ những khối đá.

“Tất nhiên rồi... Cậu vẫn còn nhớ lúc chúng ta vừa mới đến ngôi làng này chứ.”

Raidou bước theo sau Kyler.. Cậu suy nghĩ và lên tiếng trả lời rằng: “Ờm.. Nếu nhớ không nhầm thì khi đó tôi đã ngất đi thì phải.”

“Đúng thế, cậu đã ngất đi khi ngã xuống từ lưng ngựa.” -Kyler vừa bước đi trước mắt Raidou vừa lên tiếng nói với cậu.

Đáp lại thì Raidou đã hơi ngại về vụ việc ngã khỏi lưng ngựa, và ngất đi.

“Haha.. Có vẻ là tôi không quen với việc ngồi trên lưng ngựa rồi.”

Nghe được Raidou nói như thế, Kyler ở phía trước đã mỉm cười và bảo rằng:

“Chà.. Ta cũng đã gặp qua khá nhiều trường hợp liên quan đến lũ ngựa rồi”

“Nhưng có vẻ, đây là lần đầu tiên ta thấy được trường hợp như cậu đấy.”

Kyler vừa cười vừa nói.. Anh ta nói chuyện khá là thoải mái và không mang lại cảm giác khó chịu nào cả.

Cứ như thế.. Cả hai người bọn họ trò chuyện với nhau, và bước đi trên con đường mòn của ngôi làng Erast.

...

Một lúc sau, thì cả hai người bọn họ đã dừng lại.

Kyler đã dẫn Raidou đến chỗ người bạn của mình, và cả hai hiện đang đứng trước một ngôi nhà to lớn được xây dựng từ những khối đá lớn và gạch.

Ngôi nhà to lớn đấy chính là một lò rèn của ngôi làng Erast này.

Bên trong lò rèn thì có những âm thanh lớn phát ra, và tiếng của một ai đó đang la hét.

“Dừng lại mau, thằng nhóc kia!!!...”

“GRAHH!!!...”

“Đừng có mà quậy phá nữa.. Mau trả bộ giáp lại đây cho ta!!!...”

Raidou với Kyler đứng ở bên ngoài đã nghe thấy được hết tất cả.

“Grah ư?.. Đừng bảo đó là Ruijerd đấy chứ.”

Raidou tá hỏa lên khi nghe thấy được tiếng kêu của Ruijerd ở bên trong lò rèn.



“Chà.. Phải công nhận rằng, bạn của cậu năng động thật đấy.” -Kyler bước đến cửa chính của lo rèn và mở nó ra.

Khi cả hai bước vào bên trong, thì một cảnh tượng hỗn độn đã đập vào mắt.

Vũ khí và giáp vương vãi khắp nơi trên sàn, và kệ đựng thì nghiêng ngả.. Cảnh tượng bên trong lò rèn thật hỗn loạn và bừa bộn.

“Thằng nhóc kia!!.. Mau trả bộ giáp lại cho ta mau!!!...”

“Grahh!!...”

Thủ phạm của mớ bừa bộn ở lò rèn, chính là Ruijerd, và cậu ta đang bị chủ nhân của nơi này đuổi bắt.

Ruijerd hiện đang chạy khắp nơi ở bên trong lò rèn, trên người cậu ta có một bộ giáp sắt quá khổ.

Theo sau Ruijerd là một lão già tầm khoảng chừng 60 hoặc 70 Tuổi. Ông ta đang la hét để kêu Ruijerd dừng lại hành động của mình.

“Này Ruijerd mau dừng lại đi!!.” -Raidou lập tức lên tiếng bảo Ruijerd dừng lại trước khi xảy ra thêm rắc rối.

“GRAHH!!.” -Khi giọng nói của Raidou được cất lên, Ruijerd đã ngay lập tức dừng lại hành động quậy phá của mình.

Thay vào đó.. Ruijerd liền chạy đến chỗ Raidou và hào hứng với bộ giáp trên người mình.

“Chà.. Mọi thứ trong tồi tệ thật đấy ông James.” -Kyler vừa nói vừa bước đến gần chỗ lão già kia.

Hóa ra ông ta tên là James, và bất ngờ hơn nữa.. Ông James chính là chủ nhân của lò rèn này.

“Kyler.. Nhìn xem đi, cậu đã mang thứ gì đến cho ta này.” -Lão James tỏ vẻ tức giận khi nói với Kyler.

Giọng nói tức giận và khuôn mặt cau có của lão James đã làm vị cung thủ Kyler phải e ngại.

“Thôi nào.. Ông đừng nói thế chứ, chuyện cũng đâu đến nỗi tệ như thế.”

Kyler cố gắng xoa dịu cơn giận của lão James và bảo mọi thứ không tệ, nhưng có vẻ không ổn lắm.

Bởi vì ngay sau đó, lão James đã chỉ tay đến những món v·ũ k·hí và giáp nằm rải rác xung quanh.

“Ngươi nhìn xem thằng nhóc đó đã làm gì đi!!. Mớ lộn xộn này, đều chính tay nó gây ra đấy!!.”

Lão James tỏ thái độ giận dữ khi nhìn thấy mớ hỗn độn ở xung quanh.. Kyler thì lại đang cố gắng xoa dịu cơn giận của ông ta.

Về phần Raidou thì cậu đang bước đến gần chỗ lão James. Theo sau là Ruijerd đang bị kéo theo.

Sau đó Raidou liền cúi đầu trước ông ta và nói rằng: “Thành thật xin lỗi.. Về những thứ.. Mà bạn tôi gây ra.”

Khi thấy Raidou xin lỗi mình, Lão James đã lên tiếng hỏi: “Ngươi là bạn của thằng nhóc đó sao?.”

“Vâng.. Tôi là bạn của cậu ta.” -Raidou vẫn đang cúi đầu trước lão James, còn Ruijerd thì chả quan tâm đến những gì mà mình vừa gây ra.

“Hãy mhìn xem những gì mà bạn cậu đã gây ra cho ta đi!!”

“Nơi này bây giờ thật kinh khủng!!.”

Lão James tức giận nói với Raidou, Kyler thì vẫn không quên xoa dịu ông ấy.

“Thôi nào ông James.. Chúng tôi sẽ dọn dẹp lại đống hỗn độn này cho ông mà.”

Kyler vừa nói vừa bước đến chỗ của Raidou và Ruijerd.

Lời nói của anh ta dường như đã hiệu nghiệm, bởi vì lão James đang suy nghĩ về vài chuyện.

“Hừm.. Như thế cũng được.” -Lão James lên tiếng sau khi kết thúc suy nghĩ của mình.. Ông ta liền bước đi, tiến đến cửa chính.

“Ta sẽ ra ngoài một lúc.. Tuyệt đối đừng làm hỏng bất cứ thứ gì khi ta trở lại đây.”

Lão James mở cửa chính.. Trước khi rời đi ông ta đã lên tiếng cảnh cáo cả ba người bằng một giọng nói đầy giận dữ.

“Vâng.. Chúng tôi đã hiểu rồi.” -Kyler mỉm cười trả lời lão James.

Sau đấy.. Lão James đã rời khỏi lò rèn, để lại mớ hỗn độn do chính tay Ruijerd gây ra.

“...”

“Haiz... Lão già đó, thế nào cũng lại đến quán rượu cho mà xem.” -Kyler liền thở phào nhẹ nhõm, và anh ta cũng không quên nói xấu sau lưng lão James.

Về phần Raidou, thì cậu đang cố gắng để tháo bộ giáp sắt quá khổ khỏi người của Ruijerd..

“Thôi nào Ruijerd.. Cậu mau.. Cởi bộ giáp đó, ra đi.”

“Graa?!.” -Ruijerd đã không còn chạy hay quậy phá nữa.. Điều đó khiến cho Raidou an tâm hơn nhiều, và không gặp rắc rối gì trong việc tháo bộ giáp ra.

“Chà.. Bạn của cậu năng động hơn ta nghĩ rồi đấy.” -Kyler gãi đầu và nhìn xung quanh.. Không riêng gì Lão James, đến cả anh ta cũng thấy nơi này thật kinh khủng.

“Mà thôi.. Chúng ta hãy bắt đầu dọn dẹp nơi này thôi nào hai nhóc.”

Sau cùng thì Kyler cũng phải bắt tay vào việc dọn dẹp đống bừa bộn do chính tay Ruijerd gây ra.

Raidou cũng đã tháo ra được bộ giáp quá khổ khỏi người Ruijerd.

Khi nghe Kyler nói.. Raidou và Ruijerd đã lập tức đáp lại.

“Vâng..”

“Grah?...”

...Kết Thúc...

Chuyện ngoài lề: Những chiếc vòng từ các bộ lạc thú nhân quan trọng thế nào?.

Những chiếc vòng của các thú nhân rất quan trọng đối với bọn họ, vì thế hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu về chúng.

{1. Cách gọi: Di vật của bộ lạc.. Tùy vào bộ lạc thì sẽ có những cách gọi khác nhau. Nhưng đa số bọn họ thống nhất với cách gọi 'Di vật'.}

{2. Nguồn gốc: Dây chuyền thường sẽ được truyền lại cho những đời sau, đó là lý do bọn họ gọi nó là di vật.. Nguyên liệu chế tác thì là những nhánh cây cổ thụ, và xương cốt của mãnh thú.}

{3. Sự quan trọng của di vật: Di vật rất quan trọng đối với các thú nhân, bởi vì chúng đại diện cho gia đình và người thân yêu của họ.. Nếu đánh mất di vật một thú nhân có thể làm lại một cái khác, nhưng chắc chắn sẽ không như trước kia.}

Nói chung là bạn không nên lấy đi di vật của một thú nhân tộc, bởi vì đó sẽ trở thành hành động gây chiến với bọn họ.

Đến đây là kết thúc rồi, vì thế hiện gặp lại các bạn vào chương tiếp theo nhé.